Editor: demcodon
Buổi tối 8 giờ hai người về văn phòng Sở Chiêu, nơi này hiện tại cũng là cứ điểm tạm thời của hai người. Sau khi rửa mặt xong Sở Chiêu dọn ra một chồng sách.
"Đây là cái gì vậy anh? Sách đồ dùng gia đình hả?" Mạnh Vi Nghiên lật một quyển ra.
"Không khác lắm, là trợ lý Từ mua về, đồ cần mua quá nhiều, đi dạo phố mua không thích hợp, chúng ta xem sách rồi chọn lựa đi mua."
"Được đó."
Sở Chiêu nửa nằm trên giường, Mạnh Vi Nghiên tự nhiên dựa vào trong lòng hắn mở ra quyển đầu tiên.
"Đây là đồ dùng trên giường, động vật nhỏ này thật đáng yêu, tranh phong cảnh này cũng xinh đẹp. Bất quá vẫn phải có tắm rửa."
Nhưng lựa chọn quá nhiều cuối cùng hai người thật vất vả lấy ra 3 bộ thích nhất.
"Nhìn xem cái này, nó vốn là bức màn. Bức màn phòng khách không cần chọn, anh cố ý yêu cần làm một bộ."
"Trông như thế nào?"
"Đến lúc đó em nhìn sẽ biết." Sở Chiêu thần thần bí bí.
Mạnh Vi Nghiên quấn hắn muốn biết nhưng hắn cũng không nói. Cậu nhìn thấy hắn thật sự muốn giữ bí mật cũng chỉ có thể "Hừ" một tiếng.
Ngoại trừ chuyện đó ra hai người mang thảm, thiết bị tập thể hình, nhạc cụ dương cầm, hoa cỏ trong phòng đều chọn hết, còn chọn một cái ghế dựa xích đu có thể để ở trong sân.
"Đúng rồi, phòng luyện tập của em cũng thiếu giường và ghế dựa."
"Những cái đó anh đã cho người làm theo yêu cầu của em, bảo đảm sẽ cho em ngạc nhiên." Sở Chiêu thần bí chớp chớp mắt đưa tình.
Mạnh Vi Nghiên vừa mới bị dạy dỗ cũng không đuổi theo hỏi hắn. Bất quá trong lòng cũng rất là tò mò với ngạc nhiên của hắn.
"Sao lại còn nữa? Đây là cái gì?" Mạnh Vi Nghiên cầm lấy tư liệu phía dưới một chồng sách.
"Đây là các loại tin tức gần đây hội đấu giá nghệ thuật tiến triển tốt đẹp."
"Trước kia anh đã tham gia rồi hả?"
"Sao có thể tham gia qua chứ, ngược lại ba mẹ anh đều thích sưu tập, đi tham gia không ít."
Mạnh Vi Nghiên gật đầu mở ra quyển đầu tiên, là ảnh chụp xuân Sophia Cảng Thành.
"Hội đấu giá này không ít thứ tốt, vừa lúc diễn ra ngày 1 tháng 5 trường học em cũng nghỉ, chúng ta có thể đi xem."
"Cái này mẹ anh có thích không?" Mạnh Vi Nghiên chỉ vào một cái vòng cổ phỉ thúy hỏi.
"Mẹ anh rất thích ngọc và đá quý, ba thì càng thích đồ cổ, thế nào, em muốn mua quà cho bọn họ hả?"
"Anh cũng đều suy nghĩ tạo niềm vui cho ba mẹ em, em cũng không có thể quá kém."
Sở Chiêu hôn nhẹ lên mặt bảo bối đặc biệt dụng tâm này: "Bọn họ sẽ thích em."
"Hy vọng là vậy. Em vẫn hơi lo lắng."
Sở Chiêu nhìn thấy mặt cậu hiện sầu lo vội vàng an ủi cậu: "Chờ anh lấy được sự đồng ý của ba mẹ em rồi chúng ta đi gặp ba mẹ anh. Nếu như thích hợp thì có thể cho người hai nhà gặp mặt nhau. Vi Nghiên, mặc dù chúng ta không có cách nào có được pháp luật chấp nhận quan hệ hôn nhân, nhưng anh tin tưởng chúng ta sẽ có thái độ nghiêm túc với một nửa kia như trong hôn nhân. Sau khi có được sự đồng ý của ba mẹ hai bên chúng ta cũng có thể thật sự dựa trên lời thề mà thành quan hệ hôn nhân, chờ về sau, thậm chí anh muốn chúng ta phải làm một buổi hôn lễ. Tuy không thông báo cho mọi nhưng ít ra để cho người thân bạn bè xung quanh đều biết chúng ta là người đã lập gia đình. En cảm thấy được không?"
