Editor: demcodon
Năm 2009 một cái ứng dụng xã giao phần mền Vi Văn vượt thời đại ra đời. Vì đề cao phần mềm lưu lượng và gia tăng người sử dụng nên công ty mời rất nhiều người của công chúng đến làm thành viên. Mạnh Vi Nghiên vốn không có hứng thú, nhưng cậu phát hiện Sở Chiêu lại chiếm cổ phần không nhỏ trong công ty. Cho nên cậu lập tức thay đổi chủ ý, căn cứ vào ý tưởng kiếm tiền cho nhà mình mà đồng ý cũng xin tài khoản. Về phía chính phủ Vi Văn cũng nhanh chóng thông qua chứng thực cậu, cũng cho cậu thêm chữ V.
Bất quá bình thường cậu cũng ít lên chơi, tài khoản ngược lại được Nhạc Nhạc trở thành một cách khác quản lý fan, thay cậu ở trên trang web Tieba tuyên truyền tài khoản Vi Văn. Mạnh Vi Nghiên cũng chụp một ít ảnh hành động cập nhật trên Vi Văn. Cho nên số lượng fan của Mạnh Vi Nghiên tăng vô cùng nhanh, trở thành nhóm fan đầu tiên đăng ký vào ứng dụng số lượng nhiều nhất.
Nhạc Nhạc nắm giữ tài khoản của mình và hai cái của Mạnh Vi Nghiên, thỉnh thoảng dùng tài khoản của Mạnh Vi Nghiên đăng tin tức. Sau đó dùng tài khoản của mình chạy đến phía dưới bình luận. Mọi người cũng biết tài khoản của cô, thỉnh thoảng cũng tương tác với cô. Ví dụ như:
[Ánh mặt trời vừa lúc, rãnh rỗi đọc một quyển sách là vô cùng tốt để bồi dưỡng khí chất, là phương pháp đề cao tu dưỡng.] Kèm theo là ảnh chụp Mạnh Vi Nghiên ngồi trên sô pha ăn chút bánh ngọt uống trà ở cửa sổ sát đất lười biếng đọc sách.
Nhạc Nhạc lập tức đi theo bình luận ở phía dưới: [Đây là lời thần tượng của tôi dạy bảo, đáng tiếc người phàm như chúng ta chỉ muốn ăn cơm - đi ngủ - chơi điện thoại cộng thêm... nhìn trai đẹp.]
Vi Văn vừa đăng lên các fan nhao nhao nhảy ra: [Rất đẹp trai, rất đẹp trai.]
[Xin chào mọi người, tôi là bánh ngọt bên miệng Mạnh Vi Nghiên.]
[Vi Nghiên ngồi ở trên sô pha có vẻ thật ngoan nha....]
[Người đẹp trai đều xem sách, dáng vẻ của chúng ta xấu như thế có thể không xem được không? Lướt xong Vi Văn lập tức đi.]
[Thần tượng quả nhiên tam quan vô cùng chính trực.]
Ngoại trừ chuyện đó ra cũng có người trêu chọc Nhạc Nhạc: [Chị Nhạc Nhạc, cùng ăn cùng ngủ cùng chơi cùng xem nha.]
Các fan đều biết tài khoản của Mạnh Vi Nghiên chủ yếu là trợ lý xử lý. Bọn họ tỏ vẻ hoàn toàn không quan trọng, vừa nhìn thấy thần tượng chính là người không lướt Vi Văn, có chị Nhạc Nhạc hỗ trợ quản lý phúc lợi của các cô có thể nhiều hơn một chút. Hơn nữa hoàn toàn đều không ghen tỵ không tốt sao? Vào Vi Văn của Nhạc Nhạc nhìn thấy cô mỗi ngày đều ở bên bạn trai khoe ân ái không tốt sao?
Đương nhiên cũng có người chú ý đến những điểm khác với mọi người: [Vì sao tôi lại xem nhẹ thần tượng của tôi mà chỉ có thấy tiền? Cái ghế sô pha và cái bàn kia là nhãn hiệu XXX, hai cái này có giá trị khoảng 2-3 vạn đó, còn có sân vườn của thần tượng thật lớn.]
