*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Giờ lành vừa đến, Phương Nhất Nhật được mời làm MC đi lên sân khấu: "Xin chào các bạn bè thân thích và tất cả mọi người, hoan nghênh mọi người hôm nay đến đây tham dự lễ thành hôn của Sở Chiêu tiên sinh và Mạnh Vi Nghiên tiên sinh. Tôi là Phương Nhất Nhật làm MC hôm nay. Đầu tiên chúng ta hoan nghênh quan khách vào bàn."
Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu trước đó cũng không ở chung một phòng, chờ đến giờ mới từ phòng nghỉ ngơi đi ra đại sảnh. Ở bên ngoài phòng xa xa đã trông thấy đối phương, hai người nhìn nhau cười. Chờ đi đến gần Sở Chiêu kéo cậu qua hôn một cái lên trên trán: "Hôm nay em thật đẹp trai."
"Anh cũng vậy." Hôm nay Mạnh Vi Nghiên mặc bộ Hán phục tơ lụa đỏ thẫm, áo ngoài hơi dài kéo trên đất. Dáng cậu cao hoàn toàn nổi bật lên áo ngoài dài này, trên áo dùng chỉ bạc thêu hoa văn mây lành, chỗ vạt áo cổ áo là đường viền màu đen, có vẻ vui mừng lại đoan trang. Hỷ phục của Sở Chiêu hơi giống như áo cậu, chỉ là áo ngoài vừa lúc dài tới mắt cá chân, trên áo dùng chỉ vàng thêu hoa văn rồng, có vẻ bá đạo lại cao to.
Chờ đến khi MC bên trong cho mời cửa mới được mở ra, hai người mới nắm tay đi vào. Các khách mời nhìn hai người đứng ở cửa thì vỗ tay. Vốn trong lòng một số người khinh thường hai người đàn ông ở bên nhau lại còn gióng trống khua chiêng như thế cũng không thể không thừa nhận hai người đứng chung một chỗ quả thật là một đôi trời sinh rất là xứng đôi, so với vô số nam nữ yêu say đắm trên đời này càng thêm thích hợp.
Hai người nắm tay đi từng bước theo âm nhạc lên trên sân khấu.
"Đến đây, đứng trước mặt quan khách của chúng ta. Sở Chiêu tiên sinh, hôm nay ở chỗ này, ở dưới chứng kiến của tất cả bạn bè thân thích, xin hỏi ngài có đồng ý để Mạnh Vi Nghiên tiên sinh làm người bầu bạn cả đời của ngài hay không? Bất luận là sống chết, khỏe mạnh hoặc nghèo khó, giàu có hoặc bần cùng."
"Tôi đồng ý." Sở Chiêu nói ra ba chữ kia không có bất luận chần chờ gì, ba chữ vô cùng đơn giản lại giống như có một loại ma lực làm cho Mạnh Vi Nghiên còn có chút khẩn trương trong lòng lại bình tĩnh.
"Mạnh Vi Nghiên tiên sinh, hôm nay ở chỗ này, ở dưới chứng kiến của tất cả bạn bè thân thích, xin hỏi ngài có đồng ý để Sở Chiêu tiên sinh làm người bầu bạn cả đời của ngài hay không? ..."
"Tôi đồng ý." Sở Chiêu đang nắm chặt tay Mạnh Vi Nghiên không tự giác nắm thật chặt. Mạnh Vi Nghiên cho hắn một ánh mắt an ủi.
"Như vậy hai vị tiên sinh, xin hỏi ngài có lời gì muốn nói với đối phương không? Bây giờ xin nhìn người yêu của ngài nói ra lời thề."
Sở Chiêu nhận micro nói: "Vi Nghiên, anh không biết nói những lời hay. Hôm nay anh chỉ muốn nói cho em biết, bất luận người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh đều không để ý. Anh sẽ vì em không chuyện gì không làm được, vì em chặn lại tất cả, chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời. Anh yêu em."
Mạnh Vi Nghiên không khỏi gật đầu nhận micro nói: "Từ nhỏ đến lớn em đều sống trong hũ mật, trước đây có ba mẹ người nhà sắp xếp tất cả cho em, sau này anh lại trở thành hậu thuẫn kiên cường của em. Sở Chiêu, ở bên anh em rất vui vẻ rất hạnh phúc. Qua ngày hôm nay anh vĩnh viễn cũng không thể hối hận, chỉ cần anh không buông tay thì em nhất định sẽ nắm chặt anh. Em cũng yêu anh."
Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay kéo dài không thôi, vì tình yêu và dũng cảm của bọn họ.
"Bây giờ xin trao nhẫn."
Cháu trai Sở Chiêu - Sở Nhạc Nhiên nắm tay cháu gái Mạnh Vi Nghiên - Điềm Điềm mặc bộ tây trang nhỏ và đầm công chúa đưa hai hộp nhẫn lên. Sở Chiêu mở hộp ra lấy một chiếc nhẫn ruby huyết bồ câu hình chữ nhật bên trong ra đeo lên trên ngón áp út của Mạnh Vi Nghiên. Tính ra là trên chiếc nhẫn nam bạch kim được cường điệu đính lên viên ruby huyết bồ câu cực phẩm đạt 13.14 carat, một chút cũng không có vẻ nữ tính. Trong chớp mắt hấp dẫn ánh mắt hâm mộ của tất cả phái nữ ở hiện trường, ngay cả phái nam cũng tấm tắc khen ngợi.
Trong lòng Mạnh Vi Nghiên cũng rất bất ngờ, bọn họ đều là mỗi người chuẩn bị nhẫn cho đối phương. Cậu cũng không biết Sở Chiêu sẽ chuẩn bị một chiếc nhẫn ruby xinh đẹp như vậy. Mạnh Vi Nghiên mở ra hộp nhẫn mình chuẩn bị lấy ra một chiếc nhẫn mặc phỉ thúy* bên trong đeo lên trên ngón áp út của Sở Chiêu. Giống như một chiếc nhẫn nam bình thường được đính một viên mặc phỉ thúy hình oval. Mặc dù không lớn bằng ruby Sở Chiêu chuẩn bị nhưng cũng không nhỏ, nặng 9.9 carat, vừa đúng sinh nhật của Mạnh Vi Nghiên.
(*Mặc phỉ thúy: trong tiến Hán, mặc là mực. Ý chỉ ở đây là loại ngọc phỉ thúy có màu đen như mực tàu.)
Hai người không hẹn mà cùng chọn con số có ý nghĩa đặc biệt. Xanh đen gần như màu đen, màu xanh đen cũng rất thích hợp với hình tượng nghiêm túc khắc nghiệt bên ngoài của Sở Chiêu. Sở Chiêu rất thích, chỉ có chút đáng tiếc là hình xăm trên ngón áp út bị che.
Sau khi trao nhẫn xong trưởng bối hai bên được mời lên sân khấu. Hai người cùng quỳ xuống dâng trà sửa miệng, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, vốn gọi chú dì đổi thành ba mẹ. Trong lòng gia đình hai bên cũng là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, mang bao lì xì mình đã chuẩn bị đưa cho hai người.
Cuối cùng do ông cố Mạnh là người lớn tuổi nhất lên tiếng kết thúc, cảm ơn quan khách đã đến dự tiệc, chúc mọi người buổi tối ăn uống ngon miệng. Không khí ở hiện trường cũng từ tiết mục nghiêm túc vừa rồi trở nên bắt đầu náo nhiệt. Nhân viên phục vụ cũng dẫn đường quan khách đi đến sảnh tiệc bên cạnh.
Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên thay một bộ tây trang màu đỏ tây trang đến sảnh tiệc mời rượu. Bắt đầu từ bàn các trưởng bối, các trưởng bối tự nhiên sẽ không làm bọn họ khó xử, nhiều nhất bất quá nói vài câu sau này nhớ sống tốt linh tinh.
Chờ đến bàn bọn Viên Cương, lúc này bọn họ đang hăng hái. Bởi vì tửu lượng của Mạnh Vi Nghiên không tốt nên Sở Chiêu bị rót hai ly rượu trắng, chờ đến lúc Viên Cương còn muốn ồn ào thì cô vợ bụng lớn của y có lực uy hiếp ngăn cản y.
Khi mời đến bàn bạn bè của Mạnh Vi Nghiên nhìn ra được mọi người vẫn có chút khách khí, dù sao cũng không thân với Sở Chiêu. Chờ mời rượu hết các bàn, lúc hai người tách ra đi chiêu đãi khách mời thì Mạnh Vi Nghiên đã bị các bạn bè kéo qua.
