[Giới Giải Trí] Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng

Chương 56



Editor: Chanh

Beta: Đường Đường

Miếng chocolate trong miệng là loại có nhân, không biết là nhân đậu phộng hay nhân hồ đào, hoặc có thể là một loại hạt nào đó khác, Tang Noãn không phân biệt được. Bởi vì viên chocolate kia rất ngọt, ngọt đến mức át đi mùi vị của những nguyên liệu khác.

Cô kẹp điện thoại bên tai, tay lại bóc thêm một viên chocolate nữa.

"Tôi không muốn nghe cho lắm." Tang Noãn cười cười: "Bởi vì những lời lần trước chị nói với tôi, đã khiến tôi cảm thấy có chút hơi phiền."

Việc Tang Noãn trực tiếp cự tuyệt cũng không khiến Giải Ngọc thẹn quá hoá giận. Cô ta chỉ cười cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước, tựa như một cô gái vô cùng tao nhã dịu dàng.

"Tôi chỉ nói tình hình thực tế của em trai mình cho cô biết mà thôi, tin hay không thì tùy cô. Tôi không mong có cô gái nào đó sau khi biết được một mặt khác của em tôi lại sẽ nghĩ quẩn trong lòng."

Tang Noãn cắn một viên chocolate khác. Lần này cô đã nếm ra nhân của nó là vị đậu phộng.

Giải Ngọc ở đầu dây bên kia nói với cô, sau sự kiện náo loạn ở quán bar, công ty của nam diễn viên đó đã hoàn toàn đóng băng gã ta.

"Chỉ là một công ty nhỏ, làm sao dám đắc tội với cậu chủ nhà họ Giải chứ." Giải Ngọc cười khẽ: "Một lời nói truyền xuống cũng đủ để ông chủ của công ty đó lập tức làm theo."

Thậm chí còn ra tay quá đáng hơn.

Nam diễn viên đã không còn nguồn thu nhập chính, thu nhập mỗi tháng chỉ còn lại chút tiền lương ít ỏi đến từ hợp đồng đã ký từ trước, chênh lệch quá lớn so với trước đây. Đối mặt với sự bất mãn đối với cuộc sống, gã ta chỉ có thể mượn rượu để phát tiết.

Sau đó, không biết do ai dẫn dắt mà gã ta dính vào cờ bạc.

"Cờ bạc ấy mà, một khi đã dính vào rồi, muốn thoát ra khó vô cùng." Lúc này Giải Ngọc bỗng nhiên hỏi ngược lại Tang Noãn: "Cô có biết ai là người đã dẫn dắt hắn ta vào con đường cờ bạc không?"

Tang Noãn im lặng không nói lời nào, dường như cô không hề chú tâm nghe Giải Ngọc nói chuyện mà chỉ đang chuyên chú quan sát xem hoa văn trên lớp vỏ bọc viên chocolate đó là gì.

Giải Ngọc cũng không có nói rõ, nhưng ẩn ý trong lời nói của cô ta, tất nhiên là Tang Noãn hiểu.

Nam diễn viên đó cũng có tâm lý như những kẻ nghiện cờ bạc khác, luôn cảm thấy ván tiếp theo có thể thắng lớn, có thể giúp gã ta Đông Sơn tái khởi*. Cứ như thế hết ván này đến ván khác, đến cuối cùng, gã ta thua hết toàn bộ tài sản trên người, thậm chí còn đi vay nặng lãi.

*Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Ý ở đây là có thể khởi nghiệp lại lần nữa, lại lần nữa tiếp tục nổi tiếng, kiếm ra tiền như trước.

Đám người cho vay nặng lãi từ xưa đến nay đều là một lũ liều mạng, quá hạn mà chưa trả tiền sẽ không tiếc dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối phó với con nợ. Kết cục của những người không trả được tiền không chỉ dừng lại ở việc mất cánh tay hoặc đứt cái chân, mà có khi còn phải dùng mạng để bù vào.

