Chỉ nhìn thoáng qua, Ân Thời Dật liền biết là tin nhắn của ai. Anh chỉ trả lời một từ “Được”. Sau đó bên kia gửi lại thời gian cùng địa chỉ nhà hàng, Ân Thời Dật cũng không phản hồi lại.
Tối hôm qua Ôn Nghiên trở về đột xuất, cũng không thể ở nhà quá lâu, sáng sớm hôm sau Thi Sách liền lái xe tới đón cậu.
“Vui vẻ chứ?” Thi Sách hỏi Ôn Nghiên đang ngồi ở ghế phụ, ngồi phía sau Ôn Nghiên là trợ lý Lâm Diệu.
Lâm Diệu mới đến công ty một năm, được tin tưởng vì tác phong làm việc cẩn thận, nên Ân Thời Dật cho cô bé đi cùng Ôn Nghiên.
Lúc này Ôn Nghiên thực sự vui vẻ, được nhìn thấy Ân Thời Dật liền cảm giác bản thân mình lại ngập tràn động lực.
Cậu sở hữu một đôi mắt đào hoa lại không có cảm giác đa tình, gương mặt còn chưa hết nét trẻ con hiện lên chút xấu hổ, nhấp môi hơi ngượng ngùng: “Anh Tiểu Sách, làm phiền anh rồi.”
Thi Sách nhìn gương mặt này của cậu cũng không nóng giận nổi, hắn cũng chẳng rõ, kiểu người không hiểu về tình yêu như Ân Thời Dật lại có người thích ư? Được nghỉ ngơi có nửa ngày cũng muốn về gặp mặt, hơn nữa còn không cho hắn báo trước cho Ân Thời Dật, nói là để tạo niềm vui bất ngờ.
Cái gì mà niềm vui bất ngờ chứ? Hắn cũng đã hỏi Ân Thời Dật với Ôn Nghiên, hai người không phải người yêu, đâu cần thiết phải dính nhau như sam vậy?
“Anh nghe nói Hướng Hiên đã trở lại, hôm nay cậu ấy chắc sẽ hẹn gặp mặt Ân Thời Dật đấy.” Thoạt nhìn thì như là thuận miệng lầm bẩm, nhưng thực chất là nói cho Ôn Nghiên biết.
Ôn Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ làm bộ coi như không nghe thấy.
“Hướng Hiên? Là minh tinh điện ảnh nối tiếng ở nước A Hướng Hiên phải không anh?” Tiếng Lâm Diệu hơi phấn khích từ hàng ghế sau truyền đến.
Thi Sách lái xe, dường như đang cùng Lâm Diệu nói chuyện phiếm như thường ngày.
“Đúng vậy.”
“Anh Tiểu Sách, anh quen anh ấy sao? Có thể giúp em xin chữ ký của anh ấy không?”
Lâm Diệu ngoại trừ lúc làm việc đáng được tin cậy, thì cũng là cô gái nhỏ đang theo đuổi thần tượng, kiểu như trai đẹp đều là người yêu, thấy một người liền thích một người, người sau vĩnh viễn đều là người mà cô bé yêu nhất.
“Có quen chứ, làm sao mà không quen được, muốn có chữ ký thì hai ngày nữa anh sẽ đưa cho em.”
“Vâng, cảm ơn anh Tiểu Sách.”
Ôn Nghiên không có tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện, niềm vui khi nhìn thấy Ân Thời Dật vào tối hôm qua kể từ lúc nghe thấy cái tên kia liền bay sạch.
Cậu đương nhiên biết Hướng Hiên là ai, nghệ danh là Hướng Hiên, tên đầy đủ gọi là Nguyễn Hướng Hiên, theo lời đồn chính là người tình trong mộng của Ân Thời Dật, cũng nghe nói bởi vì người này mà lúc trước anh mới giúp đỡ cậu.
