Khẽ khàng khom người xuống túm lấy cái đầu tròn méo của tên bắn tỉa sớm đã chết, Thiên Sinh không quản Hoắc Kiến Trương có nhìn mình bằng cặp mắt gì đi nữa thì cũng không ngăn được hành động tiếp theo của hắn.
Người chết thôi thì chưa đủ, Thiên Sinh chính là muốn hắn cho dù xuống địa ngục cũng phải nhớ kĩ nỗi đau này.
" QUÁC QUÁC !"
Qụa đen bất giác hạ cánh xuống bệ cửa sổ đối diện với cái xác đang bị Thiên Sinh túm đầu không biết là sẽ làm cái gì, đơn giản chỉ là chúng cảm thấy được rằng sắp tới sẽ được một bữa ăn ngon lành, những giọt máu tóc tách nhỏ giọt nghe vào quả nhiên là vô cùng êm tai, lần đầu tiên trông thấy một Thiên Sinh thật khác, độc ác lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng cũng thật đáng thương. Hoắc Kiến Trương vô pháp quay mặt mình tránh đi chỗ khác, cũng chỉ có thể giữ nguyên tư thế như vậy mà nhìn Thiên Sinh dùng một chân dẫm lên ngực của tên bắn tỉa làm điểm tựa, còn hai bàn tay nhuốm đầy máu lại băng lãnh túm chặt lấy đầu của hắn...
Dữ dằn mà tút ra.!!!
Máu tươi lại một lần nữa phụt bay tung tóe , một hình ảnh man rợ chói mắt ánh vào giữa đêm đen, đây chính là cái giá mà tên nọ phải trả, đời đời kiếp kiếp cũng không bao giờ có thể siêu thoát nổi, dưới cơn gió mãnh liệt của đêm đen, đôi con người tàn độc chẳng hề vướng lấy một chút thương xót mà ném ngay cái đầu đậm đặc máu tươi cho lũ quạ đói khát trên bệ cửa sổ.
Hoắc Kiến Trương có chút hối hận a, nếu như biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì phải chăng hắn nên suy nghĩ lại, dù cho bản thân có cố gắng tới thật sớm đi chăng nữa thì tên bắn tỉa vẫn phải chết, còn Thiên Sinh vẫn cứ thế mà chui vào bẫy. Chẳng mấy chốc, ý nghĩ của Hoắc Kiến Trương đã được kiểm nghiệm.
Sâu tận trong khu rừng âm u quạnh quẽ, đột nhiên lại vang lên tiếng còi của cảnh sát, mạnh mẽ rõ ràng tới nỗi Thiên Sinh vô giác nhíu chặt mày, khuôn miệng tưởng chừng như đã bị kéo khóa thì bất ngờ mấp máy " Interpol !"
Một tổ chức phòng chống tội phạm cấp cao của quốc tế sẽ không tự nhiên bỏ dở giấc ngủ của mình kéo nhau vào rừng hoang chơi trò đuổi bắt với tội phạm, nếu như không có căn cứ, nếu như không có kẻ dẫn đầu thì tuyệt đối chuyện này không bao giờ xảy ra. Thế này là sao? vì cái gì sau khi hắn kết liễu tên bắn tỉa thì lại bắt gặp phải Chính Phủ, có kẻ muốn hại hắn... vậy, đây hẳn là một cái bẫy.
" Đi thôi !"
Hoắc Kiến Trương chắt lưỡi một tiếng, hắn đã không thể tới sớm hơn, nếu như lũ Interpol bắt gặp chiếc xe của hắn ở bên ngoài thì kiểu gì cũng sẽ điều tra và hắn không thể tránh khỏi việc có liên quan, nhưng tình hình đang ở lúc mành treo chuông như vậy, lo lắng không còn là cách hay, trước tiên tốt nhất nên bỏ chạy. Hắn là ai cơ chứ, chuyện cỏn con như vậy hắn đã lo đâu vào đấy hết rồi .
Trước khi kịp lôi lấy Thiên Sinh chui ra từ đường cửa sổ thì một vụ nổ chấn động vang lên, tiếng còi của chính phủ sớm đã tắt lịm, đâu đó trong màn đêm mờ ảo vang lên vài tiếng lộn xộn, như không dám tin mà căng mắt nhìn ra bên ngoài, Thiên Sinh không thể lý giải nổi, vì sao xe của Hoắc Kiến Trương tự dưng lại phát nổ.
" Thiếu gia !"Bụi mù khói trắng chẳng mấy chốc lan tỏa khắp khu rừng, chiếc cửa gỗ bất giác bị ai đó xô ngã, tiếng gọi nghiêm nghị khẩn cấp vang lên bên tai khiến cho Hoắc Kiến Trương cùng Thiên Sinh không hẹn mà cùng nhau quay đầu.
" Al ???? " Tại sao cậu ta lại có mặt ở đây? chẳng lẽ...
" Không phải lúc để giải thích, Thiếu Gia, đi mau !!! "