Editor: Chanh
Beta: Đường Đường
Được đăng tại: wattpad và wordpress Tiệm nhà Chanh
Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho truyện nha ^^~~~~
..................................................
Tang Noãn cho rằng buổi tối hôm nay, điện thoại của cô sẽ vang lên không ngừng. Nhưng kỳ lạ là, hôm nay điện thoại lại thật yên tĩnh. Cô cũng mở các ứng dụng internet đưa tin ra xem vài lần, cũng đều là gió êm sóng lặng. Tang Noãn chưa từng ôm tâm lý may mắn mà cho rằng, chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm nay sẽ không bị những người vây xem ghi hình lại.
Khứu giác của mấy tên truyền thông từ trước đến nay đều rất nhạy bén, chỉ cần ngửi được một chút gió thổi cỏ lay thôi, cũng sẽ lập tức đào ba thước đất lên.
Là do công ty đã bỏ ra số tiền lớn mua lại ảnh chụp cùng video, hay đây chỉ là sự bình yên trước cơn bão? Tang Noãn phát sầu cắn cắn môi, không muốn tiếp tục lo lắng nữa, dứt khoát ném điện thoại ra chỗ khác.
Vậy thì hãy cho cô thời gian một buổi tối để cô có thể bình tĩnh lại đã.
Vừa nghĩ vậy, điện thoại đã yên tĩnh từ nãy giờ lại như thể không chịu được yên lặng nữa mà vang lên. Tang Noãn chỉ có thể nhặt lại điện thoại vừa mới bị cô ném đi, trên màn hình hiện lên tên của dì nhỏ.
Cô đi về phía ban công, ngón tay ấn nút nghe điện thoại màu xanh lá.
Bên phía dì nhỏ có chút ầm ĩ, có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của trẻ con truyền đến.
"Noãn Noãn." Giọng nói của dì nhỏ dịu dàng từ trong điện thoại vang lên, thân thiết hỏi Tang Noãn, dạo này có khoẻ không.
Tang Noãn dựa vào vách tường trượt xuống, đem chính mình cuộn nhỏ thành một khối, nói mình vẫn ổn.
Có lẽ là do thói quen từ hồi học cấp ba, mỗi khi Tang Noãn trốn ở trong góc nói chuyện điện thoại, sẽ luôn ngồi xổm thành một khối.
Lúc bắt đầu vào học kỳ II năm lớp 11, Tang Noãn sở hữu chiếc điện thoại đầu tiên của riêng mình. Lúc đó ông nội đang nằm trên giường bệnh, mỗi ngày sau 7 giờ tối chỉ có thời gian nửa tiếng để trò chuyện.
Lúc này Tang Noãn thường sẽ xin học vào lớp tự học buổi tối muộn nửa tiếng. Cô chạy lên sân thượng ở trên tầng cao nhất, đem bản thân cuộn tròn vào trong góc, để tránh bị thầy giám thị đi tuần tra lớp tự học buổi tối bắt gặp. Trên sân thượng thường có gió lớn thổi qua, cô ngồi trong gió lớn cùng nói chuyện điện thoại với ông nội.
Giọng dì nhỏ mang theo ý cười, nói rằng anh cô vừa mới sinh một bé gái.
"Dì thấy đôi mắt của đứa bé rất giống con, sáng lấp lánh lấp lánh."
"Thật vậy sao?" Tang Noãn cười rộ lên, toà cao ốc đối diện đang chiếu đèn, những ánh đèn xanh đỏ có chút chói mắt. Cô cúi đầu, nhìn xuống tay vịn đơn điệu trên ban công.
Dì nhỏ cũng đang cười: "Đúng vậy."
Ở đầu dây bên kia, âm thanh của đứa nhóc kia bỗng nhiên lớn hơn bình thường, giống như là đang bổ nhào vào người dì nhỏ. Dì nhỏ đưa điện thoại ra xa một chút, hẳn là đang dỗ đứa nhỏ.
Chờ đến lúc lại một lần nữa cầm máy, dì nhỏ dường như đang ôm đứa nhóc trong lòng, âm thanh non nớt của nhóc cách microphone rất gần.