Lúc sắp đến hạn trả tiền, đám người kia sẽ thường xuyên đến nhà gã ta, hung bạo dữ tợn đứng chắn trước cửa nhà, muốn gã ta nhanh chóng trả tiền. Sau hai ba lần như vậy, tâm lý của gã ta hoàn toàn sụp đổ.

Nhớ lại nguyên nhân khiến gã ta rơi vào vực sâu của sự tuyệt vọng, gã ta liền nghĩ tới Tang Noãn. Gã ta phải sống khổ sở như vậy, dựa vào cái gì mà để cô có thể tiếp tục sống dưới ánh mắt của người hâm mộ.

"Chắc là cô rất muốn hỏi tại sao tôi lại biết rõ như vậy phải không." Giải Ngọc nói: "Bởi vì cậu diễn viên của Tinh Huy từng quay quảng cáo và có xích mích với cô cũng bị em trai tôi đóng băng rồi."

Tang Noãn nhớ đến gương mặt của người bị cô chỉnh lần đó.

"Mặc dù trong Tinh Huy tôi cũng có địa vị rất cao, nhưng người thật sự có tiếng nói nhất trong Tinh Huy thì chỉ có Giải Yến mà thôi."

"Những người từng đối xử không tốt với cô đều bị em tôi loại trừ, từng người từng người một đều biến mất khỏi cuộc sống của cô."

Tang Noãn bình tĩnh nói: "Theo như những lời chị nói thì Giải Yến đang bảo vệ tôi."

Giống như nghe được một câu chuyện cười, giọng nói của Giải Ngọc mang theo tiếng cười, trả lời: "Đúng, cũng coi như là đang bảo vệ cô."

"Thế nhưng lâu dần, sẽ có một ngày cô phát hiện, cuộc sống của cô chỉ xuất hiện những người mà nó muốn cô nhìn thấy, nó không muốn cô nhìn thấy ai thì người đó sẽ không còn cơ hội xuất hiện nữa. Bởi vì dục vọng chiếm hữu của nó vô cùng biến thái, không cho phép trong mắt người nó thích chứa chấp bất cứ ai ngoài nó, cũng không cho phép những người cô quý trọng xuất hiện trước mặt cô."

"Có phải cô cảm thấy rất kỳ lạ. Vì sao những quảng cáo, những bộ phim cô đang quay gần đây đều không có cảnh tiếp xúc thân mật nào không."

"Bởi vì người em trai tốt của tôi đã yêu cầu cắt hết những cảnh đó rồi."

Đường đến bệnh viện vẫn luôn ở trong tình trạng tắc nghẽn. Cho dù bây giờ có đang là giờ hành chính thì tình hình kẹt xe trên đường cũng chẳng khác gì vào giờ cao điểm, tốc độ di chuyển của xe vẫn khiến người ta phiền lòng như cũ.

Tang Noãn không còn nhìn hộp chocolate nữa, cô ném nó về ghế trước.

Lời nói của Giải Ngọc vẫn chưa ngừng: "Tôi sẽ gửi cho cô một phần tài liệu mà tôi điều tra được."

"Người thông minh như cô Tang đây, đọc xong tư liệu tôi gửi chắc chắn sẽ biết được lời tôi nói là thật hay giả."

Giải Ngọc bỗng nhiên "ồ" một tiếng, như là nhớ tới một việc, thong thả nói cười tiếp tục nói với cô: "Chỉ có điều cô Tang cũng phải cẩn thận đấy. Nói không chừng em trai thân yêu của tôi cũng đang theo dõi cô."

"Bằng không, vì sao nó luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi cô gặp nguy hiểm?"

Rốt cuộc bóng dáng kiến trúc của bệnh viện cũng xuất hiện ở trước mặt, biểu tượng chữ thập đỏ hiện lên trong tầm mắt. Tay phải Tang Noãn cầm điện thoại lâu đến mỏi, cô tính đổi tay khác cầm điện thoại, thế nhưng cúi đầu nhìn lớp thạch cao trên tay cô mới nhớ ra tay trái của mình đang bị thương.

Thế nên cô chỉ đành đổi tư thế khác tiếp tục cầm điện thoại.

Tang Noãn nghe Giải Ngọc nói lâu như vậy nhưng dường như trong lòng vẫn không hề có chút dao động nào, vẫn bình tĩnh như trước.

Cô nói ra suy nghĩ của mình một cách mạch lạc: "Vì sao chị lại nói cho tôi biết những chuyện này?"

"Nói thật ra thì tôi và chị cũng không quen biết. Chị nói với tôi nhiều điều như vậy chắc chắn là có nguyên nhân gì đó."

Giải Ngọc sảng khoái thừa nhận: "Đúng thật là tôi cũng có ý đồ của riêng mình."

"Chỉ dựa vào một mình cô thì chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt này. Quyền lực của nhà họ Giải ở thành phố Uyển lớn đến mức cô không thể nào tưởng tượng nổi đâu."

"Nếu có một ngày cô muốn rời khỏi Giải Yến thì cứ tới tìm tôi. Tôi có đủ khả năng giúp cô rời khỏi nó. Cái giá trao đổi rất nhỏ, cô chỉ cần lấy cho tôi một tập tài liệu là được rồi."

Tang Noãn cúp điện thoại. Cô nghi ngờ không biết có phải Giải Ngọc từng học tâm lý học chuyên nghiệp không nữa, mỗi một câu cô ta nói đều vô cùng có tính ám chỉ và dẫn dắt. Thế nhưng câu nói sau cùng của Giải Ngọc đã nói lên mục đích của cô ta, cô ta hết lần này đến lần khác tìm đến cô đều là vì một tập tài liệu.

Vì vậy, càng không thể tin lời Giải Ngọc nói. Tang Noãn tự nói với mình như vậy.

Lúc cô về đến bệnh viện, Giải Yến đã ở đó rồi. Bình hoa nơi đầu giường được cắm thêm một bó hoa, cánh hoa tươi đẹp, có màu vàng nhạt. Tang Noãn không biết tên loài hoa này là gì, chỉ đơn giản cảm thấy nó rất đẹp mà thôi.

Trong phòng bệnh toàn một màu trắng được màu sắc của bó hoa tô điểm thêm, khiến cho toàn bộ không gian trông có vẻ tươi sáng hơn một chút.

Bó hoa này chắc hẳn là do Giải Yến mang đến.

Giải Yến đang mở cánh cửa sổ kính ra, kéo rèm cửa mỏng xuống để thông khí.

Tang Noãn nhẹ nhàng bước đến sau lưng anh, muốn ôm anh. Đáng tiếc chỉ có một bên tay có thể cử động, nhưng cô vẫn có thể chạm vào anh.

"Em đói rồi." Cô áp mặt lên gáy Giải Yến, nói câu nói đầu tiên sau khi gặp anh.

Giải Yến xoay người, cẩn thận ôm lấy cô, dìu cô ngồi lên giường. Sau đó anh ngồi xổm bên cạnh, vừa cởi giày cho cô vừa nói: "Anh đã nói tiểu Trần đi mua đồ ăn rồi, em cố gắng đợi một chút."

Lúc tay Giải Yến chạm đến giày của cô thì Tang Noãn mới nhận ra, anh hẳn là muốn giúp cô cởi giày. Chân cô bất giác rụt về sau một chút nhưng lại bị Giải Yến nắm lấy mắt cá chân.

"Đừng nhúc nhích." Anh nói: "Để anh giúp em."

Tang Noãn muốn mím môi, nhưng khóe miệng lại không nghe lời mà tự động cong lên.

Giải Yến sắp xếp ổn thỏa rồi liền đặt cô nằm lên giường, đắp chăn lại. Khu vực hoạt động mấy ngày nay của Tang Noãn đều là ở trên giường, cô nằm nhiều rồi nên không muốn tiếp tục nằm trên giường nữa, vì vậy cô kháng nghị.

"Em cũng không phải bị bệnh nặng liệt giường, sao cứ phải nằm trên giường suốt ngày thế này?"

Giải Yến ngồi bên cửa sổ. Ở vị trí này khi muốn nhìn cô chỉ có thể hạ mắt xuống, hàng mi dài mảnh kia nửa rũ xuống, giống như cánh bướm đang bay lượn phấp phới.

