Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 22



Vì sao hôm đầu tiên nhấp nháy trên bầu trời đêm, cặp kè một bên mặt trăng lưỡi liềm. Laredo không chú ý đến cảnh đẹp này, ông chăm chú nhìn chiếc máy bay sắp sửa hạ xuống phu trường. Gió đêm lạnh khiến Laredo phải lật cổ áo lên cho ấm.

Chiếc máy bay hạ xuống phát ra tiếng bịch rồi tiếng thắng rít lên kin kít phá tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm trường, và sau đó là tiếng máy giảm dần. Laredo đứng lặng yên bên cạnh chiếc xe tải nhỏ, mắt nhìn chiếc máy bay cho đến khi nó dừng lại trước nhà kho máy bay.

Ông đưa tay vào cabin, bật đèn chiếc xe lên cho Trey thấy khi chàng xuống máy bay.

Ông nhìn Trey bước xuống thang, dáng nặng nề chậm chạp nhưng không đoán được tâm trạng chàng lúc ấy. Ông phải đợi cho đến khi hai người nhìn vào mặt nhau mới đánh giá được kết quả trong công việc của chàng. Nhìn đôi mắt thẫn thờ mệt mỏi của Trey, ông thấy được phần nào kết quả sau một ngày dài căng thẳng.

- Chuyến bay như thế nào? – Laredo nói, giọng tự nhiên theo phong cách của ông để mở đầu hỏi han thông tin.

- Lâu. Cả hai chuyến đều lâu. – Trey lạnh lùng đáp.

- Nhưng mà anh không gặp khó khăn gì quan trọng chứ?

- Không. – Trey đi vòng qua phía chỗ ngồi trước xe, leo lên cabin, thả cái xách xuống sàn xe bên cạnh chân chàng. – Rutledge bố trí người canh gác khắp nơi. Vượt qua được chúng là vấn đề khó khăn, nhưng rồi cũng yên ổn hết. Khi tôi ra phi trường, có một tên đi theo. Tôi nghĩ chắn Rutledge muốn bảo đảm tôi đã rời thành phố.

- Còn bé Jake, cháu cũng khoẻ chứ? – Laredo xoay chìa khoá mở máy.

- Cháu khởe. – Khi nói đến con, Trey hơi mỉm cười, nhưng sau đó chàng trở lại nghiêm nghị.

- Tôi tin Sloan không vui mừng khi gặp cậu.

Chàng nghiến răng, đáp: - Chắc cô ta cho tôi là một thằng ngờ nghệch.

- Tại sao cậu nói thế? – Laredo nhìn chàng, ánh mắt ngạc nhiên, vừa lái chiếc xe ra khỏi khu vực nhà kho để máy bay.

- Vì cô ta cố làm cho tôi tin Rutledge không dính dáng gì đến việc cô ta bồng Jake bỏ đi. Cô ta nói hắn chỉ giúp cô thôi. Lạy Chúa lòng lanh. - Giọng chàng trở lên giận dữ. – Nếu chú thấy phòng Jake thì chú sẽ tin là cái phòng ấy không phải mới làm ra để ở tạm, mà là phòng trẻ con rất đầy đủ tiện nghi. Tôi cam đoan Rutledge đã chuẩn bị lâu rồi để đợi ngày cô ấy rời bênh viện mang Jake đến đấy.

- Có lẽ thế. – Laredo đáp. – Cô ấy đã nhận tờ thông báo phiên toà mở đến phán quyết về việc bảo trợ chưa?

- Rồi. Breedon, ngưòi luật sư ở Texas được Quint yêu cầu đến giúp, cam đoan rằng thế nào luật sư của cô ta cũng xin hoãn ngày xét xử.

- Theo Chase cho biết thì ông sẽ nhờ chánh án Abrams ra lệnh chỉ cho hoãn hai ba ngày thôi. – Laredo đáp. – Nói đến chuyện này nhắc tôi nhớ đến chuyện khác, Jessy đã nhờ Walters và nhân viên điều tra thêm về Sloan, để xem cô ta có âm mưu gì nguy hại nữa không.