"Noãn Noãn." Lần này, giọng của dì nhỏ dường như có ý dò hỏi: "Chừng nào con mới trở về một chuyến, về thăm dì nhỏ một chuyến đi."
"Chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau."
Tang Noãn đổi điện thoại sang một bên khác, cô đại khái tính toán thời gian một chút, có vẻ đúng là đã lâu rồi không gặp. Ngay cả lần trước cô về thành phố Ô đóng phim, cũng vì thật sự không có thời gian, mà chưa từng về thăm.
"Mấy tháng nữa nếu có thời gian thì con về liền." Cô tận lực dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với dì nhỏ: "Đến lúc đó ở lâu rồi dì nhỏ đừng chê con phiền nha."
Lúc này dì nhỏ cũng không lại dò hỏi nữa, giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn, liên tục dặn Tang Noãn đừng quên.
Tới khi giao diện của điện thoại biểu thị cuộc trò chuyện đã kết thúc, Tang Noãn vẫn nắm chặt điện thoại trong tay. Kỳ thật cô vẫn luôn biết, từ sau khi mẹ qua đời sau, thái độ của dì nhỏ đối với cô vẫn luôn có cảm giác thận trọng, để ý từng chút một.
Cô không biết vì sao, nhưng từ sau khi mẹ qua đời thì dì nhỏ vẫn luôn có một loại cảm xúc áy náy đối với cô, cảm giác này dường như có làm sao cũng không biến mất được.
Tang Noãn đứng lên, nhưng vì ngồi xổm lâu rồi, ngay lập tức đứng dậy khiến chân của cô tê rần. Cô đỡ tường, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Giải Yến đang đứng ở đằng sau cửa kính ban công, anh không phát ra tiếng động nào, giống như một cái bóng.
Tang Noãn còn chưa kịp kinh ngạc khi nhìn thấy Giải Yến đột nhiên xuất hiện, thì đôi chân tê mỏi đã khiến cô phải nhíu mày.
"Chân bị tê rần rồi." Cô nói.
Giải Yến vươn tay về phía cô, Tang Noãn lắc đầu.
"Chờ một chút, chờ một chút nữa thôi em sẽ ổn lại." Tuy rằng biểu tình của cô vẫn đau đớn như cũ.
Giải Yến nghe lời thu tay về.
Cảm giác tê mỏi dần dần biến mất, biểu cảm trên mặt Tang Noãn cũng hòa hoãn không ít. Tới khi đôi chân rốt cuộc cũng có cảm giác, cô mới cẩn thân nhấc chân lên, chậm rãi bước vào trong phòng.
Cảm ơn trời đất, tình trạng tê chân lúc nãy không kéo dài quá lâu. Cô không muốn biểu hiện ra tư thế kỳ quái này, xuất hiện trước mặt Giải Yến.
"Anh đứng đó bao lâu rồi, không phát ra một chút tiếng động nào luôn đó." Cô ngồi trở lại trên ghế sô pha, ánh mắt sáng ngời hỏi anh.
Giải Yến nghiêm túc nhớ lại, sau đó đưa ra con số tương đối chính xác: "Đại khái là năm phút."
Năm phút, hẳn là không nghe được nhiều điều, nhưng Tang Noãn vẫn thấy ảo não: "Anh nên nói trước với em một tiếng." Thế nhưng, dựa theo tư duy của người bình thường, ai cũng sẽ không đi chủ động nói chuyện với một người đang nghe điện thoại.
Tang Noãn vô thức mà cuốn một lọn tóc, cảm xúc lại trở nên ảo não. Dáng vẻ cô ngồi xổm nghe điện thoại, tồn tại trong mắt Giải Yến năm phút. Con người là một loài sinh vật kỳ quái, luôn hy vọng ở trước mặt người mình thích, đều sẽ là dáng vẻ hoàn hảo nhất.
Cô cúi đầu muốn tiến vào trong lòng ngực của Giải Yến, nói với anh nhất định phải quên hình ảnh vừa rồi đi, chỉ là đôi mắt vừa nhìn đến cánh tay đang băng bó của anh, động tác của cô lại dừng lại.