Mạnh Vi Nghiên nhìn người đàn ông nghiêm túc vạch ra kế hoạch cho tương lai của hai người trong lòng yên ổn mà thỏa mãn. Cậu thật không ngờ trong lòng Sở Chiêu đã vạch ra tất cả kế hoạch: "Được." Cậu không biết nên nói cái gì, lúc này một tiếng được có lẽ như vậy là đủ rồi. Đêm đã khuya, hai người ở trong tràn đầy dịu dàng ôm nhau ngủ.
* * *
Sáng sớm Sở Chiêu đã đánh thức Mạnh Vi Nghiên vẫn còn ngủ say. Mạnh Vi Nghiên ngồi dậy bụm mặt: "Mệt muốn chết!"
Sở Chiêu xoa xoa mái tóc lộn xộn của cậu: "Anh đi xuống dưới lấy bữa sáng, em đi rửa mặt đi. Hôm nay không phải có suất diễn sao?"
Mạnh Vi Nghiên mơ hồ gật gật đầu đại.
Chờ hắn lấy xong bữa sáng đi lên thì Mạnh Vi Nghiên đang mở giọng, đây là bài tập mỗi buổi sáng của cậu. Ăn bữa sáng xong cũng chưa đến 8 giờ, Sở Chiêu tính đưa Mạnh Vi Nghiên đến rạp hát, hai người vừa đi ra văn phòng thì nhìn thấy trợ lý Từ đã đến.
"Anh tới sớm như thế hả, không mệt à?" Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy y tinh thần sáng láng hơi tò mò.
"Không tệ, chiều hôm qua tan ca tương đối sớm."
Chờ Sở Chiêu đi đến cạnh cậu thì Mạnh Vi Nghiên nói đùa: "Làm trợ lý của anh cũng không dễ dàng nha!"
"Trợ lý Từ vừa lòng tiền lương anh trả là được." Sở Chiêu cũng phối hợp với Mạnh Vi Nghiên vui đùa trêu ghẹo trợ lý Từ.
Nhưng câu này lại làm cho y được yêu thương mà nơm nớp lo sợ, bình thường Sở Chiêu đối với bọn họ đều rất nghiêm túc và khắc nghiệt, đối với công việc của bọn họ không vừa lòng lại càng nghiêm trọng; lần này còn có thể nói đùa vẫn lại là Mạnh tiên sinh lợi hại.
Sở Chiêu đưa Mạnh Vi Nghiên đến ngoài rạp hát, sau đó kêu mấy người vệ sĩ mang bữa sáng Mạnh Vi Nghiên mời các đồng nghiệp đưa vào.
"Buổi sáng em diễn tập, buổi chiều mới chính thức biểu diễn, anh có thời gian đến không?"
"Đương nhiên là có, mấy giờ? Anh sẽ đến đúng giờ."
"3giờ, sẽ không chậm trễ công việc của anh chứ?"
Sở Chiêu ôm lấy eo cậu:"Vậy nếu như anh không có thời gian thì sao?"
"Nếu anh không rảnh thì không cần đến, anh không phải cũng rất nhiều lần chưa tới sao?"
"Em thật sự là nghĩ như vậy?" Trong giọng nói của Sở Chiêu chứa khiêu khích.
"Mặc dù em rất muốn anh đến xem em biểu diễn, nhưng khi nào thì nghe không được. Nếu phải chậm trễ công việc thì sau đó khẳng định anh phải liều sống liều chết bù lại." Đến lúc đó người đau lòng còn không phải là cậu sao.
"Vậy sau này em ở nhà hát cho một mình anh nghe nha."
"Vâng, em đi vào đây."
