Editor: demcodon
Trong lúc nhà cửa đang trang trí Mạnh Vi Nghiên nếu có nhiều thời gian rảnh thì đi qua xem tiến độ công trình một chút. Sở Chiêu cũng bận rộn một thời gian cho đến khi dẫn Mạnh Vi Nghiên về nhà.
Mạnh Vi Nghiên vẫn luôn khẩn trương, đêm qua bởi vì vậy mà ngủ không được ngon, cho đến khi trên đường đi đến nhà họ Sở vẫn còn rất khẩn trương. Sở Chiêu biết lúc này nói cái gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể ôm cậu chặt chẽ ở trong lòng an ủi cậu.
Khi đến nhà họ Sở, mẹ Sở và ba Sở rất tri kỷ ra cửa đón cậu, loại coi trọng này làm cho Mạnh Vi Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc chào hỏi với người nhà họ Sở mọi người cũng đều rất thân thiện. Sở Chiêu dẫn theo cậu giới thiệu sơ qua mọi người.
Mạnh Vi Nghiên đầu tiên ngồi ở phía trên hỏi thăm ông nội Sở, sau đó lấy ra một bộ ấm trà tử sa đã chuẩn bị tặng cho ông nội. Ông nội Sở có gương mặt hiền từ ngoài ý muốn của Mạnh Vi Nghiên, cậu vốn tưởng rằng ông nội Sở sẽ là người nghiêm túc.
Sau đó lại lấy ra quà tặng cho mẹ Sở và một cây quạt cổ tặng cho ba Sở. Người nhà họ Sở hôm nay tất cả đều về. Ngoại trừ cả nhà anh cả nhậm chức ở nơi khác, dượng và anh họ ở bộ đội, ngay cả cô cũng cố ý trở về gặp người trong lòng của Sở Chiêu.
"Cám ơn, sau này Sở Chiêu nếu như khi dễ cậu thì cứ tìm chị." Sở Tình đối với cậu ấn tượng không tệ, sau khi nhận quà của mình cũng trêu chọc một câu.
Người nhà họ Sở thân thiện làm cho Mạnh Vi Nghiên hoàn toàn thả lỏng xuống cùng mọi người nói chuyện phiếm ăn cơm, sau đó chơi cờ và tâm sự hí kích với ông nội Sở. Cậu còn bị mẹ Sở dẫn theo đi tham quan phòng và ảnh chụp khi còn nhỏ của Sở Chiêu, cậu cảm thấy rất viên mãn.
"Ông nội, ba mẹ, con phải đưa Vi Nghiên về nhà rồi."
Đảo mắt đã 4 giờ chiều.
"Trở về sớm như làm gì, tối hôm nay ở lại đây đi. Sau này chính là người một nhà."
Mạnh Vi Nghiên xấu hổ nhìn thoáng qua Sở Chiêu, mẹ Sở nhiệt tình chân thành giữ lại làm cho không người nào có thể từ chối. Sở Chiêu cũng rất vui lòng nhìn hai bên ở chung vui vẻ dứt khoát cũng khuyên Mạnh Vi Nghiên ở lại. Cho nên mặc dù ngày đầu tiên đến thăm viếng đã ở lại hơi xấu hổ nhưng Mạnh Vi Nghiên cũng đồng ý, trong lòng còn có một chút mừng thầm nhỏ.
Sở Chiêu dứt khoát dẫn cậu đi siêu thị mua một ít đồ dùng sinh hoạt, sau này nói không chừng sẽ thỉnh thoảng tới ở.
"Thế nào? Có ổn không?"
Mạnh Vi Nghiên mỉm cười gật đầu: "Tất cả mọi người đều đối xử với em rất tốt."
"Cho nên anh nói không cần lo lắng."
"Dạ, sau này chúng ta có thể thỉnh thoảng trở về ở, náo nhiệt một chút ông nội cũng sẽ rất vui vẻ." Hôm nay cậu cũng phát hiện nhân khẩu nhà họ Sở hơi ít hơn nhà họ Mạnh. Cả nhà cô Sở Chiêu dĩ nhiên không ở nơi này, mặt khác người nhà họ Sở cũng rất bận, ông nộ Sở ở nhà thật sự hơi cô đơn.