- Tôi tin họ sẽ không tìm ra gì đâu. Rutledge chắc đã đề phòng hết rồi. – Trey dừng lại để suy nghĩ. – Nhưng nhờ chú cám ơn mẹ tôi giúp. Sloan đã làm cho tôi điên đầu.

- Mới đầu, cô ấy đã làm cho tất cả chúng ta điên đầu.

Câu trả lời của Laredo không làm cho Trey được an ủi. Một phần trong người chàng mới đầu vẫn tin rằng đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi.

***

Mưa rơi xối xả trên toà nhà Tổng Công ty Maresco, mây đen phủ kín bầu trời thành phố Fort Worth, sấm chớp ì ầm. Max Rutledge không chú ý đến cơn mưa giông mùa xuân dữ dội ở ngoài trời, lão nắm chặt cái máy điện thoại trong tay, hỏi to vào máy:

- Anh nói cái gì mà kỳ quái thế, anh chỉ xin hoãn được hai ngày thôi à? Tôi nghe anh nói có thể xin hoãn ít ra là hai tuần kia mà.

- Tôi tưởng xin được như thế, nhưng chánh án bác bỏ. Ông ta chỉ cho phép hai ngày thôi. Và muốn được thế tôi phải nộp cho ông ta rất nhiều bản khai làm chứng. Nếu có lệnh của Chúa hay đứa bé ốm đau mới được, còn không ngày ấn định sẽ như đinh đóng cột.

- Vậy thì anh trình bày với chánh án cho ông thông cảm. – Max không chấp nhận việc không thể làm gì được.

- Tôi đã cố thử rồi. Chúng ta bị kẹt, ít ra là trong phiên toàn đầu tiên này. Cả hai chúng ta đều biết sẽ có nhiều phiên toà nữa.

Max chụp ngay điều kiện mà người luật sư vừa nói.

- Nhưng nếu bác sĩ tuyên bố đứa bé quá…

- Rutledge, ông hãy thận trọng trong việc dùng biện pháp này, -Yancy Hayness cảnh cáo. - Ông sẽ phải có nhân viêcn xã hội đến kiểm chứng xem đứa bé có bị bệnh hay không và phải có ý kiến của họ mới được. Trừ khi đứa bé bệnh thật, còn không, biện pháp này chỉ gây thêm nhiều rắc rối và đẩy chánh án vào chỗ cứng rắn hơn mà thôi.

- Vậy thì ông nên bảo đảm việc Sloan ẵm con ra toà thôi, - Max cảnh cáo rồi gác máy thật mạnh xuống giá.

Một tiếng sấm nổ vang lên. Tiếng sấm to khiến cho Max chú ý đến cơn giông tố bên ngoài. Lão hết kiên nhẫn, ném cái ly vào cửa sổ bị mưa phủ mờ, rồi bấm máy bộ đàm.

- Dạ thư ông Rutledge.

- Hỏi xem cơn giông này sắp hết chưa.

- Vâng thưa ngài. Cuộc hẹn 3h30 của ngài đã đến rồi. Tôi đưa họ vào gặp ngài nhé?

- Chỉ đưa Musgrave và số bạn thân của ông ta thôi. – Max nhớ lại chuyện hẹn gặp. - Mời họ vào đi, và huỷ hết các cuộc hẹn khác trong chiều này.

***

Một giờ sau trung tâm bão chuyển về phía Đông, nhưng đi máy bay vẫn còn nguy hiểm, cho nên Max không còn lựa chọn nào khác hơn là phải đi xe hơi về nhà, thời gian lâu hơn hai lần đi máy bay.

Sốt ruột vì chậm trễ, hai lần Max lấy máy điện thoại trên xe hơi. Nhưng lần nào Max cũng cố kiềm chế mình, nhắc mình nhớ rằng điện thoại di fộng không đảm bảo. Lão đã thành công, không liều nói chuyện trên xe hơi.

Harold Bennett đã được nhân viên bảo vệ ngoài cổng báo trước, nên khi xe hơi của Max vừa đậu trước mái hiên nhà, gã đã đứng đợi sẵn sàng ngay khi người tài xế mở cửa sau xe. Gã đã có nhiều năm kinh nghiệm đưa lão từ xe hơi ra xe lăn, nên công việc rất gọn gàng, nhanh chóng, không có vẻ gì trở ngại vấp váp.