Sở Chiêu mổ mổ lên môi của cậu một cái, sau khi sửa lại nếp nhăn trên quần áo của cậu nói: "Vào đi. Đúng rồi, hôm nay chú dì có phải cũng ở đây không?"
"Vâng, sao vậy?"
"Nói ngày mai muốn chính thức đến nhà thăm viếng nhưng hôm nay lại muốn gặp mặt trước có được không?"
"Không có việc gì, anh đừng khẩn trương, ba mẹ em đối với anh ấn tượng cũng không tệ lắm. Buổi chiều gặp."
Sở Chiêu cũng vẫy vẫy tay tiễn cậu đi.
--- ---
Buổi trưa, trước khi Mạnh Vi Nghiên lên sân khấu Sở Chiêu còn chưa có tới, lúc gọi điện thoại mới biết được giữa trưa phải xã giao với đối tác sẽ đến trễ một chút, tiết mục của vậu tương đối ở phần đầu lại không nghĩ cho hắn vé, đành phải tìm được tiết mục dựa vào anh phía sau đi đón hắn.
Lúc Sở Chiêu đến thì nhìn thấy một người đàn ông hóa trang võ sinh đang chờ hắn ở cửa. Sau khi nhìn thấy hắn xuống xe lại vẫn trợn mắt nhìn hắn, giọng điệu không tốt nói với hắn: "Đi theo em."
Sở Chiêu ho khan một tiếng đi theo đến vị trí ở trên đã sắp xếp. Anh cả nhà họ Mạnh dẫn hắn đi vào cũng không nhiều lời với hắn đã trực tiếp rời đi. Hắn vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì vở kịch của Mạnh Vi Nghiên đã bắt đầu. Một màn này là Mạnh Vi Nghiên và mẹ Mạnh đều có diễn, Sở Chiêu đặc biệt nghiêm túc xem.
Buổi chiều 6 giờ, tất cả suất diễn hôm nay đều kết thúc. Mạnh Vi Nghiên đang nhanh nhẹn thay quần áo tháo trang sức thì mẹ Mạnh đi tới: "Tiểu Nghiên, tối nay muốn ăn cái gì mẹ làm cho con."
Mạnh Vi Nghiên chột dạ hơi lấy lòng cười cười với mẹ Mạnh: "Mẹ, tối nay làm món hai người thích ăn là được, Sở Chiêu đang ở bên ngoài chờ con."
Mẹ Mạnh trừng mắt nhìn cậu.
"Mẹ, con giúp mẹ tháo trang sức nha!" Cậu nói xong thì đứng dậy ngường cái ghế dựa cho mẹ Mạnh.
--- ---
Chờ lúc Sở Chiêu nhìn thấy Mạnh Vi Nghiên đi ra thì thời gian đã trôi qua thật lâu.
"Anh đợi cũng lâu rồi phải không, em bị mẹ ngăn cản." Mạnh Vi Nghiên lên xe với dáng vẻ khẩu khí lớn dựa vào trên đùi Sở Chiêu.
"Không sao, dì không có tức giận chứ?"
"Em đã hầu hạ mẹ em như lão phật gia sao còn có thể tức giận chứ, tất cả là vì anh đó."
Sở Chiêu hôn nhẹ lên lỗ tai cậu: "Cám ơn thân ái."
"Em nói đùa thôi, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi chợ đêm được không?"
"Được đó, em lớn như vậy còn chưa đi qua chợ đêm, hẳn là sẽ rất thú vị." Mạnh Vi Nghiên ngồi xong chờ xe xuất phát.
"Anh cũng chưa từng đi, hôm nay đi trải nghiệm thử."
Xe ngừng bên ngoài một cái chợ đêm nổi danh ở Bắc Kinh, bầu trời dần dần đen lại, người trên phố cũng rất nhiều. Hai người vừa bước xuống xe đã ngửi thấy đủ loại mùi hương đồ ăn.
"Em đói bụng không? Chúng ta ăn trước một chút gì nha."
Hai người cũng không dẫn theo vệ sĩ mà tiến vào đám đông. Bên ngoài đường phố có một tiệm bán cháo, hai người mua mỗi người một ly cháo lót bụng trước.
"Em muốn ăn đậu hủ thúi." Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy một tiệm đậu hủ thúi đầy ấp người cũng hưng trí bừng bừng chen lách qua.