"Ừhm, em thật tốt." Trong lòng Sở Chiêu rất thoải mái xoa xoa tóc của cậu lại nhịn không được hôn một cái.
Buổi tối tắm xong Mạnh Vi Nghiên thay đồ ngủ hôm nay vừa mới mua. Trong phòng ngủ Sở Chiêu đang ngồi ở trước bàn sách đọc sách, nghe thấy cậu đi ra thì xoay người đứng lên, hai người nhìn thấy màu sắc đồ ngủ trên người không giống nhau đều cười.
"Nhìn anh mặc áo in hình Winnie the Pooh cũng thật đáng yêu."
Sở Chiêu bị người yêu nói đáng yêu cũng rất bất đắc dĩ nhưng không có biện pháp, hôm nay Mạnh Vi Nghiên chính là chọn trúng kiểu này.
"Bảo bối, em mới là đáng yêu nhất." Sở Chiêu ôm lấy eo cậu tình ý triền miên ghé vào lỗ tai cậu nói, dứt lời còn nhẹ nhàng cắn xuống lỗ tai của cậu.
Mạnh Vi Nghiên bị không khí mờ ám này làm cho sắc mặt hồng hồng. Môi Sở Chiêu dần dần từ lỗ tai dời đến cổ. Mạnh Vi Nghiên cảm giác được bị mút hơi hơi tê dại và đau, cậu không cam lòng yếu thế cũng gieo xuống ở trên cổ và xương quai xanh Sở Chiêu mấy quả dâu tây nhỏ. Sở Chiêu nâng đầu của cậu ngậm chặt miệng không thành thật của cậu.
Hai người dần dần trầm mê vào, sau khi lấy tay giải quyết một lần cho nhau hai người mới đều bình tĩnh một chút. Đây là lần đầu tiên hai người làm đến một bước này, tình yêu trong lòng cả hai càng sâu lẳng lặng nằm ở trên giường không biết chán nhìn chăm chú đối phương. Đêm đã khuya, hai người cũng lần lượt ngủ.
* * *
Sáng sớm lúc Mạnh Vi Nghiên tỉnh lại bên cạnh đã không có ai. Sau khi đơn giản rửa mặt đi xuống lầu thì mẹ Sở và bác gái cả đang chuẩn bị bữa sáng, bác cả tối hôm qua đã đi bộ đội, ba Sở đang xem báo chí, mà Sở Chiêu lại cùng ông nội ở bên ngoài trong hoa viên tập thể dục buổi sáng.
"Chú dì, buổi sáng tốt lành."
"Tiểu Nghiên thức dậy rồi, tối hôm qua có ngủ ngon không?"
"Rất ngon, bởi vậy nên con mới thức dậy trễ như vậy." Mạnh Vi Nghiên nói đùa vui chút để giảm bớt xấu hổ trong lòng mình khi nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua.
Sau khi dùng xong bữa sáng hai người tính toán đi thì mẹ Sở giữ chặt cậu dẫn cậu đến một phòng trên lầu. Trong lòng Mạnh Vi Nghiên đang có chút tò mò thì thấy mẹ Sở lấy ra một cái hộp.
"Đây là quà gặp mặt dì tặng cho con, sau này con cũng là con trai của dì, Tiểu Chiêu có làm gì không tốt con hãy thông cảm một chút, cũng không cần quan tâm người bên ngoài nói như thế nào, người nhà chúng ta đều ủng hộ con."
"Dì!" Trong lòng Mạnh Vi Nghiên rất cảm động.
"Đây cũng là ông nội và chú con đồng ý, nhanh lấy cất đi."
Mạnh Vi Nghiên gật đầu mở vòng tay lớn ôm mẹ Sở một cái.
--- ---
Chờ sau khi tạm biệt với người nhà họ Sở Mạnh Vi Nghiên ngồi trên xe lấy ra cái hộp.
"Mẹ anh đưa cho em?"
"Dạ."
"Nhìn xem là thứ gì?"
Mạnh Vi Nghiên mở hộp ra thì ra là một vòng tay phỉ thúy: "Rất đẹp."