Vừa ngồi vào xe lăn, lão hỏi liền:

- Tình hình trong ngày như thế nào?

Bennett biết đây không phải là câu hỏi chiếu lệ, mà gã hiểu chủ muốn biết đầu đủ về hoạt động của Sloan trong thời gian lão vắng mặt, bất kể chuyện xảy ra tầm thường đến đâu. – Bà Calder để con trong xe đẩy, đẩy đi chơi một vòng ngắn vào sáng nay, rồi tập thể dục trong hồ gần một giờ.

- Khi đi dạo, cô ta có nói chuyện với ai không?

- Chỉ với tôi thôi, thưa ngài, và chỉ nói ngày hôm nay trời quá đẹp. Dĩ nhiên đấy là vào buổi sáng, trước khi cơn giông bão đến. Nhưng bà có nói bà muốn lấy cái máy chụp hình của bà để ở nhà chồng. Bà còn nói đến tập hồ sơ nữa. Hình như bà rất muốn lấy lại.

Max gật gù: - Cô ấy lo đến các thứ ấy hơn bất cứ cái gì khác để ở nhà chồng. Tôi sẽ nói luật sư yêu cầu Calder trả lại cho cô ấy. Trong lúc chờ đợi, anh hỏi xem máy ảnh của cô ta là loại gì để mua tạm cho cô một cái. – Lão lăn chiếc xe lên bờ dốc xuôi xuôi. – Còn chiều nay thì sao?

- Bà ấy nằm ngủ một giấc ngắn khi đứa bé ngủ, rồi nghe nhạc và đọc sách. Nói tóm lại, buổi chiều yên tĩnh, nếu không kể sấm chớp ồn ào. – Bennett đáp.

- Nhưng không có điện thoại chứ?

- Bà ấy không nghe mà cũng không gọi.

- Tôi tưởng Haynes có tiếp xúc với cô ta. – Max nói nhỏ và dừng xe đợi cho Bennett mở cửa trước.

Lão mới mướt xe vào trong tièn sảnh rộng, liền nghe tiếng của Sloan từ phòng khách vọng ra. Lão lái xe về phía phòng khách, thấy Sloan đang ngồi nơi ghế nệ dài, nói điện thoại. Lão nhìn Bennett mắt nẩy lửa.

- Thế mà anh nói không có ai gọi điện thoại! – Lão nói, vẻ gay gắt rồi lái xe lăn chạy nhanh vào phòng khách, nét mặt làm ra vẻ hiền từ dễ thương.

Sloan chào lão bằng nụ cười lơ đãng. Lão nheo mắt nhìn cây bút giữa mấy ngón tay nàng và tập giấy ghi chép để trên chỗ dựa của tay ghế dài, khoảng năm sáu dòng ghi chép trên nửa tờ giấy phía trên. Chữ viết nhỏ quá nên lão không đọc được nàng viết gì.

- Cám ơn. Tôi sẽ làm. Sẽ bàn lại với ông sau. Chào. – Nàng nói rồi gác máy và nhìn Max. – Tôi không ngờ bác về nhà sớm thế.

- Cuộc hẹ cuối cùng của tôi bị huỷ, cho nên phải về nhà sớm. – Max đáp rồi hỏi nàng cho thoả lòng hiếu kỳ. – Cô nói chuyện với ai thế? Với Yancy Haynes à?

- Không, hôm nay tôi không nghe tin gì của ông ấy hết. Tôi nói chuyện với người đại diện của tôi, Phil Westbrook. Tôi gọi cho ông ta để nói cho ông ta biết về Jake và cho biết số nhà, số điện thoại ở đây để khi nào có chuyện gì cần, ông ta gọi đến để tiếp xúc với tôi.

- Ông ta có việc gì sắp giao cho cô à? – Max hất đầu chỉ xấp giấy nàng ghi chép.

