Mọi thứ bên tai bất giác ù đi nhanh chóng cho tới khi toàn thân Mộc Lam bị ai đó húc một cái ngã ra mặt sàn lạnh lẽo, điện thoại cũng theo đó mà bị hất ra xa.
Người đụng phải cô mặc trên mình bộ đồ nhái Adidas đen vô cùng rẻ tiền, tạng người đối phương cao mảnh, nhịp chân tản mác ra một sự ẩn dật vô pháp diễn tả bằng lời, và cả vành mũ thể thao hơi kéo sụp thấp cứ như thể một ám dụ nào đó. Đặc biệt hơn trên vai hắn lại mang theo một chiếc túi đựng đàn ghita vô cùng dở người. Có ai lại mặc đồ thể thao rồi đi đánh đàn ư? không có, người này nhìn theo khía cạnh nào cũng cảm thấy có chút không đúng.
Nháy mắt bừng tỉnh đứng bật người dậy tóm lấy cánh tay hắn, cô thở gấp gáp cố gắng nhìn thật kỹ khuôn mặt người đàn ông này. Cho dù người nọ có dãy dụa muốn thoát khỏi thì Mộc Lam trước sau vẫn tuyệt đối giữ chặt.
" Cô làm cái gì vậy, mau bỏ tay tôi ra ."
Người đàn ông lạ mặt đã bắt đầu trở nên khó chịu, giọng nói ồm ồm sặc mùi nam tính cứ vậy mà xộc thẳng vào tai cô, cho dù vậy Mộc Lam cũng là cứng đầu không buông. Bởi vì cô nghe ra được, trong thanh âm có vẻ đang tức giận ấy thực sự là hoảng hốt tột độ.
Là hắn, là hắn. Kẻ đã bắn Khương Đường , chính là hắn.
Nhưng chưa kịp làm gì thì Mộc Lam bất ngờ trông thấy một vật thể sáng lóa đang hướng cô đâm mạnh tới. Bởi vì suy nghĩ, bởi vì thất thần lại bởi vì lo lắng,Mộc Lam không nghĩ hắn như vậy đã sợ hãi mà hành động trước. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, kẻ này đích xác là tên hung thủ bắn tỉa trên đỉnh tòa nhà chung cư. Là hắn đã hại Khương Đường , là hắn đã hại bạn thân của cô. Hắn...
Phập.Lại một lần nữa, trước con mắt mình,Mộc Lam nhìn thấy dòng máu đỏ tươi phun trào từ huyết mạch nóng ấm, có điều cô lại không cảm giác được cơn đau của da thịt bản thân bị đâm thủng, là tại vì lúc này, trước mắt cô đã có người khác chen ngang. Người đó cao rất cao, khuôn mặt lãnh tĩnh chỉ ánh lên một bên sườn mặt sự bình thản cao ngạo, mái tóc màu khói phất phơ cô đơn đến tội nghiệp, đôi mắt đỏ như máu tươi không hề liếc nhìn bất kỳ một tạp vật nào ngoại trừ cái kẻ lạ mặt phía trước.
Hơn nữa.
Hắn lại đỡ dùm cô một nhát dao, cái thứ kim loại sắc nhọn ấy đáng nhẽ phải cắm vào người cô hiện tại lại lẳng lặng nằm gọn giữa lòng bàn tay hắn. Máu đỏ đang ngày một nhỏ giọt nhiều hơn, ấy vậy mà người đó ngay đến cả cái nhíu mày cũng không có. Rất quen thuộc, khuôn mặt này
Tại sao lại là hắn? Em họ của Hoắc Kiến Trương.
Tất cả diễn ra như một pha quay chậm,Mộc Lam ngẩn người nhìn Hoắc Viên Mộ như thế nào mà chế trụ tên bắn tỉa kia, như thế nào mà hạ gục hắn. Cho tới lúc cậu thật sự muốn tha tên đó rời khỏi thì Mộc Lam mới sực tỉnh, tiến tới túm chặt lấy tay Hoắc Viên Mộ gào lên. " Không được,anh định mang hắn đi đâu vậy ?"
Mặc kệ bàn tay đang đầm đìa chảy máu, Hoắc Viên Mộ không màng cơn đau xé gan xé thịt vươn lên hất mạnh bàn tay của Mộc Lam tiếp tục bước đi. Khó nhọc chạy đến trước mặt cậu, cô lại một lần nữa lớn giọng " Hắn là của tôi"
Cho dù có đỡ cho cô một dao đi chăng nữa thì cái việc tùy tiện mang người đã bắn Khương Đường đi như vậy, cô không thể chấp nhận. Cô còn chưa biết nguyên nhân vì sao?Mộc Lam muốn hắn phải giải thích cho rõ, nếu cần thiết thì phải dùng chính mạng sống để đền tội. Hừ lạnh một tiếng, trước khi thành công đi ra khỏi tòa nhà chung cư, Hoắc Viên Mộ lạnh nhạt phun ra một câu cắt đứt cái dòng suy nghĩ đáng xấu hổ của Mộc Lam .
" Hắn không phải của cô, hắn là của Thiên Sinh."
Chẳng thể làm gì nổi ngoài việc trơ mắt nhìn cậu một tay mang tên hung thủ đi mất,Mộc Lam xúc động tới nỗi muốn bật khóc tại chỗ.Khương Đường a, tớ xin lỗi cậu, đã vô tâm lừa dối cậu, nhìn thấy cậu bị như vậy cũng chẳng thể làm gì nổi. Qụy người ngồi phịch xuống nền nhà ,Mộc Lam cắn chặt răng cố gắng hít thở thật đều, thế nhưng lồng ngực đau quá.