108 hạt phỉ thúy xâu thành, chính giữa có một cái tháp Phật nhỏ, hạt châu mượt mà bóng loáng, tháp Phật điêu khắc tinh xảo làm cho Mạnh Vi Nghiên rất là thích.
"Anh đeo lên cho em thử xem. Đẹp." Sở Chiêu đeo lên trên cổ tay trái giúp cậu, phá lệ hợp với làn da tay trắng nõn thon dài của cậu.
Mạnh Vi Nghiên yêu thích không buông tay thưởng thức hồi lâu, cuối cùng cũng không có lấy xuống có thể trở về cho ba mẹ nhìn xem.
* * *
Ngày 21 tháng 5 là sinh nhật của Sở Chiêu, nhưng đến ngày 20 Sở Chiêu vẫn còn công tác ở bên ngoài.
"Tối ngày mai sau khi trở về em tổ chức sinh nhật cho anh, em đã chuẩn bị quà cho anh, khẳng định anh sẽ thích." Mạnh Vi Nghiên sau khi hết giờ học thì lập tức gọi điện thoại cho Sở Chiêu.
"Ừhm, chỉ cần là em tặng anh đều thích."
Mạnh Vi Nghiên ngồi trên xe taxi đi thẳng đến sân bay nhỏ vùng ngoại thành. Hôm nay cậu tạo cho Sở Chiêu một bất ngờ, cho nên mặc dù cậu hẹn tối mai tổ chức sinh nhật cho hắn nhưng đêm nay cậu đã bay qua. Hoạt động lần này giúp đỡ lớn nhất là trợ lý Từ, y là người duy nhất ngoại trừ Sở Chiêu có thể điều động được máy bay tư nhân của Sở Chiêu, lúc này đang ở ngoài sân bay chờ cậu.
Máy bay đúng 9 giờ tối đáp xuống nơi đến, Mạnh Vi Nghiên trước cùng trợ lý Từ đi lấy bánh kem đã đặt trước, sau đó núp vào trong khách sạn Sở Chiêu hiện đang ở. Mãi cho đến hơn 11 giờ tối Mạnh Vi Nghiên thay đồ phục vụ của khách sạn đẩy xe bánh kem và quà gõ cửa phòng Sở Chiêu.
Sở Chiêu còn đang ở trước bàn sách bận rộn hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc trở về, khi nghe được tiếng gõ cửa không có suy nghĩ nhiều mà đứng dậy mở cửa.
"Tiên sinh, bữa ăn khuya của ngài. Chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
Sở Chiêu ngơ ngác nhìn Mạnh Vi Nghiên đẩy xe ăn đi vào, trên xe ăn đặt một cái bánh kem thật to thắp ngọn nến.
Mạnh Vi Nghiên nhìn hắn đứng ngốc với dáng vẻ không thể tin mà cười đóng cửa lại, sau đó nhéo gương mặt hắn: "Thế nào, vui vẻ đến choáng váng?"
Sở Chiêu lúc này mới hồi phục lại tinh thần ôm cậu thật chặt vào trong ngực: "Bảo bối, thật là em? Anh thật sự là rất vui." Dứt lời hôn liên tục vài cái ở trên mặt cậu.
"Sinh nhật vui vẻ."
"Đây thật sự là một cái bất ngờ lớn, cũng là sinh nhật đặc biệt nhất anh từng có được, bảo bối, anh yêu em."
"Em cũng vậy." Hai người liếc mắt đưa tình nhìn nhau.
"Anh nhanh cầu nguyện rồi thổi nến đi." Mạnh Vi Nghiên kéo hắn đến trước bánh kem hát lên bài hát sinh nhật.
Sở Chiêu cũng làm theo cậu nhắm mắt lại cầu nguyện rồi thổi tắt ngọn nến.
"Trong nguyện vọng của anh có em không?" Mạnh Vi Nghiên dựa vào trong ngực hắn nhỏ giọng dò hỏi.
"Về sau trong nguyện vọng sinh nhật mỗi năm của anh đều có em, bữa ăn khuya nhỏ của anh."
"Vậy anh muốn ăn em không?" Mạnh Vi Nghiên đỏ mặt lớn mật tán tỉnh.