"Anh sợ." Giải Yến nói: "Anh sợ nhỡ đâu em lại vô ý làm bản thân bị thương."

"A Noãn, em ngoan ngoãn chút đi."

Lúc này, dường như anh mới là người lớn tuổi hơn còn Tang Noãn mới là người cần được anh chăm sóc.

Cô không thể kìm lòng nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ này của Giải Yến, vậy nên đành đồng ý.

Tiểu Trần gõ gõ cửa, đặt đồ ăn lên trên tủ đầu giường.

Tang Noãn đến đồn cảnh sát từ rất sớm nên vẫn chưa kịp ăn gì, lúc này trong bụng chỉ có hai viên chocolate vừa ăn trên xe và chút nước ấm cô uống lúc ở đồn cảnh sát mà thôi. Đồ ăn tiểu Trần mua về cũng rất đơn giản, một bát cháo hải sản ăn kèm với một chút rau, còn có một tô canh ngao. Trên túi đựng đồ ăn có in Logo của một khách sạn rất nổi tiếng. Chỉ là vài món đồ ăn nhìn trông có vẻ bình thường, nhưng lại có giá cả đắt đỏ.

Giải Yến đút cho cô ăn. Mấy ngày nay chỉ cần có Giải Yến ở đây thì cho dù Tang Noãn cần làm gì anh cũng sẽ làm thay cô. Tang Noãn luôn cảm thấy anh chăm sóc cô còn chu đáo hơn y tá rất nhiều. Cô gần như không cần phải làm gì cả, chỉ cần hưởng thụ sự chăm sóc của Giải Yến là được rồi.

Như thể anh đang khống chế mọi thứ liên quan đến cô.

Tang Noãn cúi đầu, sau khi uống xong muỗng cháo hải sản, bỗng dưng lại nghĩ đến một câu như vậy. Sau đó lại không nhịn được mà nghĩ đến những lời Giải Ngọc đã nói với cô, Giải Yến có ham muốn biến thái về sự kiểm soát và chiếm hữu.

Cô ép buộc bản thân phải quên những lời đó đi.

Đợi Tang Noãn ăn xong, Giải Yến tự nhiên dùng khăn giấy lau môi cho cô, ánh mắt chăm chú dịu dàng, cứ như cô là một món đồ sứ ngọc lưu ly dễ vỡ, cần phải cẩn thận trân trọng mà đối đãi.

Tang Noãn vốn định kể chuyện ngày hôm nay Giải Ngọc tìm đến cô, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giải Yến, cô lại không muốn nhắc đến nữa. Người dịu dàng như vậy, cho dù tích cách có hơi cố chấp thì anh vẫn là Giải Yến, là người đối xử tốt với cô nhất.

Như thể chỉ cần nói ra những lời Giải Ngọc miêu tả về anh thì cô cũng có cảm giác như mình đang vũ nhục Giải Yến vậy.

Giải Yến vuốt ve mái tóc của Tang Noãn. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua rèm cửa sổ mỏng, chiếu lên mái tóc cô.

Trên tay anh không chỉ có tóc của cô mà còn có cả ánh mặt trời.

Đối với Giải Yến mà nói, hai thứ này trước nay đều giống nhau.

"Đợi khi nào tay khỏi rồi, em có thể cùng anh đến gặp ông nội không?" Khi nói những lời này, Giải Yến vẫn luôn cẩn thận mà hỏi cô. Chỉ cần Tang Noãn có một chút biểu hiệu không đồng ý thì anh sẽ lập tức từ bỏ.

Dường như từ trước đến nay đều là như vậy. ình cảm mà Giải Yến dành cho cô, so với tình yêu của người bình thường thì trộn lẫn thêm một loại tình cảm khác nữa, như thể coi cô như một giấc mộng, hoặc là một loại tín ngưỡng.

Chỉ có điều Tang Noãn biết, anh rất yêu cô. Như vậy là đủ rồi.

Cô cong môi cười, ánh mặt trời vĩnh viễn không thể sánh bằng nụ cười của cô.

Tang Noãn nói: "Được".

HẾT CHƯƠNG 56.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv