Hoàn Thịnh Thư đứng lên để nhìn ngắm khung cảnh trước mặt thật kỹ, tay vừa đưa lên đỡ lấy một cánh hoa rơi xuống thì chợt nghe tiếng mở cửa thật mạnh phía sau.
Khuôn mặt ngọc trắng hoàn mỹ vừa quay lại thì đã thấy một thân ảnh nhỏ bé mang trung y màu đen vì chạy nhanh mà thở mạnh phía sau đang tạm dừng lại, hắn vừa chớp đôi mắt linh động vừa đánh giá toàn thân trên dưới của tiểu hoàng tử diện bạch y thêu chỉ vàng trước mặt.
Hoàn Thịnh Thư gật nhẹ đầu xem như chào hỏi đối phương: "Cẩn quận vương điện hạ."
Đây chính là Triệu Du ban nãy còn nằm yên bất động bên trong phòng. Nhìn điệu bộ của tiểu tử này hiện tại có lẽ Mân thái y đã chữa trị cho hắn thành công.
Nhưng điều mà Hoàn Thịnh Thư không ngờ được là tên nhóc bằng tuổi mình ấy không nói một lời liền nhào đến đẩy ngã cậu xuống đất.
Y quan trên đầu cũng theo đó mà rơi xuống, mái tóc được buộc gọn gàng của tiểu hoàng tử bây giờ miễn cưỡng không rơi tán loạn ra ngoài nhưng một vài sợi tóc mái đã rơi ra khiến khuôn mặt khả ái quanh năm phong đạm vân khinh của cậu có thêm vài phần hương vị thế tục.
Chưa kịp hoàn hồn vì bị đẩy ngã xuống đất, Hoàn Thịnh Thư không nói nên lời nhìn tiểu hài tử đang đè cậu ở phía trên chớp đôi mắt to tròn quan sát bản thân. Triệu Du nãy giờ không nói chỉ hành động cuối cùng cũng thốt ra lời vàng ngọc đầu tiên kể từ khi hai người gặp mặt.
"Chính là ngươi."
Hoàn Thịnh Thư chưa kịp đáp thì Triệu Du đã nói tiếp, "Ngươi đã cứu ta."
Người bên dưới nghe xong thì hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ trấn định của mình, giọng nghiêm túc vẫn còn vài nét trẻ con trong trẻo cất lên: "Điện hạ đối xử với ân nhân như vậy sao?"
Tức giận rồi à? Triệu Du thầm nghĩ.
Bạch y hài tử trước mặt cũng trạc tuổi hắn, nhìn khuôn mặt thì rõ là trẻ con mà lại tỏ ra vẻ nghiêm túc kia khiến Triệu Du không nhịn được đưa tay muốn véo cái má mềm mại của cậu một cái, nhưng đã bị người phía dưới xoay mặt tránh đi.
Lúc này Thái úy Triệu Tương Doanh đuổi kịp tới thấy cảnh này liền than thầm trong đầu một tiếng 'không xong rồi', sau đó bước một bước bằng ba bước tiến tới xách cổ tên tiểu tử hỗn đảng nhà mình lên.
"Thành thật xin lỗi Tứ hoàng tử, ta sẽ dạy dỗ tên hỗn đảng này một trận."
Nói xong còn trừng mắt với Triệu Du. Thái úy phu nhân cùng Mân thái y lúc này cũng đuổi tới.
Hoàn Thịnh Thư thấy Thái úy phu nhân muốn tiến tới đỡ mình thì liền lắc đầu cảm tạ, sau đó liền tự đứng dậy. Mân thái y nhìn cậu như vậy liền muốn đến xem xét nhưng cậu ngoại trừ hơi choáng váng ra thì cũng không bị gì, dẫu vậy vẫn phối hợp để ông ấy kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận Tứ hoàng tử hoàn toàn không sao cả ba người mới thở phào một hơi.