"Ai nha, nhanh cho chị nhìn xem chú rễ nhỏ hôm nay, hôm nay cũng thật đẹp trai nha!" Vừa nghe lời này thì biết là Hạ Thanh.
"Nhanh cho mấy người chúng tôi xem chiếc nhẫn của cậu đi, chị nhìn thấy thật quen mắt." Lý Văn từ trước đến nay yêu thích trang sức châu báo, dẫn đầu bắt lấy ngón tay cậu nhìn. Mặt khác Hạ Thanh, Lưu Tĩnh và mấy người phụ nữ cùng xúm lại xem xét. Mạnh Vi Nghiên đành phải ngoan ngoãn đứng vững.
"Thật là xinh đẹp, đỏ giống như một ngọn lửa."
Chờ cho các cô xem đủ rồi Mạnh Vi Nghiên mới có thể thoát khỏi chạy đến chỗ thầy và mấy vị đạo diễn bên kia. Đạo diễn Trần vỗ vai cậu nói: "Tiểu Nghiên về sau phải cố gắng nha, cháu có năng lực còn có Sở tổng. Sau này nếu như không trở thành nhân vật tiên phong trong giới nghệ sĩ thì thật không thể nào nói nổi."
"Cháu nhất định sẽ tiếp tục cố gắng. Về sau chú Trần và mấy vị đạo diễn cũng nhớ tìm cháu là được."
Cậu tán gẫu với mấy người xong lại đi cảm ơn Phương Nhất Nhật đã làm MC ngày hôm nay, cũng thăm hỏi với mấy nam diễn viên vài câu.
Chờ tán gẫn với khách mời trong giới nghệ sĩ xong Mạnh Vi Nghiên lại đi chăm sóc Âu Dương Kính và Quách Minh một chút. Bọn họ ngồi chung với mấy người bạn của Mạnh Vi Nghiên trong đoàn kịch ngược lại cũng không có gì không được tự nhiên. Ánh mắt Mạnh Vi Nghiên nhìn ý bảo bọn họ chờ một chút lại đi ân cần thăm hỏi mấy người bạn trong rạp hát vài câu.
"Các cậu đi với tớ tới đây một chút." Mạnh Vi Nghiên dẫn theo hai người sang một bên mới mở miệng hỏi: "Nhất Luân không có tới hả, cậu ấy có nói với các cậu vì sao không?"
Hai người thở dài nói: "Cậu ấy nói cám ơn cậu đã mời và cũng chúc cậu hạnh phúc. Bất quá cậu ấy đã sắp xếp xong hành trình muốn ra nước ngoài nên không tới. Phỏng chừng là phát triển không tốt nên có chút mất mặt."
Mạnh Vi Nghiên cũng biết Phùng Nhất Luân là một người sĩ diện, đã làm xong chuẩn bị biết hắn không đến. Nhưng thật sự biết hắn không đến trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
"Vậy thôi, hôm nay các cậu đến là được."
"Ừhm, cậu yên tâm đi, chúng tớ rất tốt, nhìn thấy cậu và người kia cũng rất tốt. Sau này nhất định phải hạnh phúc."
"Ừhm, cám ơn các cậu. Ảnh đối với tớ ất tốt, trở về ăn cơm đi." Có được bạn bè cổ vũ và ủng hộ thật tốt.
--- --- Sau khi tiệc lễ thành hôn kết thúc đã 9 giờ 30 tối, Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên tiễn các khách mời lên xe, cuối cùng người nhà họ Sở và người nhà họ Mạnh cũng lần lượt rời đi. Mạnh Vi Nghiên nhìn nhân viên đang nhanh tay lẹ chân thu dọn tàn cục, cậu đi qua hỏi trợ lý Từ bên cạnh biết đã sắp xếp cho bọn họ ăn cơm chiều cũng an tâm đi với Sở Chiêu đến hậu viện nghỉ ngơi.