- Khả năng có hai việc vào cuối mùa hè này, nếu tôi bằng lòng, ông ta sẽ nhắn tôi từ…- Nàng không nói hết câu vì khi ấy có tiếng khóc nho nhỏ phát ra trên máy giám sát xách tay để trên bàn cuối phòng. – Hình như Jake thức dậy.

- Vậy cô nên đi xem cháu ra sao, trong lúc ấy tôi đi gọi điện thoại nói chuyện là ăn. – Max chạm tay vào bộ điều khiển xe lăn, quay xe lại. – Lát nữa đến phòng lớn với tôi, chúng ta sẽ uống cái gì trước khi ăn tối.

- Dạ, như thế tuyệt đấy. – Tay cầm bút và tập giâý, nàng đứng dậy, đi về phòng trẻ con.

Sloan đi được nửa đường bỗng nhớ cái máy giám sát trẻ con vẫn còn để trên bàn ở cuối phòng khách. Nàng nghĩ nên kiểm tra con trước rồi lấy máy sau, nên cứ thẳng trên hành lang. Khi vào phòng trẻ con, nàng thấy phòng yên lặng. Nàng đi nhè nhẹ đến giường. Nhìn vào giường, nàng thấy Jake ngủ say, đôi môi nhúc nhích như đang bú. Nàng nhìn con, định bế nó lên, nhưng nghĩ lại, nàng để nó nằm yên như thế.

Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng như khi bước vào, rồi đi lui theo hành lang rộng. Khi còn gần phòng lớn vài bước, nàng nghe tiếng Max giận dữ nói lớn.

Phản xạ tự nhiên, nàng nhìn về phía đó, thấy cửa mở he hé. Nàng không có ý định nghe lén, nhưng không thể không nghe được.

- Tôi muốn anh phải làm theo lời tôi. Tình hình đã thay đổi. Tôi không cần biết anh làm như thế nào, chỉ cần anh làm sao dụ Calder vào thành phố trong vòng 10 ngày sắp đến. – Sloan bỗng dừng lại khi nghe lão nói đến tên Calder. Ý đinh đến lấy máy giám sát trẻ con bay biến mất khỏi trí nàng. – Sau đó, tôi không cần biết anh để ma tuý vào ngưòi hắn hay vào xe hắn. Tôi chỉ muốn có biên bản ghi hắn bị bắt trong vòng 10 ngày vì tàng trữ ma tuý.

Nàng kinh ngạc đến sững sờ. Mặc dù lão không nói thẳng tên Trey, nhưng Sloan biết Max đang thu xếp để vu oan cho chàng tội tàng trữ ma tuý. Lý do đã rõ ràng: gây ảnh hưởng lên chánh án chống lại Trey tại phiên toàn xử bảo trợ. Nàng bước tới phía cửa, cốt để ngăn việc này trước khi vấn đề đi xa hơn. Nhưng Max lại nói:

- Tôi không lo việc này. - Giọng lão hằn học. – Khi hắn bị bắt vì tội tàng trữ ma tuý, vấn đề làm cho người ta tin hắn dùng ma tuý không khó khăn lắm. Cứ nhìn vào việc anh đã làm cho mọi người tin hắn ngoại tình thì rõ. Anh đừng lo việc không ai thấy hắn chơi ma tuý. Người ta cũng không ai thấy hắn gian díu với người đàn bà nào hết, thế mà họ vẫn tin chuyện anh đã cho phao ra.

Sloan đứng bất động, bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu nàng. Ông ta nói gì thế? Ông ta nói không có người đàn bà nào gian díu với Trey hết à? Ông ta nói chuyện giấy ma tuý vào xe hay vào người Trey để vu oan cho chàng ư? Nhưng những cuốc điện thoại gọi đến thì sao? Đều là giả mạo cả hay sao? Nhưng tại sao Max làm chuyện này? Chắc ông ta biết những việc này sẽ làm cho hôn nhân của nàng xáo chộn chứ? Hay phải chăng đây là kế hoạch của ông ta?

Bỗng nàng cảm thấy đau nhói trong lòng vì Trey đã nói đúng. Max tạo ra mọi chuyện. Và nàng đã tin và chuyện của lão như một kẻ điên. Nàng vô cùng tưc giận vì mình là kẻ quá ngờ nghệch.