Từ trước tới giờ, lâu như vậy rồi cậu vẫn theo bản năng trốn tránh vấn đề này.
Việc Thi Sách nói ra, cõ lẽ chỉ là vì nhắc nhở cậu, không cần đem hết tâm can trao cho Ân Thời Dật.
Chính là cậu bây giờ, ngoại trừ Ân Thời Dật, cái gì cũng đều không có.
Cậu thích Ân Thời Dật, không phải vừa gặp đã yêu, mà trong hai năm ngày ngày đêm đêm chung sống tình cảm tự nhiên sinh ra.
Trước mặt người ngoài, Ân Thời Dật chính là người rất lớn mạnh, kỳ tài của giới kinh doanh, là người đàn ông lý tưởng của nhiều cô gái. Khi ở cùng Ôn Nghiên, anh luôn là người đàn ông dịu dàng, biết chăm sóc người khác.
Ân Thời Dật đối xử với cậu rất tốt, cậu không biết loại tốt này có phải tình yêu hay có lẽ chỉ do đối phương thấy cậu đáng thương.
Ôn Nghiên biết chính mình còn chưa đủ trưởng thành, mọi thứ có được đều do Ân Thời Dật mang tới, cho nên cậu một mặt chuyên tâm học tốt chuyên ngành, mặt khác cũng cố hết sức đi diễn, nhận làm đại diện một vài quảng cáo, mong rằng sẽ mạnh mẽ hơn chút, trưởng thành hơn chút.
Đến lúc đó cậu có thể thẳng thắn tỏ tình với Ân Thời Dật.
Mà hiện tại, Nguyễn Hướng Hiên đã trở lại, ông trời cho cậu thời gian quá ngắn, cậu còn chưa có cơ hội tỏ tình với Ân Thời Dật.
Thi Sách thấy Ôn Nghiên không có tinh thần, liền không nói chuyện cùng Lâm Diệu nữa, tập trung lái xe đến phim trường.
Hôm nay Ôn Nghiên có một cảnh diễn dưới nước.
Bộ phim cậu diễn là vai nam ba, thời lượng diễn không nhiều lắm, nhưng nếu diễn tốt cũng sẽ gây ấn tượng mạnh với mọi người.
Nguyên tác miêu tả nam ba là nhìn như vô tình nhưng lại rất trọng nghĩa, diện mạo đào hoa, thanh tú.
Gương mặt Ôn Nghiên rất phù hợp, ngày thường không có nét đào hoa, nhưng vừa bắt đầu diễn, cậu liền có thể nhập vai ngay lập tức.
Cho nên Thi Sách mới nói, Ôn Nghiên là miếng cơm ông trời đút cho hắn, trừ bỏ gương mặt, còn có thiên phú.
Hôm nay cảnh diễn là nữ chính bị người ám toán đẩy mạnh trong nước, nữ chính không biết bơi, Ôn Nghiên đóng vai nam ba đúng lúc đi qua nên cứu nàng.
Sau này nữ chính thích nam ba, nhưng nam ba ra chiến trường liền không quay trở lại, liền trở thành mối tình trong mộng của nữ chính.
Ôn Nghiên đóng phim nhiều nhất cũng chỉ bị NG(*) hai lần, hồi đầu mới đóng phim còn chưa bị mắc lỗi, hôm nay cảnh diễn này thế mà lại NG ba lần.
(*NG: NOT GOOD – các cảnh quay bị lỗi)
Đạo diễn thấy cậu còn thất thần, liền để cậu có thời gian điều chỉnh tâm tâm tình rồi diễn tiếp.
Ôn Nghiên nói xin lỗi đạo diễn rồi đi đến bên cạnh ngồi xuống, trên người cậu còn ướt, gió thổi qua làm trong lòng có chút lạnh lẽo.
Lâm Diệu mau chóng mang cho cậu chiếc khăn lông quấn người, Ôn Nghiên lấy ra di động trong túi, không thấy một tin nhắn nào.
Cậu không kìm được, gửi cho Ân Thời Dật tin nhắn WeChat: “Anh à, anh đang bận sao?”
Ôn Nghiên rất muốn biết, có phải hôm nay Ân Thời Dật cùng Nguyễn Hướng Hiên gặp mặt hay không. Qua vài phút không thấy trả lời, cậu đành ép bản thân không được nghĩ nhiều, trước hết diễn xong cảnh này rồi tính tiếp.
Ân Thời Dật tiễn Ôn Nghiên ra cửa, dựa theo địa chỉ Nguyễn Hướng Hiên đã nhắn liền gặp y để ăn sáng.
“Em nhớ rõ anh thích nhất loại sushi này, nên đã gọi cho anh món đó.” Nguyễn Hướng Hiên nhìn người đà ông trước mắt ngày càng chín chắn, cũng làm cho y càng thêm mê muội.
Hắn gắp một khối sushi đưa tới đĩa của Ân Thời Dật, anh không ăn, trực tiếp hỏi: “Cậu không phải ở nước ngoài làm ăn khá tốt sao, nghĩ như thế nào lại về nước?”
“Nhà vàng nhà bạc cũng không bằng nhà mình, ở nước ngoài tuy tốt nhưng cũng không thoải mái như ở trong nước.”
“Như thế nào, không chào đón em trở về?”
Nguyễn Hướng Hiên giọng điệu thân mật, tựa như bạn bè cùng nhau nói chuyện phiếm, nhưng theo hiểu biết của Ân Thời Dật đối với y, người này quay về không phải chỉ là trong nước thoải mái.
Ân Thời Dật uống một ngụm trà, thuận miệng nói: “Tùy cậu thôi.”
Ân Thời Dật tỏa ra khí chất quá mạnh, chỉ là ngồi một chỗ, cái gì cũng không làm vẫn khiến người khác tự dưng có cảm giác bị chấn áp.
Nguyễn Hướng Hiên ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh đối xử với em luôn là kiểu không mặn chẳng nhạt này, từ nhỏ đến lớn anh cũng không chịu sửa.”
Ân Thời Dật cũng không muốn mất thời gian, nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc rồi.
“Nếu không còn gì nữa thì chuyện gặp mặt hôm nay của chúng ta kết thúc ở đây, tôi còn có việc, đi trước nhé.”
“Anh cũng chưa ăn…”
Nguyễn Hướng Hiên còn chưa nói xong, Ân Thời Dật đã cầm lấy áo khoác tây trang đi rồi.
Y nhìn theo bóng dáng Ân Thời Dật, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải có được anh.
Y trở về chính là vì Ân Thời Dật, nghe nói Ân Thời Dật còn bao nuôi một tên nhóc giống y đến mấy phần, nếu không phải là để tâm đến y thì là vì cái gì? Tuy rằng hôm nay anh vẫn cứ kiểu lạnh nhạt kia, nhưng thấy thế nào cũng có cảm giác đang trốn chạy.
Nhưng mà, nhân vật đang mang cái danh “trốn chạy” kia cũng mặc kệ Nguyễn Hướng Hiên nghĩ ra sao, Ôn Nghiên mới về được một buổi tối, lịch trình đóng phim còn nửa tháng nữa mới xong.
Ân Thời Dật muốn tăng ca xử lý việc ở công ty, mấy ngày tới phải tìm cơ hội đi một chuyến đến đoàn phim thăm Ôn Nghiên, bằng không cậu bé này thời gian nghỉ ngơi rất ít còn phải vất vả về gặp anh.
Trước khi lái xe đến công ty, Ân Thời muốn nhắn hỏi tình hình đóng phim buổi sáng của Ôn Nghiên một chút, mới nhìn ra năm phút trước Ôn Nghiên gửi đến một tin nhắn.
“Anh à, anh đang bận sao?”Hết chương 2