Thái úy phu nhân cũng áy náy nên hết sức thành khẩn mời Tứ hoàng tử cùng Mân thái y ở lại dùng bữa. Mân thái y hơi do dự nhìn sang tiểu hoàng tử bên cạnh, người có quyền quyết định là cậu.
Đây cũng như là lời xin lỗi của phu nhân hai người vì tên nhóc nhà mình thất lễ với hoàng tử, Tứ hoàng tử đồng ý thì có nghĩa là cậu chấp nhận lời xin lỗi này.
Hoàn Thịnh Thư bề ngoài là trẻ nhỏ nhưng tâm hồn đã già cỗi nên không chấp nhất với một tên nhóc sáu tuổi, rất phối hợp gật đầu đồng ý. Dù gì lát nữa cậu cũng có chuyện cần nhắc nhở hai người phụ mẫu của Triệu Du, tiểu tử kia đúng lúc giúp cậu không cần phải tìm cớ, coi như lần này cậu tha cho hắn.
Nên các cung nhân thiện phòng của Triệu gia hôm nay nhận được lệnh, Thái úy đại nhân cùng phu nhân hôm nay đón tiếp khách quý, bọn họ phải chuẩn bị đồ ăn thật hoành tráng.
Lúc Hoàn Thịnh Thư nhìn bàn đồ ăn đầy ắp trước mặt, thật sự không biết nên bắt đầu ăn từ đâu. Thái úy phu nhân nhìn thấy tiểu hoàng tử chần chờ nhìn đồ ăn, tưởng cậu không thích những món này, vội vàng nháy mắt với nha hoàn thiếp thân của mình.
Nha hoàn đó vội gật đầu hiểu ý, liền âm thầm lui ra ngoài định bảo các cung nhân thiện phòng làm món khác, thì đã bị Hoàn Thịnh Thư bắt gặp, cậu vội vàng gọi nha hoàn đó lại:
"Phiền tỷ tỷ chuyển lời đến trưởng y vệ đang canh giữ bên ngoài là hôm nay ta sẽ về trễ."
Nói xong thì liền bắt đầu ăn, nếu không Thái úy phu nhân sẽ đem hết tất cả lương thực hiện có trong Triệu phủ đem đi nấu mất.
Thái úy phu nhân thấy tiểu hoàng tử đã động đũa, còn có vẻ ăn rất ngon miệng mới hài lòng, khẽ ra hiệu cho nha hoàn của mình không cần đến thiện phòng nữa mà hãy làm theo lời tiểu hoàng tử.
Triệu Du vừa mới tỉnh dậy nên không thể ăn mấy món này mà đang được phục vụ riêng các món ăn bổ dưỡng khác ở Cẩn Viêm các. Thực ra Hoàn Thịnh Thư biết bà ấy là đang thấy có lỗi với cậu, sợ tiểu tử kia trên bàn ăn lại làm chuyện kinh thiên động địa gì nữa nên mới để hắn ăn riêng ở phòng mình.
Cậu cũng rất nhứt đầu với hỗn thế ma vương Triệu Du, cảm thấy Thái uy phu nhân thật là chu đáo, nên cảm kích ăn nhiều hơn khẩu phần bình thường của mình một chút.
Sau khi ăn xong thì trời đã vừa tối, cậu ngỏ ý muốn ở lại một lúc để chắc chắn Triệu Du đã khỏe, còn muốn đến thăm hắn khiến Thái úy Triệu Tương Doanh rất cảm động, vội vàng dẫn đường cho cậu đến Cẩn Viêm các.
Triệu Du lúc này đã bị phụ thân dạy dỗ một trận rồi nhốt hắn ở trong phòng, dùng vãn thiện cũng không được dùng ở chính sảnh, khiến nhóc hết sức bất mãn.
Từ cửa nhìn ra ngoài thấy Triệu Thái úy đang tiến tới đây, Triệu Du thầm nghĩ nay sao phụ thân hết giận nhanh thế thì đã nhanh chóng nhận ra tiểu hoàng tử đang đi bên cạnh.