Quá dao động, Sloan quay đi và ngập ngừng khi thấy Bennett đi vào phòng khách từ phía hành lang bên kia. Thấy nàng, mắt gã bỗng ánh lên vẻ gay gắt, như thể vẻ mặt nàng có cài gì đấy khiến cho gã chú ý.

- Có gì không ổn à, bà Calder?

Nàng nghĩ nhanh để tìm câu trả lời mà không làm cho gã nghi ngờ: - Có, nhưng tôi nghĩ ông không thể giúp tôi được. Tôi quay lại đây để lấy một thứ, thế mà đến đây lại không nhớ cái gì. Đúng rồi! – Nàng thốt lên, giả vờ nhớ ra vật mình muốn tìm. – Cái máy giám sát trẻ con.

Trước đây nàng không cần phải đóng kịch như thế này. Lòng bất an vì phải đóng kịch, Sloan cố làm ra vẻ bình thường khi đến lấy cái máy giám sát ở bàn cuối phòng rồi đi ra ngoài hành lang. Lòng hồi hộp vì sợ Bennett biết được việc nàng giả vờ. Thế nhưng nàng không dám nhìn xem gã phản ứng ra sao.

Bennett nhìn nàng vẻ suy nghĩ, cho đến khi nàng đi ra khỏi phòng. Gã quay lại phòng lớn, thấy cửa không đóng kín, gã đi vào.

- Tôi vừa nghe giọng Sloan phỉa không? – Max hỏi gã.

- Dạ phải.

- Cô ta làm gì bên ấy? – Ánh mắt lão có vẻ nghi ngờ.

- Bà ta để cái máy giám sát trẻ con trong phòng khách. Và quay lại để lấy.

- Cô ta không đứng ở cửa để nghe chứ?

- Dạ, có vẻ không nghe.

Lão càu nhàu cái gì trong họng.

Trước khi Sloan đến phòng trẻ con, Jake lên tiếng khóc. Lần này chú bé không khóc nấc, mà khóc thật lớn. Nguyên do là tã bị ướt. Việc thay tã giúp cho Sloan cơ hội để suy và bĩnh tĩnh hơn khi tiếp xúc với con.

- Thế này đỡ chưa, bé xíu? – Sloan hỏi, giọng ngân nga, vừa bế bé lên khỏi bàn thay tã, ôm bé vào vai mình, một bàn tay nhẹ để sau đầu bé. Nàng âu yếm áp mũi vào đầu con, hít hương thơm trong lành nơi da thịt con nít. – Con thơm tho hơn rồi. – nàng thì thào. Rồi nàng cảm thấy lo sợ. – Chúng ta sẽ làm gì đây, Jake? – nàng thầm hỏi.

Không có câu trả lời, Sloan đi đến bên cửa sở. Bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng nước còn nhỏ giọt xuống các đầu hồi, rơi qua các khung kính. Xa xa về phía tây, ánh mặt trời chiếu qua những lớp mây mỏng làm cho chúng sáng lên.

Một người bảo vệ, trang bị đầy đủ dụng cụ chống mưa, dắt con chó săn giống Đức bên cạnh, đi qua phía bên kia bãi cỏ. Thấy anh ta, nàng bỗng nhớ cả một đạo quân đang bảo vệ quanh trại. Bề ngoài thì nói họ bảo vệ nàng, nhưng Sloan biết rằng họ còn ngăn cấm nàng ra khỏi nhà này.

Chỉ một thân một mình, nàng có thể trốn qua khỏi họ. Nhưng với đứa bé, nàng biết không thể làm thế được, và dĩ nhiên nàng không bỏ đi một mình. Sloan cảm thấy rất bế tắc.

Thế nhưng nàng phải tìm cách để ra khỏi đây, phải tìm cớ gì đấy để họ không nghi ngờ.