Tòa phủ đệ này rất lớn, dưới ánh trăng mông lung, trên hành lang gấp khúc lồng đèn đỏ thẫm chiếu sáng con đường phía trước. Trong hồ nước cá vàng linh hoạt bơi lội mang theo từng đợt gơn sóng, núi giả hoa cỏ cây cối đan xen làm nổi bật. Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên nắm tay chậm rãi xuyên qua hành lang gấp khúc nhẹ nhàng nói chuyện, không khí ấm áp tốt đẹp quanh quẩn ở chung quanh. Ngay cả Nhạc Nhạc đi theo phía sau cũng nhịn không được lấy cameras ra chụp lại một cảnh đẹp này.
Trở lại phòng ngủ, hai người trước thay bộ tây trang trên người thành áo ngủ thoải mái. Sở Chiêu nhịn xuống dục vọng lúc đang tắm muốn ăn luôn người yêu mê người, vệ sinh sach sẽ vật chiến đấu trước khi ra phòng tắm. Trong lòng Mạnh Vi Nghiên có chút chờ mong không thể nghi ngờ là có chút buồn bực, dù sao cũng là đêm động phòng hoa chúc.
Chờ cậu tắm rửa xong đi ra đã nhìn đến Sở Chiêu ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn. Sở Chiêu đứng dậy lấy ra máy sấy giúp cậu sấy khô mái tóc ướt sũng. Mạnh Vi Nghiên ngồi vào trước bàn cầm lấy một túi văn kiện màu nâu trên bàn có chút tò mò: "Đây là cái gì? Đồ vật bên trong còn không ít."
"Mở ra nhìn xem."
Mạnh Vi Nghiên lấy tất cả đồ vật bên trong ra: "Đây là cái gì? Giấy chứng nhận sở hữu cổ phần? Giấy chứng nhận bất động sản? Thẻ ATM?"
Sở Chiêu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Mạnh Vi Nghiên trên mặt cũng không nhịn được tươi cười: "Đây là tất cả tài sản của anh, sau này quyền hành kinh tế trong nhà đều giao cho em nắm giữ, vất vả cho em rồi."
"Cái gì chứ? Em lại không hiểu được những thứ này, anh tự quản là được." Mạnh Vi Nghiên biết ý của hắn không khỏi bật cười, trong lòng lại rất là ngọt ngào: "Lại nói, em tin tưởng anh, chỉ cần anh sau này đều đối xử tốt với em là được."
"Không được, quyền hành kinh tế trong nhà nhất định phải là bà xã quản, đây là truyền thống tốt đẹp nhà anh. Tiền của ba anh cũng đều ở trong tay mẹ anh, ông chỉ có thẻ phụ. Cho nên, tất cả thẻ ATM đều cho em, về sau thu nhập của anh cũng đều chuyển vào bên trong. Về sau em dùng tiền và dùng cho nhà của chúng ta đều rút từ bên trong ra, anh cầm thẻ phụ là được."
Mạnh Vi Nghiên cầm thẻ ATM cẩn thận cất, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Vậy em sẽ cất, cũng phòng ngừa anh bị hồ ly tinh bên ngoài cướp chạy."
"Ưhm, về sau em cần phải giữ anh thật chặt."
Mạnh Vi Nghiên không chút khách khí gật đầu: "Vậy đây là chuyện gì?" Mạnh Vi Nghiên nhìn trên mấy tờ giấy chứng nhận bất động sản và giấy chứng nhận sở hữu cổ phần ghi tên của mình.
"Chính là mấy cái nhà và cổ phần mấy công ty, không cò gì đâu." Sở Chiêu nói lảng sang chuyện khác. Mạnh Vi Nghiên không chút nào dao động nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn.
Sở Chiêu không kiên trì nổi chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, một tay ôm Mạnh Vi Nghiên ngồi lên trên đùi mình: "Chúng ta ở bên nhau anh vẫn luôn muốn làm chút gì đó cho em, nhưng lại không biết nên làm cái gì, làm thế nào. Về sau anh nghĩ chỉ cần chúng ta vẫn luôn yêu nhau không phải rất tốt sao? Vậy thì còn cần làm mấy chuyện kia làm gì."
"Vậy vì sao anh vẫn còn đưa những thứ này cho em?" Mạnh Vi Nghiên vuốt ve tóc của Sở Chiêu, trấn an hắn đột nhiên trở nên trầm trọng nghiêm túc.
"Nhưng sau đó bên cạnh anh đã xảy ra một chuyện lại làm cho anh không thể không lo lắng nhiều một chút. Năm trước anh có một người bạn doanh nhân nước Mỹ bị bắt cóc, em có biết chuyện này không?"