Tiểu tử bị nhốt tâm tình buồn bực bây giờ hai mắt sáng rỡ, vội vàng trở lại thư phòng của mình ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn trên ghế giả vờ đọc sách ăn năn hối lỗi.
Lúc Triệu Tương Doanh mở cửa thấy tiểu tử kia đang cầm sách lên đọc thì khẽ bỉu môi, ông ta mới không tin Triệu Du có thể đọc vô chữ nào, bình thường kêu hắn ngồi yên tĩnh đọc sách cũng là một hình thức tra tấn của ông dành cho tên nhóc hiếu động này.
Còn Hoàn Thịnh Thư thì không biết Triệu Du có thích đọc sách hay không, nhưng nhìn thấy hắn bây giờ đã ngoan ngoãn ngồi im không còn kích động như ban nãy nữa thì cũng khẽ thở phào. Cậu thật sự không muốn có hiềm khích gì với vị Cẩn quận vương này, vì dù gì cậu cũng có việc cần mượn sức của hắn.
Nên tiểu hoàng tử liền bỏ qua lần chào hỏi 'đáng nhớ' kia của Triệu Du mà mỉm cười hỏi thăm hắn, giọng điệu không còn mang vẻ lạnh lẽo nữa mà trở về lịch sự như ban đầu:
"Điện hạ lúc này không nên dùng quá nhiều đồ ngọt, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể."
Triệu Thái úy bên cạnh nghe câu này thì không khỏi có hơi chột dạ, nhưng ông ta liền nhanh chóng nắm được trọng điểm. Khuôn mặt tuấn tú cũng nghiêm túc lại, hình như ông ta nhớ được chuyện gì đó.
Triệu Du thích đồ ngọt cũng là di truyền từ khẩu vị của phụ thân mình, lúc này nghe nói không nên dùng đồ ngọt cũng chỉ rầm rì gật đầu, không quá để bụng.
Hoàn Thịnh Thư thừa hiểu tiểu tử trước mặt sẽ không nghe lọt tai lời nói của mình, nhưng cậu biết Triệu Thái úy đã nghe lọt. Khuôn mặt lúc nãy còn mắt to trừng mắt nhỏ với Triệu Du bây giờ mày đã hơi nhíu lại mang vẻ nghiêm túc.
Dù lúc nãy rất ngạc nhiên khi bị Triệu Du nhận ra, nhưng Hoàn Thịnh Thư cũng không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
Cậu hy vọng Triệu Du có thể khỏe mạnh để ngày mai hắn vẫn có thể đến kiến lãm Hư mệnh hội, như vậy Triệu Du có thể gặp được Dương Cung Kỳ Tuân sớm hơn.
Điều đó đối với hai người bọn họ đều trăm lợi không hại. Có Triệu Du theo sau, Dương Cung Kỳ Tuân sẽ không bị bắt nạt khi hắn đến Bảo Hòa giám nữa.
Đã nói xong lời cần nói, Hoàn Thịnh Thư cũng nhanh chóng cáo từ. Triệu Du thấy bạch y tiểu hài tử kia muốn trở về thì liền chạy đến nắm lấy góc áo của cậu muốn giữ người lại, nhưng Hoàn Thịnh Thư đã có kinh nghiệm nên cảm nhận được, liền nhẹ nhàng tránh đi.
Hỗn thế ma vương Triệu Du từ trước đến giờ sức khỏe không hề tệ, lúc nãy hắn đã dùng hết lực để đuổi kịp người kia, nhưng đối phương lại dễ như trở bàn tay né được, khiến tiểu hài tử sáu tuổi như trải qua sang chấn tâm lý đầu đời, khuôn mặt kinh ngạc bất động nhìn bóng dáng bạch y càng ngày càng xa xôi kia.
Đến lúc hoàn hồn muốn đuổi theo, thì đã bị cung nhân cản lại.