Khi nghĩ đến cách ra khỏi đây, nàng mới thấy Max rất khôn khéo, lão làm cho nàng không có nhu cầu gì để ra ngoài hết. Đã có người đi mua sắm các vật dụng cần thiết trong nhà rồi. Những thứ mà nàng và Jake cần, đều được cung cấp đầy đủ. Nàng có luật sư đến tận nhà, và nếu hai mẹ con đau ốm, chắc chắn thế nào Max cũng mời bác sĩ đến chữa chạy cho mẹ con nàng. Không thể giả vờ ốm đau được, nhất là khi trong trại có ý tá chính quy.

- Ôi lạy Chúa! – Nàng thở hổn hển khi bỗng nhiên thấy Bennett là mối nguy hiểm thật sự đối với nàng. Trước đây, đã có vài dịp Sloan thấy gã lấy thuốc trong tủ thuốc ra. Nàng chỉ đoán số thuốc gã lấy ra là thuốc an thần, thuốc chống đau, thuốc làm giãn cơ bắp để cho Max dùng. Nhưng số thuốc này cũng có thể đưa cho nàng uống để đầu độc nàng nếu nàng phản đối việc ở lại tại đây, hay tệ hơn, chống lại Max khi biết hành vi bất hảo của lão.

Rồi Sloan nhớ đến tài liệu mà nàng đã ký, tài liệu chứng nhận Jake là ngưòi thừa hưởng tài sản của nàng. Trong số những điều khoản trong tài liệu có một điều khoản đề cập đến cái chết của nàng. Nếu nàng chết trước khi Jake trưởng thành, Sloan đã chỉ định Max Rutledge làm người giám hộ về mặt pháp lý của Jake.

Nàng cảm thấy lạnh toát cả người vì lo sợ. Nàng không dám gọi Trey để báo cho chàng biết về kế hoạch của Max. Thế nào Trey cũng đến cứu nàng, và kết quả rất khốc liệt cho họ.

Nàng chỉ còn một cách duy nhất là tìm ra một lý do hợp pháp để dời khỏi trại với Jake. Phải tìm một cớ gì để Max chấp nhận dễ dàng, nếu không lão sẽ nhận ra nàng biết nàng và Jake đang lâm vào hoàn cảnh của tù nhân. Nàng phải nghĩ ra cách gì đó khiến Max xem đây là chuyện bốc đồng ngây ngô, dễ nuông chiều.

Và nàng đã nghĩ ra điều đó một cách nhanh chóng. Nàng không biết bao lâu nữa nàng mới cho lão biết trò bốc đồng dại dột này.

Đầu của Jake nhúc nhích trong bàn tay nàng, miệng chú bé há ra tìm cách ngậm nắm tay của mình. Lòng nàng dịu lại khi nhìn làn da mịn màng và cái mũi nhỏ xinh xắn của bé.

Nàng quyết định thực hiện kế hoạch ngay tức khắc. Nàng cười nho nhỏ với mình, nụ cười vừa sung sướng và hân hoan.

- Hai mẹ con mình cần chụp ảnh với nhau một tấm hình nhé. – Sloan thốt lên. - Một tấm hình chính thức.

Nghĩ ra được lý do để rời trại môt cách hợp lý mới chỉ là rào cản thứ nhất. Nàng biết Max sẽ làm gì. Thế nào lão cũng cho người đi theo hai mẹ con, có lẽ đông hơn một người, và đây là trở ngại thứ hai. Nếu nàng tìm cách để vượt qua được cả hai trở ngại này, thế nào nàng cũng tìm được một chỗ để ở lại cho đến khi tiếp xúc được với Trey. Và chỗ ở lại phải là nơi Max không ngờ nàng đến đấy.

Sloan nghĩ rằng nàng phải giải quyết ngay việc này, cho nên khi nàng đến phòng lớn với lão trước giờ ăn tối, nàng nói cho Max nghe ý định này. Câu trả lời của lão đúng như điều nàng đã dự đoán.

- Chụp bức hình hai mẹ con. Ý nghĩ quá tuyệt vời. – Lão đáp. – Ngày mai tôi sẽ cho cô thư ký đi gặp người nhiếp ảnh, mời anh ta đến đây để chụp cho cô.

- Bác Max thân mến ơi. – Sloan cười, vẻ mặt hân hoan. – Rõ ràng bác không hiểu nhiều về vấn đề nhiếp ảnh.