[Lầu trên quả nhiên mắt vụng về, rõ ràng quý nhất chính là thần tượng không phải sao?]
Còn có ví dụ như: Khi xác định Quả đào đại khái cũng được 1 tuổi rưỡi, không biết cụ thể ngày sinh nhật của nó nên ba ba Quả đào quyết định ngày nhặt được Quả đào 1 năm trước làm ngày sinh nhật Quả đào. Hôm nay Quả đào là một tiểu thọ tinh, được thưởng thức bánh kem có hình con chó ba ba tự mình làm. Kèm theo là bức ảnh Mạnh Vi Nghiên ôm cả người dơ dáy bẩn thỉu khi nhặt được nó 1 năm trước và bức ảnh hôm nay nó đã trưởng thành chụp chung với Mạnh Vi Nghiên và bánh kem.
Các fan lại sôi nổi nhảy ra: [Quả đào, mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ.]
Không biết người nào bình luận những lời này, một đám fan sôi nổi đi theo xếp hàng bình luận ở phía dưới. Ngẫu nhiên có 1-2 người phá hoại đội hình cũng lập tức bị chiến dịch chống lại làm cho Nhạc Nhạc cười ngửa tới ngửa lui. Quý Đức ngồi bên cạnh bị xem nhẹ cũng chỉ có thể gãi đầu nghi ngờ nhìn cô.
Mỗi ngày tương tác với các fan Nhạc Nhạc đều vô cùng vui vẻ. Từ nay về sau Nhạc Nhạc càng thêm nghiêm túc quản lý Vi Văn. Bởi vì mình cũng tạo một tài khoản, vì tránh cho lẫn lộn tài khoản của hai người nên cô còn mua một cái điện thoại chuyên dùng để thay Mạnh Vi Nghiên quản lý Vi Văn.
Trong các fan cũng có người không ngừng thăm dò những chức năng mới của Vi Văn, không được mấy ngày xuất hiện ra một tài khoản Vi Văn "Fan club Mạnh Vi Nghiên". Sau khi xác nhận tài khoản này là thật do mấy fan lâu năm cùng nhau thành lập thì Mạnh Vi Nghiên cũng giúp bọn họ tiến hành chứng thực, cũng ở trên tài khoản của mình xác nhận tính chân thật của tài khoản này và ủng hộ tài khoản này, các fan cũng nhanh chóng tụ tập. Từ nay về sau đội fan của Mạnh Vi Nghiên dần dần bắt đầu phát triển, trở thành quần thể fan trong giới nổi tiếng có tổ chức có kỷ luật, chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho thần tượng, không bôi đen cho thần tượng.
Hiện tại Mạnh Vi Nghiên không ít fan, nhưng càng đến lúc này cậu lại càng cẩn thận, không giống như một số minh tinh sau khi có chút fan sẽ có một ít lăng xê tai tiếng hoặc là bị truyền thông bịa đặt một ít chuyện sai sự thật để chiếm được sự chú ý của mọi người. Mạnh Vi Nghiên không chỉ có tuyệt đối không lăng xê bản thân, công ty cũng tuyệt đối sẽ không ép cậu lăng xê, ngay cả truyền thông một khi lấy Mạnh Vi Nghiên lăng xê sẽ lập tức nhận được món quà nhỏ và thư nhắc nhở của Mạnh Vi Nghiên.
Mạnh Vi Nghiên bình thường cũng càng thêm điệu thấp. Dần dần các phóng viên chú ý đến cậu cũng càng ít đi. Dù sao mỗi ngày trong giới giải trí đều sẽ xảy ra một ít tai tiếng, thậm chí một số chuyện lớn, bọn họ cũng không có khả năng nhìn chằm chằm vào cậu. Sau đó ngẫu nhiên một số truyền thông viết tin tức về mình cũng không quan tâm nhiều quá. Dù sao cậu chỉ là muốn điệu thấp cũng không phải biến mất. Cho nên cho dù hiện giờ Mạnh Vi Nghiên được rất nhiều giải thưởng, số lượng fan cũng không ít. Nhưng tỉ lệ lộ diện làm cho người qua đường hưng phấn rất ít.