Triệu Thái úy đang đi cùng Hoàn Thịnh Thư cảm nhận được ánh mắt tóe lửa của tiểu tử nhà mình ở phía sau, nhưng ông nghĩ Triệu Du mỗi lần bị bắt ở yên trong phòng thì đều tức giận như thế nên cũng không để bụng. Rất không có lương tâm để mặc hắn ở đó tiếp tục tiễn Hoàn Thịnh Thư trở về.
Trưởng y vệ khi nhìn thấy Tứ hoàng tử cùng Mân thái y đã được Triệu Thái úy cùng Thái úy phu nhân tiễn đến tận môn phủ thì vội vàng dắt xa giá của hoàng tử đến.
Các cung nhân ban nãy đều đã được ăn no cùng nghỉ ngơi đầy đủ nên không còn vẻ uể oải nữa mà nhanh chóng thực thi nhiệm vụ của mình, ánh nhìn hướng đến tiểu hoàng tử cũng cung kính thêm không ít.
Lúc này đã là đầu giờ Tuất*. Mệnh môn đã sớm đóng lại từ lâu, nhưng Tứ hoàng tử nhận được lệnh bài thông hành của Hoàng đế nên vẫn có thể trở về hoàng cung.
(Giờ Tuất: 21h – 23h)
Chỉ là Hoàn Thịnh Thư không định trở về ngay lúc này, cậu viện cớ hiếm có dịp được ra ngoài nên muốn mua chút đồ mang về.
Trưởng y vệ tất nhiên không đồng ý để tiểu hoàng tử ra ngoài, sợ có nguy hiểm, nên đã khăng khăng muốn tự mình đi mua, với thân thủ của hắn sẽ rất nhanh có thể kiếm được đồ vật tiểu hoàng tử cần.
Hoàn Thịnh Thư cũng không từ chối, liệt kê khoảng mười món mà cậu biết là cực kỳ khó tìm, sau đó thong dong nhàn nhã ngồi đợi bên trong kiệu.
Trước khi trưởng y vệ rời đi đã dặn dò cung nhân phải cẩn thận cảnh giác bảo vệ tiểu hoàng tử, nên cả đoàn khoảng hơn mười lăm người lúc này đều thần kinh căng chặt.
Xa giá của hoàng tử bình thường cực kỳ xa hoa bắt mắt, nên Hoàn Thịnh Thư đã ra lệnh đỗ ở một khu vực tương đối vắng vẻ để tránh sự chú ý.
Một lát sau, tiếng náo loạn ở cách đó không xa, vươn tay kéo rèm nhìn thoáng qua bên ngoài, quả nhiên một cửa hiệu lớn ở phía tây đang cháy lớn, lửa có dấu hiệu lan rộng, khắp nơi mọi người đều đổ dồn đến đó để dập lửa.
Các cung nhân hơi chần chừ, họ đáng lý cũng nên đến đó trợ giúp, nhưng thân phận tiểu hoàng tử cao quý như vậy, nếu người bên trong kiệu xảy ra chuyện họ cũng không gánh nổi.
Nhưng Tứ hoàng tử ngoan ngoãn hiểu chuyện thấy cháy lớn thì liền chấn động, lo lắng vô cùng ra lệnh toàn bộ cung nhân đến đó trợ giúp. Những bá tánh bình thường đều không khỏe mạnh bằng họ, có đám người bên cạnh Hoàn Thịnh Thư đến giúp, đám cháy sẽ rất nhanh được dập tắt.
Nên họ vội vàng rời đi, còn cam đoan sẽ nhanh chóng trở lại.
Hoàn Thịnh Thư gật đầu, rồi lại ngoan ngoãn ngồi yên bên trong kiệu.
Khi xung quanh đã không còn ai, cậu mới nhẹ nhàng đặt chân xuống xe ngựa, không có đôn nên cậu dứt khoát nhảy xuống.
Thoáng nhìn qua Nhất Lãm lâu ở cách đó không xa, bạch y tiểu hài tử vội vàng chạy ngược hướng dòng người để đến đó.