- Sao? – Lão nhìn nàng, ánh mắt ngạc nhiên và có vẻ ngờ vực. Nói đến vấn đề nhiếp ảnh, lão chấp nhận nàng biết nhiều hơn lão.

- Vì tôi muốn có bức hình chuyên nghiệp, hình được chụp trong phòng ảnh được trang bị đầy đủ kỹ thuật. Không phải được chụp trong bối cảnh dựng lên tạm thời với vài ngọn đèn chiếu lệ. - Cố giữ cho giọng nói của mình được nhẹ nhàng tự nhiên là điều khó, nhưng nàng nghĩ không nên có giọng tranh luận với lão.

- Tôi hiểu. – Lão nhìn nàng để thăm dò ý đồ của nàng. – Sloan này, tôi không muốn cản cô, nhưng bây giờ là lúc không thuận tiện cho cô đi đâu, nhất là với cháu bé. Có lẽ sau này…

- Tôi nghĩ phải chụp ngay bây giờ. – Nàng phản đối quyết liệt. Nhận thấy thế, Sloan liền vội dịu dàng nói tiếp. – Nếu ông Haynes không xin được ngày hoãn ra toà, thì tuần sau chúng tôi phải đi Montana rồi. Nếu có việc gì xảy ra ở đây… - Bỗng có ý nghĩ khác nảy ra trong óc, nàng liền nói ngay: - Chắc bác lo có chuyện bất chắc xảy ra phải không? Bác lo Trey cho người đến canh chừng bên ngoài trại chứ gì?

- Nếu hắn không cho người đến thăm dò trại Slash R, thì tôi rất ngạc nhiên. – Max đáp, đồng ý với nàng.

- Bác cho hai bảo vệ đi với tôi không được sao? Có họ đi theo, tôi sẽ được yên ổn, phải không?

- Nếu thế thì được. – Lão đáp.

Sloan không thể để cho lão có cơ hội nói gì thêm, nàng bước đến ghế lão, nói vắn tắt: - Cám ơn bác Max. – Nàng hôn phớt lên má lão. – Như thế này là quá nhiều cho tôi rồi. Tôi biết bác sẽ tìm cách để giúp tôi.

Lão cười gượng, lộ vẻ không mấy hài lòng: - Tôi sẽ cho cô thư ký đi tiếp xúc với tiệm ảnh cho cô.

Sloan không muốn để cho lão thu xếp tìm nơi chụp ảnh cho mình. Làm thế lão sẽ dễ viện cớ này cớ nọ để trì hoãn kế hoạch của nàng.

- Bác Max, xin bác đừng bận tâm, tôi muốn tìm nơi để chụp cho vừa ý. Tôi biết cô thư ký có khả năng này, nhưng tôi muốn kiểm chứng loại phim và máy móc mà người nhiếp nảh sẽ dùng, muốn kiểm tra quá trình thực hiện…những kỹ thuật mà tôi tin là cô thư ký của bác không am hiểu thấu đáo.

- Chắc đúng như vậy. – Max nhượng bộ, vẻ bực bội. – Trước khi cô định giờ đi chụp, cô hãy cho tôi biết để nếu có gì khó khăn, tôi phái thêm bảo vệ đi theo cô.

Về điểm này, Sloan phải đồng ý thoi. – Dĩ nhiên.

Vào trưa ngày hôm sau, nàng thu xếp xong với tiệm ảnh thích hợp nhất với các yêu cầu của mình. Để chụp một tấm hình vào sáng hôm sau đòi hỏi nàng phải thuyết phục rất nhiều, nhưng cuối cùng nàng đã thành công. Tuy nhiên nàng chỉ báo cho Max biết công việc của mình sau khi đã nói chuyện với người chỉ huy đội an ninh trong trại.