"Dạ biết, lúc ấy anh còn đi nước Mỹ, không phải được cứu ra sao?"
"Đúng vậy, bây giờ hắn còn tốt, chứ lúc ấy một số việc thật là làm cho anh một cái nhắc nhở. Lúc ấy Johnson bị bắt cóc vợ và ba đứa con của hắn thật sự sợ hãi, vẫn luôn bận rộn phối hợp với cảnh sát nghĩ cách cứu viện mà hoàn toàn không chú ý đến công ty của hắn. Lúc ấy anh chạy tới thì lại phát hiện không đúng, mấy cổ đông khác của công ty Johnson vậy mà liên hợp lại muốn chiếm đoạt cổ phần công ty của hắn. Nếu bị bọn họ thực hiện được thì chỉ cần Johnson gặp bất trắc vợ con của hắn ngay cả một đồng cũng không chiếm được. Thậm chí còn có thể mắc nợ, cuộc sống sau này đều gặp phải vấn đề.
Mặc dù cuối cùng tất cả đều vượt qua nhưng anh còn suy nghĩ rất nhiều. Anh suy nghĩ, vạn nhất một ngày nào đó anh gặp bất trắc gì, có lẽ đến khi anh già đi trước em thì em nên làm sao đây? Đương nhiên người nhà của anh và người nhà của em sẽ chăm sóc em, em cũng có sự nghiệp của mình. Nhưng anh thật sự một chút cũng không yên tâm về em, người khác chăm sóc có thể không chu toàn hết. Sau này chúng ta có khả năng không có con, không ai dưỡng lão chăm sóc em trước lúc lâm chung, không có anh che chở em người khác có thể sẽ không kiêng nể gì phê bình và khi dễ. Mỗi khi nghĩ đến anh lại một ngàn vạn cái lo lắng và đau lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui anh cũng chỉ có thể cho em thêm nhiều tiền tài và vật chất. Sở Thịnh và Khang Giai là ba mẹ thành lập, anh không có cách nào yên tâm thoải mái cho em. Anh chọn một số cổ phần công ty anh cảm thấy có thể kiếm tiền lâu dài trong công ty tặng cho em. Anh đã viết di chúc xong, không có ai có thể cướp được những thứ anh cho e trong tay em. Cho nên, bảo bối, ngoan ngoãn làm cho anh yên tâm được không?"
Mạnh Vi Nghiên lẳng lặng nghe hắn kể ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình trong lòng cũng thật không dễ chịu: "Bình thường anh thông mình như thế, vừa đến chuyện của em thì ngốc như vậy, buồn lo vô cớ như vậy. Đó đều là vạn nhất, em tin tưởng chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc cả đời, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, vẫn che chở em."
"Ừhm, chỉ là vạn nhất..."
"Không có vạn nhất, nếu anh dám có cái vạn nhất em sẽ lấy tiền của anh đi bao nuôi trai trẻ." Mạnh Vi Nghiên hơi tức giận bĩu môi.
"Em dám!" Sở Chiêu nhẹ nhàng đánh vào mông cậu một cái.
"Sao em lại không dám, đồ vật em đã lấy cất về sau bao nuôi trai trẻ, nhất định phải có cơ bụng tám múi, dáng vẻ đẹp trai như ánh mặt trời, làn da mềm mại, khoảng 20 tuổi là tốt nhất." Mạnh Vi Nghiên bắt đầu ngang ngược, lại cứ muốn hung hăng chọc tức người vô duyên vô vớ nguyền rủa chính mình.
"Vớ vẩn, đêm nay làm cho em xem thử anh chàng đẹp trai 30 tuổi như anh có cơ bụng tám múi không. Nếu sáng ngày mai anh để cho em xuống giường được anh không phải họ Sở." Hắn nói xong lập tức ném Mạnh Vi Nghiên lên trên giường, hai ba cái đã lột cậu sạch sẽ.
Mạnh Vi Nghiên nhìn dáng vẻ hắn cả người tràn ngập tính xâm lược yên lặng suy nghĩ lại một chút, có phải mình chọc tức hắn quá độc ác hay không? Đêm nay sẽ không bị tính sổ thật thảm chứ?