* * *
Mạnh Vi Nghiên buồn chán nằm sấp ở trên giường, nhìn thấy di động sáng lên thì nhanh chóng bắt máy: "Alô, xin hỏi ai vậy?"
"Tôi là ông xã của Mạnh Vi Nghiên tiên sinh."
"Cậu ấy không phải đàn ông à? Sao có thể có ông xã chứ?"
"Vậy à, tôi nói chính là người làm công thụ."
"Ai nha, nói không lại anh, em chịu thua." Cách điện thoại Mạnh Vi Nghiên cũng có thể cảm giác được hơi thở mãnh liệt Sở Chiêu phát ra chỉ có thể chịu thua.
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nặng nề của Sở Chiêu.
"Gần đây anh có ăn cơm đàng hoàng không?"
"Sức ăn của anh em còn không biết sao?"
Mạnh Vi Nghiên không tự giác phồng má: "Vậy rau dưa thì sao? Có ăn nhiều rau dưa không? Ở nơi như nước Mỹ mỗi ngày đều ăn nhiều thịt, nhưng lại hợp tâm ý của anh."
"Đương nhiên có ăn nhiều, mệnh lệnh của em anh làm sao dám không nghe?"
Mạnh Vi Nghiên nghe hắn trả lời đúng lý hợp tình không quá tin tưởng hỏi lại: "Thật sao?"
Sở Chiêu nói dối đến ngay cả mắt cũng không chớp: "Đương nhiên, trợ lý Từ hiện tại đều nghe lời em nói, mỗi lần ăn cơm đều giám sát anh." Nói chuyện phiếm với người yêu cách xa trùng dương làm cho cả người Sở Chiêu đều thả lỏng ra, không phải là Sở tổng cực kỳ nghiêm túc và giàu có lực công kích trước mặt người ngoài.
"Còn không đến mấy ngày sắp đến năm mới, chừng nào thì anh trở về?"
"Còn hai ngày nữa trở về? Hôm nay có luyện hát không?"
"Có luyện, hát vẫn tốt như vậy." Mạnh Vi Nghiên ở trước mặt người ngoài khiêm tốn lễ phép cũng là người sẽ đắc ý ở trước mặt người yêu.
"Trở về hát cho anh nghe."
"Ừhm!"
"Anh có chuẩn bị quà cho em."
"Quà gì?"
"Trở về rồi nói cho em biết."
"Anh thật biết làm cho em tò mò đó." Mạnh Vi Nghiên vừa mới kích động ngồi dậy thân thể lại ngã về trên giường.
"Bất quá sau này anh đừng cứ thấy quần áo trang sức gì lại mua về nhà, phòng cất quần áo kia trong nhà đều sắp đầy rồi."
"Ừh, anh biết rồi."
Mạnh Vi Nghiên nghe giọng điệu có lệ của hắn thì biết hắn lại không có để vào trong lòng.
Sở Chiêu hiện tại dưỡng thành một thói quen, các nhãn hiệu lớn thậm chí một số nhà thiết kế ra tác phẩm mới thì Sở Chiêu đều cho người đi mua về, định kỳ chọn vài món đưa vào tủ quần áo Mạnh Vi Nghiên, đồng hồ - khuy tay áo - trang sức ngọc và nhiều loại vật phẩm trang sức khác. Nếu như cần làm theo yêu cầu thì còn tốt, Mạnh Vi Nghiên ít nhất cũng bị đo đạc một hồi lấy số liệu; mà một số không cần làm theo yêu cầu thì dẫn đến Mạnh Vi Nghiên luôn là trong lúc lơ đãng phát hiện mình lại có thêm mấy bộ quần áo và trang sức. Cậu nên cảm thấy may mắn vì ánh mắt của Sở Chiêu rất cao sao? Mỗi lần cũng lấy ra 2-3 món, bằng không thì phòng cất quần áo đã chật ních.
* * *
Vệ sĩ trong biệt thự mở cửa lớn ra cho Sở Chiêu, xe lập tức chạy đến ngoài cửa phòng chính. Sở Chiêu xuống xe mở cửa nhà ra đi vào. Quả đào đã sớm nghe được tiếng nam chủ nhân trở về, nó hưng phấn xoay vòng vòng ở cửa. Sở Chiêu vừa vào cửa nó lập tức nhào đến. Sở Chiêu vuốt ve lông dài mượt mà của nó: "Ba ba đang ở đâu?"
Quả đào kêu hai tiếng lại chạy vào trong phòng. Sở Chiêu treo áo khoát lên đi theo. Quả đào không ngừng nghỉ chạy lên gác mái.
Sở Chiêu đi theo phía sau nhìn thấy một cảnh người đẹp ngủ say như bức tranh. Mái nhà được cải tạo thành một nhà ấm thủy tinh trồng hoa, cho dù trời đông giá rét cũng vô cùng ấm áp. Hoa nhỏ đã trôi qua chu kỳ sinh trưởng bình thường vẫn đang ganh đua sắc đẹp. Mạnh Vi Nghiên mặc đồ ở nhà nằm trên ghế đu dây ở trong bụi hoa, chân thon dài thẳng tắp cong lại cuộn mình. Một quyển sách che ở trên mặt cậu, giúp cậu che ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt. Quả đào an tĩnh nằm ở trên thảm bên cạnh ghế đu dây, không dám quấy rầy ba ba đang ngủ say.
Sở Chiêu nhìn thấy cảnh nhàn nhã ấm áp này cả người đều thả lỏng xuống, dỡ xuống toàn bộ ngụy trang ở bên ngoài. Sở Chiêu thả nhẹ bước chân lén lút đi tới nín thở lắng nghe, hơi thở rối loạn của Mạnh Vi Nghiên đã lập tức bán đứng cậu. Sở Chiêu không có vạch trần cậu mà ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn nhẹ nhàng cầm tay Mạnh Vi Nghiên hạ xuống mấy cái hôn tinh tế.
Mạnh Vi Nghiên bị hắn thình lình xảy ra tập kích dịu dàng cũng không có cách nào tiếp tục giả bộ ngủ. Cậu đột nhiên gỡ cuốn sách trên mặt xuống nhào lên Sở Chiêu đang ngồi trên thảm trải sàn, không nói hai lời đã hôn môi một cái.
"Nhớ anh không?"
"Nhớ, anh về trễ, em đã chờ anh từ sáng sớm." Trong lời nói mang theo một chút oan ức một chút lo lắng.
"Tối hôm qua bay nửa đường thì thời tiết không tốt, máy bay có thể rớt xuống, chờ 2 tiếng mới xuất phát lại. Một chút việc nhỏ sợ em quá lo lắng tối hôm qua ngủ không tốt cũng không có nói cho em biết."
Mạnh Vi Nghiên trợn mắt nhìn hắn.
"Vậy vừa rồi em là giả bộ ngủ hả?"
"Em mới không tin anh không phát hiện ra. Đúng là đọc sách không cẩn thận ngủ gật, vừa nghe thấy xe anh tiến vào em đã thức dậy."
Sở Chiêu chậm rãi vuốt ve lưng của cậu: "Nghịch ngợm."
"Anh có mệt không, tối hôm qua khẳng định không có nghỉ ngơi tốt, có phải bị lệch múi giờ không, ở trên máy bay có ăn gì không? Nếu không thì ăn một chút gì sau đó đi ngủ một lát đi."
"Không ngủ, bây giờ ngủ buổi tối lại ngủ không được, ở trên máy bay đã ăn một chút nên hiện tại không đói bụng."
"Được rồi, giữa trưa muốn ăn món gì?"
"Em thật sự muốn biết?" Sở Chiêu nhìn chăm chú vào ánh mắt xinh đẹp của Mạnh Vi Nghiên.
"Trong đầu vẫn luôn nghĩ cái gì đâu không." Mạnh Vi Nghiên che lại đôi mắt tràn đầy tính xâm lược của hắn.
"Nhớ em, bộ phận nào trên người em cũng nhớ."
"Muốn làm hả? Chúng ta làm ở đây đi."
Sở Chiêu có chút ngoài ý muốn, Mạnh Vi Nghiên cho tới nay với việc này đều rất thẹn thùng, ngẫu nhiên chủ động một hồi cũng có hạn. Không nghĩ tới lần này lại mạnh bạo như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng có chút ngứa, làm sao có thể từ chối chứ.
"Chờ anh một chút." Sở Chiêu đứng dậy: "Quả đào, đi, dẫn con đi ăn ngon." Quả đào không rõ nguyên nhân đơn thuần cứ như vậy bị lừa gạt dẫn đi.
Mạnh Vi Nghiên nằm sấp trên thảm trải sàn nhìn Sở Chiêu cầm trong tay một ít đồ dùng đi lên, tiếp theo cậu chậm rãi cởi sạch đồ mặc ở nhà trên người lộ ra bả vai mượt mà và xương quai xanh khêu gợi.
"Nhanh như vậy đã cứng rồi à?" Mạnh Vi Nghiên khều khều cái lều nhỏ đã phát động dưới hạ thân của Sở Chiêu.
Hơi thở của Sở Chiêu càng nặng nề vươn một bàn tay cầm giữ đôi tay của Mạnh Vi Nghiên đặt ở trên lưng cậu: "Hôm nay anh muốn làm từ phía sau em."
Mạnh Vi Nghiên cảm giác được một vật to đang chống vào mông mình không tự giác cắn môi.
Thể nghiệm cảm giác ở ngoài trời quả nhiên là không giống người thường. Sở Chiêu bận tâm đến thân thể Mạnh Vi Nghiên nên chỉ tới một lần đã ôm cậu về phòng tắm. Chỉ là người nào đó không cam lòng mình vừa rồi bị làm đến mức phải cầu xin tha thứ còn một hai nhân lúc hắn hỗ trợ tắm rửa mà đốt lửa. Sở Chiêu đành phải ở trong bồn tắm một lần nữa nói cho cậu biết hậu quả đốt lửa.
Mạnh Vi Nghiên nằm nghiêng ở trên giường, Sở Chiêu sau khi tự mình tắm rửa xong sấy khô tóc nằm bên cạnh cậu, ôm chặt lấy cậu từ sau lưng: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không sao, thuốc này dùng rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Sở Chiêu cầm tay Mạnh Vi Nghiên bao trong bàn tay to của mình, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đứng dậy xuống lầu cầm bức thư đi lên: "Quà tặng em."
Mạnh Vi Nghiên cũng rất tò mò cầm lập tức mở ra xem, vừa thấy đôi mắt phát sáng lên rất bất ngờ. Thì ra bên trong là hai quyển sổ màu đỏ, phía trên viết năm chữ to "Giấy chứng nhận kết hôn". Mạnh Vi Nghiên mở ra xem, bên trong là Sở Chiêu tự tay viết một số thông tin và lời thề, còn dán ảnh hai người chụp chung. Giấy chứng nhận kết hôn tự nhiên là giả, bên trong cũng không có con dấu, nhưng món quà này Mạnh Vi Nghiên thật sự rất thích.
"Bảo bối, chúng ta kết hôn đi. Một năm rưỡi trước anh cầu hôn em, mà hiện tại anh muốn cùng em cử hành hôn lễ."
Mạnh Vi Nghiên trầm ngâm một chút, kỳ thật là trong lòng quá mức cảm động, yết hầu lại có chút nghẹn ngào nói không ra lời. Nhưng lại làm cho Sở Chiêu lập tức khẩn trương.
"Được." Mạnh Vi Nghiên nhẹ nhàng nói một tiếng lại làm cho Sở Chiêu hưng phấn không kiềm chế được.