"Mua một phần là được, phía sau vẫn có rất nhiều món ngon."
Hai người cũng không nóng nảy chậm rãi xếp hàng, sau khi mua được đậu hủ thúi hai người trốn sang một góc anh một miếng em một miếng ăn hết.
"Mùi vị không tệ, khó trách nhiều người như vậy."
Hai người đi một đường ăn một đường, thỉnh thoảng còn nhìn xem các loại sạp ven đường.
"Chó con bằng sứ này thật đáng yêu, chúng ta có thể để trong nhà mới." Mạnh Vi Nghiên cầm lấy một con chó con bằng sứ trên sạp nói. Sở Chiêu cũng nhìn nhìn, cái đồ sứ này mặc dù công nghệ chế tác còn hơi thô nhưng dáng vẻ con chó quả thật đáng yêu. Chủ quầy đứng một bên nhìn thấy hai người có hứng thú cũng nhiệt tình giới thiệu, sau cùng hai người mua một cặp.
Hai người nổi lên hưng trí cũng bắt đầu bừng bừng tìm kiếm vật trang trí nhỏ mình thích ở trên quầy.
"Em mệt quá, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi."
Hai người xách theo túi lớn tràn đầy trên tay đi tìm tiệm cà phê ven đường ngồi xuống.
Mạnh Vi Nghiên cởi nón ra thì Sở Chiêu đã giúp cậu sửa mái tóc hơi hỗn độn. Nhân viên phục vụ đến đưa thực đơn, bởi vì buổi tối uống cà phê không tốt nên hai người gọi một ly nước trái cây.
"Chuyện đó, xin hỏi anh là Mạnh Vi Nghiên phải không?" Người phục vụ do dự mà ấp úng dò hỏi.
"Chính là tôi, có gì không?"
"Em là fan của anh, em đặc biệt thích anh biểu diễn lúc ở Siêu Cấp Ca Sĩ, anh có thể ký tên cho em được không?"
Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy cô gái nhỏ hết sức kích động cũng không có từ chối.
"Cám ơn, đáng tiếc về sau anh không có phát triển trong giới giải trí."
Mạnh Vi Nghiên cười cười không nói thêm gì, người phục vụ cũng chạy nhanh đi làm việc.
Sở Chiêu mỉm cười nhìn cậu trao đổi với fan xong nói: "Vi Nghiên chúng ta cũng có fan rồi."
"Em sớm đã có fan, người mê xem hát cũng là fan của em."
Sở Chiêu cười cười không có cãi lại cậu.
Nghỉ tạm một hồi hai người dẹp đường hồi phủ. Trước khi sắp chia tay Mạnh Vi Nghiên lại lôi kéo hắn tỉ mỉ dặn một hồi những việc ngày mai cần chú ý.
* * *
Lúc Sở Chiêu về đến nhà, bởi vì ba mẹ gần đây ra ngoài du lịch nên trong nhà chỉ có ông nội và bác gái cả, hai người đang ngồi một chỗ xem tivi.
"Ông nội, ngày mai cháu muốn đến nhà Vi Nghiên gặp ba mẹ cậu ấy."
Hai người rõ ràng có chút kinh ngạc.
"Nhanh như vậy đã muốn gặp ba mẹ rồi hả? Vậy có muốn để cho cậu ấy cũng đến nhà chúng ta một chuyến hay không?" Bác gái cả quan tâm hỏi trước tiên.
"Dĩ nhiên, chủ yếu là bọn cháu đều muốn dọn ra ngoài ở, cho nên muốn lấy được sự đồng ý của ba mẹ cậu ấy trước." Nói đến chuyển ra ngoài Sở Chiêu cũng mới nhớ vẫn chưa nói trước với người nhà.
"Cháu cũng cần phải chuyển ra ngoài sao? Ai, người trong nhà cũng càng ngày càng ít." Ông lão cảm thán.
"Ông nội, về sau cháu dẫn cậu ấy đến gặp ông, ông lại có thên người cháu trai."
"Mang quà gì đã chuẩn bị tốt chưa? Để bác xem cho cháu." Bác gái cả có vẻ am hiểu nhân tình lui tới, Sở Chiêu vốn cũng muốn để cho bà giúp mình qua cửa ải này.