Cho nên Tang Noãn quyết định đứng dậy, đi uống miếng nước để bình phục tâm tình. Mới từ trên sô pha đứng lên, tay đã bị người khác kéo lại.
Giọng nói trầm thấp của Giải Yến từ phía sau vang lên: "Em đi đâu?"
"Uống nước."
Giải Yến nắm tay cô, không muốn buông ra. Tang Noãn nghi hoặc mà quay đầu, dùng ánh mắt ý hỏi anh làm sao vậy.
Người đàn ông cao lớn bị băng bó tay đứng dưới ánh đèn, làn da có vẻ trắng một cách dị thường, không rõ là do bị thương, hay là bởi vì ánh đèn trong phòng khách quá sáng, làm cho nốt ruồi dưới khoé mắt anh càng hiện lên rõ ràng.
"Anh...... Không muốn em đi." Lông mi Giải Yến run rẩy, tạo ra cái bóng nhợt nhạt dưới mi mắt, "Anh rất sợ, lúc nhận ra em không ở đây."
Tang Noãn nói: "Em chỉ ra ngoài ban công nghe điện thoại một lát thôi mà."
Anh gật đầu, nói anh biết. Nhưng cái tay kia vẫn như cũ không buông ra, năm ngón tay đan xen vào tay cô, mười ngón đan lấy nhau.
"Nếu chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau thì tốt quá rồi."
Anh khó được một lần làm nũng, Tang Noãn quay trở về, nắm chặt lấy tay anh.
"Chúng ta sẽ không rời xa nhau." Cô nói.
Linh tính mách bảo cho cô, uống nước không quan trọng bằng Giải Yến.
Bởi vì cánh tay của Giải Yến bị thương, nên hôm nay Tang Noãn ngủ ở phòng khác. Có lẽ sinh bệnh thật sự sẽ làm cho người ta lập tức biến thành một đứa nhóc. Cô cảm thấy, hôm nay số lần Giải Yến làm nũng với cô, chắc chắn là nhiều nhất từ trước đến giờ.
Giải Yến vùi ở cần cổ cô, cảm nhận hơi thở của cô. Có mùi hương của sữa tắm, là hương chanh hay là hương cỏ xanh, anh không phân biệt được. Điều duy nhất có thể xác định được là, tất cả đều là hương vị mang tên Tang Noãn.
"Lúc này anh thật sự hận tay của anh." Anh ngẩng đầu, bất an mà chạm vào môi Tang Noãn, "Nó không cho anh ôm em."
Đuôi mắt Tang Noãn khẽ nhướng lên, cô duỗi tay ôm lấy Giải Yến.
"Không sao." Cô nói: "Em có thể ôm anh."
Tang Noãn ngủ một giấc đến tận 9 giờ, không nằm mơ, không bị bừng tỉnh, yên tĩnh ngủ một mạch đến khi tỉnh dậy. Cô cố tình không để điện thoại ở chế độ yên lặng, thế nhưng cô vẫn có thể an ổn mà ngủ một giấc.
Lúc mở điện thoại lên, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ nào, yên tĩnh tới nỗi làm Tang Noãn ngẩn ngơ.
Cô ấn số điện thoại của chị Du, không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi có phải công ty đã thu hồi video và ảnh chụp của cô vào đêm qua rồi hay không.
Thông thường khi truyền thông muốn tung tin nóng, họ sẽ liên lạc trước với công ty quản lý của nghệ sĩ, nếu hai bên hài lòng với lòng giá cả, những video và ảnh chụp đó đều sẽ được xóa đi. Đương nhiên, cũng không loại trừ một bộ phận truyền thông trời sinh thích thu hút sự chú ý của công chúng, chỉ để ý đến lưu lượng mà nhiệt độ mang đến.
Chị Du đơn giản nói một câu, không có.
"Chị cũng thấy kỳ lạ." Chị Du nói: "Theo lý mà nói ngày hôm qua em nháo thành như vậy, không quá hai tiếng, hình ảnh trong tay đối phương sẽ được gửi đến hòm thư của bộ phận quan hệ công chúng của công ty."
"Nhưng bây giờ lại yên ắng như vậy, giống như là bị người hoàn toàn ngăn chặn."