Sau khi đã thu xếp xong các việc cơ bản, Sloan gọi điện thoại đến cho Max. Nàng báo cho lão biết địa chỉ của tiệm ảnh, số điện thoại của tiệm, rồi nói thêm:

- Tôi đã gặp may, bác à. Ngày mai chủ tiệm rảnh việc lúc mười giờ. Và tôi đã nói chuyện với người chỉ huy an ninh trong trại…tên anh ta là Grazanski thì phải. Tôi nói việc tôi muốn làm, và anh ta trả lời chuyện này không khó khăn gì. Tôi nghĩ công ty có thừa bảo vệ có khả năng đi theo tôi đến tiệm ảnh. Có phải như thế tuyệt không? Tôi biết bác rất lo việc này. Thú thật, tôi cũng lo.

Nàng nìn thở, sợ Max nghĩ ra lý do gì để phản đối. Nhưng lão đáp: - Việc này sẽ kéo dài trong bao lâu?

- Chủ tiệm rảnh việc trong thời gian 2h vì khách hàng huỷ buổi hẹn, nhưng tôi nghĩ việc chụp ảnh không lâu như thế đâu, chỉ hơn 1h là cùng. Tôi nghĩ chuyện này tuỳ thuộc vào Jak, nó dễ chịu thì mau thôi.

- Nếu thế thì tôi sẽ dặn bảo vệ giúp cô chụp ảnh cho nhanh. Tôi có buổi họp, nên hẹn tối sẽ nói chuyện với cô.

Nếu có gì xảy ra thì đây là sự căng thẳng gia tăng khi nàng gác máy. Mọi việc tiến hành êm đẹp, nhưng nàng rất lo sợ. Nếu lần này có gì xảy ra không ổn, nàng tin sẽ không có dịp nào khác thuận lợi hơn.

***

Sáng hôm sau khi Sloan nhìn mình trong gương, nàng nghĩ trong óc: “Mặc áo quần quá bảnh”. Tóc chải cuốn lên trên đầu rất công phu, hài hoà với chuỗi ngọc trai quán quanh cổ hai vòng. Nàng cảm thấy mặt cứng nhắc vì trang điểm quá nhiều, nhưng nàng nghĩ phải chưng diện cho thật đẹp mới được, quen sợ dạ lạ sợ áo quần.

Ruột rối như tơ vò, Sloan quay người người khỏi gương soi bước đến giường Jake đang nằm, chú bé cũng ăn mặc thật đẹp. Bé đang kéo góc tấm chăn, vẻ mặt như chăm chú vào công việc này. Nàng kéo chăn quấn quanh bé, luồn tay dưới người bé và ẵm nó lên.

- Jake, con thấy sao? Chúng ta đi chụp ảnh nhé? – Sloan nói nho nhỏ. Có tiếng thì thào trong nàng báo cho nàng hay rằng nàng không phải ở một mình trong phòng trẻ con. Nàng liền nói thêm, giọng to hơn: - Chúng ta đi chụp ảnh nhé. – Quay lui, nàng giả vờ chợt thấy Harold Bennett đứng gần đấy. – Có xe chưa?

- Rồi thưa bà.

- Tốt. – Nàng ẵm chú bé đứng lên một tí để cho người y tá thấy rõ bé hơn. – Trong nói tuyệt không?

- Rất tuyệt. – Bennett đáp.

- Tôi cũng nghĩ như thế. Để được an toàn tôi đã gói theo bộ đồ trắng cho bé, phòng khi nó tè trong quần. – Nàng gật đầu chỉ cáci xách căng phồng to trên tủ áo quần. – Ông mang cái xách ra xe giúp tôi được không? Tôi xin báo ông rõ, đồ đạc trong xách lỉnh kỉnh, lại thêm đồ trang điểm và các thứ của tôi, xách nặng hơn Jake đấy.

“Các thứ” ở đây gồm đôi giày và áo quần để thay, thêm mấy bình sữa và tã lót cho Jake. Nhưng tất cả đều được giấu dưới các thứ đã biết.

Khi Bennett mang cái xách đi ra khỏi phòng trẻ con, gã không nói gì về các xách nặng. Mỗi bước nàng cảm thấy sự căng thẳng mỗi gia tăng.

Xe chạy vào thành phố lâu, nàng rất sốt ruột. Nhưng khi đến thành phố mới là lúc quan trọng. Sloan cần phải lấy bình tĩnh để chuẩn bị cho thời gian thử thác này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv