Editor: demcodon
"Tiểu Mạnh, đã lâu không gặp."
"Chị Lý, quả thật rất lâu rồi không gặp, gần đây chị rất bận hả?"
"Đúng vậy, tết âm lịch cũng không được nghỉ ngơi. Hiện tại cũng đang ở trong đoàn phim, hôm nay là cố ý gấp gáp trở về."
Lần này đến đây thì ra là Lý Văn một người duy nhất Mạnh Vi Nghiên kết bạn ở trong đoàn phim <Đô thị thanh xuân>.
"Gần đây em đang nghỉ ngơi hả?"
"Dạ, em sắp tốt nghiệp đại học rồi, trong khoảng thời gian này chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, công việc sau này lại bận rộn."
"Đúng rồi, em vẫn còn là sinh viên mà."
Bạn khác giới của Mạnh Vi Nghiên rất ít, Lý Văn ngược lại chơi với cậu rất thân, hai người lại tâm sự một hồi.
--- ---
Tham gia yến tiệc xong về đến nhà Mạnh Vi Nghiên đã sức cùng lực kiệt, ngược lại Sở Chiêu tham gia trường hợp này tương đối nhiều, nên bây giờ vẫn còn thần thái sáng láng. Mạnh Vi Nghiên giống như không có xương dựa vào người hắn.
"Mệt mỏi quá à, về sau trường hợp này vẫn là cố gắng không đi."
"Ừh, vậy anh giúp em tắm rửa nha."
"Ai, không cần." Mạnh Vi Nghiên kinh ngạc kêu lên, đáng tiếc đã chậm.
Sở Chiêu trực tiếp ôm người lên vào phòng ngủ, hai ba cái đã lột sạch sẽ. Mạnh Vi Nghiên hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nên dứt khoát bắt đầu hưởng thụ.
Sở Chiêu xả nước tắm xong mới ôm người đi vào. Sau khi để cậu vào trong bồn tắm thì bản thân cũng cởi quần áo đi vào. Hắn nhìn ra được Mạnh Vi Nghiên quả thật là rất mệt, cũng không có thật tính toán làm chút chuyện gì, chỉ là dọa cậu mà thôi. Cho nên hắn ngược lại thật sự cẩn thận giúp Mạnh Vi Nghiên tắm rửa ẩy. Sau khi ngâm một hồi lại làm tóc của cậu ướt, tiếp theo để đầu cậu dựa lên trên đầu gối mình, bôi chút dầu gội lên đầu rồi cẩn thận gội sạch tóc, thuận tiện giúp cậu mát xa da đầu.
Mạnh Vi Nghiên trỗi lòng nghịch ngợm giơ cánh tay lên nhéo mũi Sở Chiêu. Sở Chiêu thuận tiện làm bộ muốn cắn cậu, cậu vội vàng rụt tay về, chỉ chốc lát sau lại rộn rạo nghịch tới nghịch lui nhiều lần. Sở Chiêu trực tiếp cúi đầu nhẹ nhàng cắn chóp mũi của cậu, ở trên để lại một dấu răng nhợt nhạt. Mạnh Vi Nghiên sờ sờ cái mũi cũng không giận, không để tâm nở nụ cười.
Sở Chiêu cũng thật bất đắc dĩ nhanh chóng gội cho tóc cậu sạch sẽ, tiếp theo ôm cậu đến vòi sen tắm sạch sẽ, lại cầm khăn tắm lau khô nước trên người cho cậu. Sau đó để cậu đứng ở bên ngoài phòng tắm đi lấy áo ngủ vào khoác lên cho cậu.
Mạnh Vi Nghiên thật sự là giống như một em bé lớn, cái gì cũng không làm, nói giơ tay thì giơ tay, nói nhấc chân thì nhấc chân. Cuối cùng cho hắn một cái hôn vang dội, còn mình đi ra ngoài để cho hắn tự tắm rửa.
Chờ hắn tắm rửa xong đi ra thì Mạnh Vi Nghiên đã làm khô tóc: "Lại đây, em sấy tóc cho anh."
Sở Chiêu đi qua ngồi trước mặt cậu. Tóc của Sở Chiêu ngắn hơn Mạnh Vi Nghiên nên một chút đã sấy khô.
"OK, hoàn mỹ." Mạnh Vi Nghiên mang máy sấy thả lại chỗ cũ rồi nhảy lên trên giường thở phào nhẹ nhõm: "Thật thoải mái."
Sở Chiêu đến ngồi bên cạnh cậu, cầm lòng không đậu vỗ vỗ cặp mông vểnh cao của cậu. Mạnh Vi Nghiên giống như phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên chui vào trong chăn: "Em muốn đi ngủ."
Sở Chiêu nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của cậu không khỏi bật cười xoay người đi tắt tất cả đèn trong phòng mới lên giường nằm xuống bên cạnh cậu. Kết quả hắn vừa nằm xuống thì Mạnh Vi Nghiên lại tập thành thói quen chui vào trong lòng hắn điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi lẳng lặng ngủ. Sở Chiêu ôm chặt người trong lòng, một lát sau cũng an tâm ngủ thiếp đi.
* * *
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, một năm đã hết, phim truyền hình <Đô thị thanh xuân> đã bắt đầu quy mô tuyên truyền lớn. Mạnh Vi Nghiên cũng theo đoàn phim chạy không ít. Đây là nghĩa vụ của cậu, lúc trước trên hợp đồng cũng đã viết.
Nhưng cậu làm vai phụ, cũng không phải mấy nghệ sĩ chính tạo nên bộ phim này, được phân phối đến chỉ là một chút tuyên truyền nhỏ, thật sực được mặt mày rạng rỡ tuyên truyền khẳng định đều là ưu tiên nhân vật chính, càng không cần nói đến nữ chính đã là nghệ sĩ có một chút danh tiếng có công tạo nên thành công trong đó. Nam chính cũng đã ký hợp đồng với công ty này. Bất quá anh Lâm vẫn là tranh thủ cho cậu đến đài Strawberry tham gia ghi hình chương trình gameshow <Mãn Thiên Tinh>, gameshow này trước mắt là một trong gameshow được yêu thích nhất trong nước.
Nếu đã tham gia tiết mục này Mạnh Vi Nghiên sẽ cố gắng làm được tốt nhất. Vừa đến đài truyền hình Strawberry cậu đã bị đưa tới phòng hóa trang. Trong phòng hóa trang này cũng không phải chỉ có một mình cậu mà còn có ba người nữa, đều là vai phụ trong kịch bản. Trong đó bao gồm hai người lúc trước bị cậu nghe được bàn luận về cậu.
Mạnh Vi Nghiên không biến sắc đến chào hỏi với bọn họ, ở chỗ này không thể bị người truyền ra trong đoàn phim bất hòa. Sau đó cậu lại đi chào hỏi nam nữ chính, hai người bọn họ được phân hai phòng hóa trang riêng. Mạnh Vi Nghiên không thân với bọn họ, lúc ở đoàn phim ngoài khi quay phim thì cũng không nói gì. Quan hệ giữa hai người bọn họ với các vai phụ khác cũng là nhàn nhạt, đơn giản tâm sự một lát rồi đi.
Cuối cùng cậu lại đi chào hỏi ba MC, MC là hai nam một nữ, nghe nói quan hệ của bọn họ xác thật không tệ. Mạnh Vi Nghiên vừa đến cửa thì nghe được vị nữ MC kia dũng cảm lớn tiếng cười to.
Một trong nam MC là Phương Nhất Nhật lúc trước đã làm MC trong chương trình <Siêu cấp ca sĩ>. Hiện tại hắn đã dần dần trở thành nam MC chính của đài Strawberry, thật rõ ràng là hắn vẫn còn nhớ rõ Mạnh Vi Nghiên. Mạnh Vi Nghiên vừa tiến vào thì hắn đã nhiệt tình đi tới dẫn cậu đến ghế sô pha.
"Đến đây giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Mạnh Vi Nghiên, cũng coi như là đi ra từ đài truyền hình chúng ta đi ra, là thí sinh hạng 6 năm tôi làm MC <Siêu cấp ca sĩ> , là người thật sự có tài. Đây là cộng sự của tôi - Lưu Tĩnh, kỳ thật là người một chút cũng không tĩnh. Đây cũng là cộng sự của tôi - Nguyễn Nguyên, chúng tôi đều gọi cậu ấy là Tròn Tròn." Lúc trước Phương Nhất Nhật cũng có ấn tượng rất tốt với Mạnh Vi Nghiên, có tài lại không cậy tài khinh người, bối cảnh gia đình lại vô cùng không tệ. Cho nên thái độ đối với cậu rất thân thiện.
Mạnh Vi Nghiên lễ phép chào hỏi qua từng người.
"Chao ôi, cậu cho rằng tôi không biết Mạnh Vi Nghiên à, còn cần đến cậu giới thiệu. Đến đây uống nước nè Vi Nghiên."
"Đi đi đi, làm gì ngồi gần như vậy?" Ba người náo loạn một hồi mới ngồi vào chỗ của mình.
"Kỳ thật em đến đây cũng là muốn xin ba anh chị truyền cho em chút kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên em tham gia gameshow."
"Chao ôi, kỳ thật cũng không có gì, em đã nhận được kịch bản chưa?"
Mạnh Vi Nghiên gật gật đầu.
"Vậy em cứ nhớ kĩ kịch bản, đến lúc đó lên sân khấu cứ dựa theo kịch bản, không nên nói thì đừng nói, nên nói nhất định phải lớn mật nói."
Kỳ thật trong lòng Mạnh Vi Nghiên còn có chút không nắm chắc, nhưng nghĩ đến chờ khi lên sân khấu thì tốt rồi. Chờ lúc phải đi Mạnh Vi Nghiên chủ động xin cách liên lạc với ba người, ba người cũng lưu số điện thoại của cậu.
Sau khi diễn tập đơn giản thì Mạnh Vi Nghiên thay trang phục mang đến, một cái áo lông đơn giản màu trắng sọc xanh đen, một cái quần jean xanh nhạt phối hợp với giày lười màu trắng, đơn giản thoải mái. Làn da Mạnh Vi Nghiên bảo dưỡng rất tốt, dáng vẻ lại trắng, chuyên viên trang điểm đánh giá bốn người một chút thì chọn trang điểm cho cậu trước, nhanh chóng đơn giản trang điểm cho cậu càng thêm đẹp trai.
Chờ đến lượt ba người đối diện trang điểm thì không đơn giản như vậy, một nam chính là vừa mới tiến giới giải trí không hiểu chuyện, cảm thấy đàn ông mà bảo dưỡng làn da cái gì, bình thường cũng không quan tâm, làn da khô khan bóng dầu còn có mấy cái hố nhỏ gồ ghề. Hai cô gái là vì trình tự con gái trang điểm nhiều và phiền phức nên đài truyền hình lại cho bọn họ một vị chuyên viên trang điểm và một vị trợ lý chuyên viên trang điểm. Chờ sau khi mọi người đều trang điểm xong thì tiết mục cũng sắp chính thức bắt đầu ghi hình.
Sau khi tiết mục bắt đầu ghi hình mấy người MC đều rất quan tâm cậu. Cuối cùng một hồi ngoại trừ nam nữ chính thì người biểu hiện tốt nhất chính là cậu. Nam chính nhìn dáng vẻ cũng không biết được phải biểu hiện như thế nào trong gameshow, nói không ít nhưng lúc hậu kỳ chế tác thì không biết sao cũng bị cắt bỏ không ít.
Mạnh Vi Nghiên cảm thấy mình biểu hiện vẫn không tệ. Mặc dù có chút khẩn trương nhỏ nhưng MC thẩy cho cậu mấy câu hài hước đều phát huy tốt, bản thân cũng có vài lần nói mấy câu hài hước nho nhỏ nên là hẳn không quá thảm. Khi anh Thiên xuống dưới còn khen ngợi mình vài câu.
"Tối hôm nay cậu có việc gì không? Nếu không có việc gì thì chúng ta đi ăn khuya."
"Anh Thiên đã mời thì có việc cũng phải không có việc gì, chúng ta chờ ở đây một chút rồi đi."
"Được rồi, cậu nhanh đi dọn dẹp đồ đạc một chút đi, tôi đi kêu những người khác." Hai MC khác cũng có hứng thú đi.
Mạnh Vi Nghiên cười cười về phòng hóa trang trước. Chờ sau khi cậu thay quần áo xong thì Nhạc Nhạc đã thu dọn đồ đạc xong.
"Một lát nữa tôi đi ăn với những người khác, sau khi đưa tôi đến nơi thì cô để cho Quý Đức chở cô về trước, cô không cần chờ tôi." Quý Đức làm vệ sĩ kiêm tài xế khẳng định phải chờ cậu một hồi.
Đi tới thành phố Trường Lâm khẳng định phải ăn đặc sản nơi này là lẩu. Phương Nhất Nhật dẫn mọi người đến quán lẩu bọn họ thường đi. Lúc này đã hơn 9 giờ tối nhưng khách ở quán vẫn còn không ít. Mấy người cũng đều chưa có ăn cơm chiều, sau khi đặt một phòng riêng thì không nói hai lời đã gọi món ăn trước.
Mạnh Vi Nghiên phát hiện nơi này đều là nồi lẩu một người trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Một là cậu không ăn cay được, hai là muốn cậu ăn chung một mâm thức ăn với người chưa quen thì miễn cưỡng cũng có thể. Nhưng muốn dùng đôi đũa gắp chung trong một cái nồi nước thì cậu có chút tiếp thu không nổi. Lúc đi trên đường cậu mong trong quán lẩu có đũa riêng, hiện giờ phát hiện là lẩu một người tự nhiên càng tốt.
Sau khi ngồi xuống cậu gọi một nồi nước nấm, lại gọi mấy món thức ăn chay. Chờ người phục vụ bưng lên thì những người khác đều một nồi màu cay đỏ chỉ có cậu là canh suông.
"Vi Nghiên, sao cậu không ăn cay?" Lưu Tĩnh ngồi ở bên cạnh cậu mở miệng hỏi trước.
"Em ăn không được, từ nhỏ vì bảo vệ giọng nên hầu hết không có ăn ớt, đến bây giờ hơi cay một chút là có thể cay chết em, mấy đứa bạn đều nói em không có lộc ăn."
"Vậy thì đúng rồi, vị cay này là càng cay càng sảng. Cậu cũng không ăn thịt à?"
"Dạ dày em không tốt, buổi tối chỉ có thể ăn mấy món dễ tiêu hóa, em cũng không quá thích ăn thịt. Mẹ em khẳng định sẽ thích người không kiêng ăn như chị Tĩnh." Mạnh Vi Nghiên nói xong cười một cái, quen ăn uống dưỡng sinh thanh đạm lâu dài làm cho dạ dày cậu không thể tiếp thu mấy món ăn kích thích. Mặt khác kỳ thật cậu cũng không thích ăn thịt, nhưng thịt chế phẩm lại là không thể thiếu, bình thường ít nhiều sẽ bắt buộc bản thân ăn một chút.
"Tôi cũng có ưu điểm là ăn nhiều vẫn không mập lên, a, đúng rồi, bà nội tôi rất thích nghe hí kịch, hơn nữa thích nghe đoạn <Tứ lang thăm mẹ>."
"Thật vậy hả? Vậy khi nào bà nội chị đến Bắc Kinh thì để cho đoàn kịch nhà họ Mạnh sắp xếp hát theo yêu cầu."
Lưu Tĩnh lập tức bắt đầu kích động: "Wow, khí phách, có nghĩa khí, anh Thiên, anh có nghe thấy không? Em nói bà nội em thích nghe hí kịch tuồng <Tứ lang thăm mẹ>, anh đoán xem Vi Nghiên nói cái gì?"
"Nói cái gì?"
"Cậu ấy nói chờ lúc bà nội em đến Bắc Kinh thì để cho đoàn kịch nhà họ Mạnh sắp xếp hát theo yêu cầu, quá khí phách." Lưu Tĩnh kích động vỗ một cái lên vai Mạnh Vi Nghiên vẫn còn đau.
"Không khoa trương như thế đâu, đoàn kịch nhà em thường cách một đoạn thời gian là sẽ nhận người mê xem hát chọn kịch, em cũng chỉ là hỗ trợ cho bà nội Lưu vào tham gia mà thôi."
"Vậy cũng rất lợi hại, chờ khí hậu ấm áp một chút thì chị dẫn bà nội đến Bắc Kinh, thuận tiện còn có thể du lịch, bà nội chị còn chưa từng đến Bắc Kinh đâu."
"Dạ, đến lúc đó chị Tĩnh điện thoại cho em là được, anh Thiên và mọi người nếu như cảm thấy hứng thú với hí kịch thì em cũng có thể cho mấy người mấy vé."
Bọn người Phương Nhất Nhật vui vẻ đồng ý, mặt khác có mấy diễn viên ngược lại trong lòng không thoải mái, nhưng trường hợp này cũng không dám nói gì. Mà cảm nhận của bọn họ tự nhiên không có nằm trong phạm vi suy xét của Mạnh Vi Nghiên.