Nhưng nếu không có, miễn cưỡng cũng có thể xem như là chuyện tốt.
Trước khi cúp máy, chị Du nói với cô, để phòng ngừa vạn nhất, lịch trình kế tiếp của cô phải tạm dừng mấy ngày.
Có được ngày nghỉ phép, tuy rằng là dùng chuyện không tốt để đổi lấy, nhưng Tang Noãn cho phép bản thân cảm thấy vui vẻ một hồi. Cô buộc tóc lên đi vào phòng tắm, bỗng nhiên nghĩ đến tay của Giải Yến đang bị thương, lúc rửa mặt chắc sẽ không tiện. Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó đi tới trước cửa phòng Giải Yến, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có động tĩnh.
Cô ấn tay nắm cửa xuống, toàn bộ rèm cửa đều kéo xuống làm căn phòng chìm vào một mảnh tối đen. Tang Noãn chờ hai mắt của mình thích ứng với bóng tối, thấy được Giải Yến, anh còn nằm ở trên giường, vẫn chưa tỉnh dậy.
Tang Noãn ngồi ở mép giường, trong bóng tối chỉ có thể mông lung phác họa ra dáng vẻ của anh, nhưng Tang Noãn vẫn nhận ra được, anh ngủ không ngon giấc. Trong lúc anh mơ ngủ, mày vẫn nhăn lại.
Nhớ tới những bộ phim cô từng đóng trước đây, nữ chính mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của nam chính, đều sẽ duỗi tay vuốt mi anh. Thế nhưng trên thực tế, cô sợ làm vậy sẽ đánh thức Giải Yến, đành đứng lên. Nhẹ nhàng khép cửa lại, rời đi.
Tủ lạnh trong nhà Giải Yến ngoại trừ mấy chai nước khoáng ra, thì không còn thứ gì khác, trống rỗng đến dọa người. Tang Noãn nhìn tủ lạnh thở dài một hơi, mang lên khẩu trang mà chị Du đưa cho cô vào hôm qua, chuẩn bị đi siêu thị.
Trong tủ lạnh nhà cô cũng không còn nhiều đồ, cô cũng thuận tiện đi mua luôn. Trước khi rời đi, Tang Noãn không quên để lại cho Giải Yến một tờ giấy, nói cho anh biết mình đi đâu.
Đi đến cửa siêu thị, Tang Noãn mới nhớ ra, mình có thể mua sắm trên mạng cũng được. Bây giờ có không ít các app hợp tác với các siêu thị lớn để người tiêu dùng có mua đồ ăn online. Bây giờ đang là giai đoạn nhạy cảm, cô vẫn nên hạn chế ra đường thì hơn.
Bởi vì siêu thị ở rất gần nhà, cho nên phản ứng đầu tiên của Tang Noãn khi muốn mua đồ vẫn là tự mình đi mua sắm.
Hôm nay không phải là dịp lễ tết gì, thế nhưng siêu thị lại đang tổ chức sự kiện. Trước đây rất hiếm khi nhìn thấy người già hay phụ nữ đến siêu thị mua đồ, nhưng hôm nay mọi người lại đi rất đông. Cho nên thời gian Tang Noãn ra ngoài mua sắm lâu hơn gấp đôi bình thường.
Lúc cô trở về nhà, thì thời gian giữa trưa đã qua hơn phân nửa.
Cô ở huyền quan đổi giày, phát hiện bên trong nhiều thêm một đôi giày da xa lạ của đàn ông. Sau khi Tang Noãn vừa đặt mấy túi ni lông lớn nhỏ lên bàn, một người đàn ông mặc áo khoác trắng từ trong phòng Giải Yến đi ra.
Đối diện với ánh mắt của Tang Noãn, vị bác sĩ kia nhìn cô rồi nhẹ nhàng gật đầu, hiền lành nở nụ cười.
"Anh là?" Tang Noãn chưa tháo khẩu trang xuống, thở ra làn hơi trắng ngưng đọng trước mặt cô.
Bác sĩ đẩy chiếc kính gọng vàng trên mũi, cùng cô giới thiệu bản thân: "Tôi họ Trần, là một bác sĩ."
HẾT CHƯƠNG 46.