Editor: Chanh
Beta: Đường Đường
Vào mùa hè những cơn mưa rào luôn bất ngờ ập tới mà không báo trước. Lúc Tang Noãn nghe tiếng mưa rơi dồn dập ngoài cửa sổ, thì đã là nửa đêm. Cô ngồi dậy, rời giường. Bị cơn mưa dữ dội tập kích, cả tay và tóc của cô đều bị ướt hơn phân nửa.
Tang Noãn đóng cửa sổ lại, ngồi trước cửa sổ. Trước đây mỗi khi trời mưa cô thường rất thích ngủ, thế nhưng bây giờ lại ngủ không được. Cô ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn cơn mưa vẫn đang ào ào đổ xuống, đến khi trời gần sáng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Cô đứng lên, ngồi cả một đêm, hai chân đã tê rần. Nên khi đứng lên, cả người có chút lảo đảo.
Tang Noãn trở lại giường, cô gọi một cuộc điện thoại.
Thời gian đợi người kia nhấc máy đặc biệt lâu. Ngay lúc Tang Noãn cho rằng cuộc gọi này sẽ không có ai nhận, thì màn hình điện thoại hiển thị đã có người bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng "alo" trầm thấp, là giọng một người đàn ông.
Tang Noãn nghi ngờ mà kêu một tiếng: "Mạt Mạt". Lâu rồi chưa ngủ nên giọng nói của cô có hơi khàn khàn, ngay cả chính cô cũng không nhận ra giọng mình nữa.
"Em ấy không đem điện thoại, để quên ở nhà." Người bên kia giải thích một câu, dừng một chút, sau đó gọi tên cô: "Tang Noãn, nếu em có việc thì anh có thể chuyển lời lại cho em ấy giùm em."
Bây giờ Tang Noãn đã biết người nhận điện thoại là ai rồi, là Thẩm Nam.
Tang Noãn trầm mặc nhìn bọt nước đang không ngừng men theo cửa kính chảy xuống. Cô cười cười, tuy rằng bây giờ Thẩm Nam cũng không nhìn thấy.
"Không có chuyện gì. Chỉ là tự nhiên muốn tâm sự với Mạt Mạt mà thôi."
Nói xong, lúc cô đang định cúp máy thì Thẩm Nam ở đầu dây bên kia bỗng lên tiếng. Dường như anh ta nghe ra được giọng nói khác thường của cô nên hỏi lại lần nữa: "Tang Noãn, em thật sự không sao chứ?"
"Em." Tang Noãn lại nhớ đến rất nhiều tấm ảnh có vết rách kia, và cả đôi mắt đỏ ngầu của Giải Yến. Anh đè nén hết mọi cảm xúc chỉ nói ra một câu: "anh vẫn luôn rất yêu thương em".
Những hình ảnh đó chồng chất lên nhau, trở nên mơ hồ và hỗn độn.
Một khoảng yên tĩnh, Tang Noãn cúp điện thoại.
Ở trong phòng khách, cô lại lần nữa gặp được bác sĩ Trần. Sau khi từ trên lầu đi xuống, ông vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha, dường như đang đợi Tang Noãn. Cô vẫn mặc bộ váy dài màu xanh xám như hôm qua, nhưng trông lại thật phù hợp với bầu trời hôm nay, chỉ là nhạt hơn một chút.
Lần này là Tang Noãn mở miệng trước.
Cô hỏi bác sĩ Trần: "Giải Yến đã khá hơn chút nào chưa?"
Bác sĩ Trần nhìn cô một lúc. Vẻ mặt của ông hiếm thấy mà không nở nụ cười hiền hòa như mọi khi.
"Cậu ấy dậy rồi." Bác sĩ Trần nói với cô: "Cảm xúc cũng coi như ổn định, lúc cô đến thăm cậu ấy... thì cẩn thận một chút."
Bác sĩ Trần cố ý dặn dò cô. Tang Noãn nghe lời dặn dò của ông, trả lời bản thân sẽ cẩn thận.
Bác sĩ Trần do dự một lát rồi còn nói thêm một câu: "Cậu chủ Giải không xấu xa như vậy đâu."
Tang Noãn mỉm cười: "Tôi biết."
Chỉ là sau khi cô đứng trước cửa phòng Giải Yến, trong khoảnh khắc đó, cô lại không dám bước vào.
Nhưng cuối cùng Tang Noãn vẫn đưa tay gõ cửa, vẫn đi vào trong căn phòng này. Ở đây không âm u như tòa nhà lúc trước, phòng này hướng về phía nam, nếu vào ngày thời tiết tốt thì trong phòng sẽ tràn ngập ánh sáng mặt trời. Trên tường cũng vô cùng sạch sẽ, chỉ có lớp giấy dán tường màu trắng ấm áp cùng những đường hoa văn chìm. Không có ảnh chụp, không có poster, cũng không có hình ảnh cô bị xé rách.
Thậm chí Tang Noãn còn nghi ngờ rằng, những gì cô thấy ngày hôm qua chỉ là do cô tưởng tượng ra mà thôi.
Giải Yến nằm trên giường, mệt mỏi nhắm mắt lại. Cũng có thể là bởi vì mệt mỏi nên mới khiến phần khóe mắt anh kéo dài ra một chút. Dường như anh vô cùng mệt mỏi, cho nên ngay cả khi Tang Noãn đã đi đến trước mặt anh thì anh cũng không mở mắt ra.
Rõ ràng ngày hôm qua chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái thôi Tang Noãn cũng đã sợ hãi đến toàn thân run rẩy. Thế nhưng bây giờ, cảm giác sợ hãi cực đoan khi ấy dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cô thể cô.
Mi mắt Giải Yến run run rồi mở ra.
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, nhưng đã không còn dữ dội như ngày hôm qua, nhẹ nhàng rả rích mà quyến luyến trên mặt kính của cửa sổ. Bên trên phủ lên một tầng hơi nước, nửa cánh cửa sổ đều trở nên mông lung, cũng không biết tầng hơi nước này là đến từ phía ngoài phòng hay trong phòng nữa.
Giải Yến nhẹ nhàng gọi tên cô.
Anh ngồi dậy, đường nét từ dưới cằm đến vai trông gầy gò hơn hẳn. Rõ ràng chỉ mới không gặp một đêm, mà Tang Noãn lại cảm thấy anh gầy đi rất nhiều.
"Có phải hôm qua anh đã làm em sợ rồi không?"
Lời nói của Giải Yến vẫn dịu dàng như cũ. Tang Noãn nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh mắt của anh dường như ảm đạm hơn rất nhiều: "Anh sẽ phối hợp với bác sĩ Trần để điều trị thật tốt."
Anh nói: "Những chuyện như thế này về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Hiện giờ Tang Noãn cũng không biết nên nói gì, tựa như nói gì cũng chỉ là phí công mà thôi, câu nào cũng không nên nói ra. Thế nhưng hẳn là nên nói, cho dù cô có muốn hay không.
"Giải Yến." Tang Noãn nói: "Sắp tới em sẽ có lịch trình, ở Pháp." Giọng nói cô trong trẻo dịu dàng, giống như những lần cô kể lại lịch trình bận rộn của mình cho anh nghe.
"Em sắp phải rời đi rồi."
Lúc cô nói đến hai từ "rời đi", mi mắt Giải Yến run lên bần bật như thể bị bỏng. Anh từ từ nắm tay lại, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng giống như một tác phẩm nghệ thuật được người trân trọng nâng niu.
Cảm xúc của anh không quá mãnh liệt, cũng không ngăn cản Tang Noãn. Anh chỉ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
"Trước khi em qua bên đó, có thể đi cùng anh đến một nơi không?"
Cô hỏi: "Là nơi nào?"
"Một ngôi chùa." Giải Yến rũ mắt, dường như nếm được vị máu tanh trong miệng. Thế nhưng nét mặt anh vẫn bình thản như cũ, nụ cười nhạt nhẽo trên môi không hề phai đi: "Anh muốn đi bái phật."
HẾT CHƯƠNG 59.