Sở Chiêu có chút kinh ngạc với sự lớn mật của cậu, lại cảm thấy có người yêu như vậy thật đúng là làm cho người nhiệt huyết sôi trào.
Bánh kem mỹ vị ở dưới bầu không khí này hoàn toàn bị quên lãng. Sở Chiêu ôm lấy Mạnh Vi Nghiên vào trong phòng ngủ nhẹ nhàng đặt cậu ở trên giường. Chóp mũi của hai người chạm nhau, Mạnh Vi Nghiên đã có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn dần dần đỏ lên. Dưới thân cũng cảm giác được sự tồn tại dần dần sinh động lên của hắn. Đến lúc này Mạnh Vi Nghiên cũng có chút sợ hãi, nhưng trước đêm nay cậu đã làm quyết định và chuẩn bị tư tưởng, một bước này sớm hay muộn cũng phải đi, cậu không cho phép chính mình lùi bước.
Mạnh Vi Nghiên ôm cổ Sở Chiêu: "Trong túi quần bên trái của em có cái gì đó."
Ánh mắt Sở Chiêu chặt chẽ nhìn chăm chú vào cậu duỗi tay vào trong túi quần của cậu lấy đồ ra, tỉ mỉ nhìn thấy thì ra là thuốc bôi trơn và bao cao su. Ánh mắt của Sở Chiêu càng thêm sâu: "Bảo bối, anh không muốn nhịn nữa." Dứt lời cũng chưa cho cậu cơ hội nói chuyện đã hung hăng hôn lên.
Mạnh Vi Nghiên bị hắn đột nhiên tập kích tới mưa rền gió dữ chỉ cảm thấy ý thức của mình đều bị hắn cướp đoạt.
Nút áo bị hắn lưu loát cởi bỏ, Mạnh Vi Nghiên không cam lòng yếu thế cũng lột áo ngủ Sở Chiêu ra.
"Xem ra bảo bối cũng gấp không chờ nổi nha."
Manh Vi Nghiên nghe được lời hắn trêu đùa mình cũng có chút thẹn quá thành giận. Nhưng trong nháy mắt lại bị hắn dẫn vào trong hưng phấn không tự giác hùa theo hắn.
* * *
Ngày hôm sau, Mạnh Vi Nghiên khó khăn từ trong giấc mơ tỉnh lại, trong phòng vẫn còn kéo bức rèm thật dày tối om. Cậu thử di chuyển cánh tay dò sờ sờ bên cạnh, không có ai, sau đó lại có ý đồ xoay người tìm di động một chút. Nhưng vừa mới chuyển động cũng cảm giác được cả người truyền đến từng cơn đau nhức và nơi nào đó phía sau đau không thể nói. Nỗi đau này thật sự có chút khó chịu, Mạnh Vi Nghiên không thể ức chế kêu đau một tiếng. Trong lòng cũng bắt đầu ấm ức, tối hôm qua Sở Chiêu không ngừng nghỉ làm đến ba lần, cậu lần đầu thừa nhận thật sự không thoải mái, cho dù khóc cầu xin tha thứ hắn cũng không nghe. Mãi càng về sau cậu hôn mê bất tỉnh cái gì cũng không biết. Hiện tại mình tỉnh lại mặc dù cảm giác trên người được tắm rửa bôi thuốc, nhưng hắn lại không ở bên cạnh.
Thật vất vả mò thấy di động nhìn thấy thì ra đã hơn 1 giờ chiều, kêu một tiếng nhưng không ai trả lời, nghĩ đến hắn tối hôm qua không biết tiết chế và không săn sóc, thân thể đau đớn và ấm ức trong lòng lập tức dâng lên. Cậu yên lặng rút mình chui vào trong chăn sinh hờn dỗi, rồi lại cảm thấy mình có phần làm ra lẽ, rõ ràng tối hôm qua kỳ thật mình cũng rất hưởng thụ; chỉ là tối hôm qua Sở Chiêu thật sự là quá bá đạo, trong lòng cậu vẫn có chút tức giận. Mạnh Vi Nghiên đảo tròn mắt ấp ủ cần phải dạy dỗ Sở Chiêu một chút, bằng không thì về sau hắn ở trên giường đều bá đạo như vậy, về sau mình có thể sẽ rất thảm.