Editor: Cẩm Hi
Đề tài bị gián đoạn hồi lâu, Lục Tử Lâm cúi đầu không nói lời nào, ban đầu anh ta tràn đầy khí thế, lại bị Ninh Trạch Ngôn dùng dăm ba chữ thu thập, cuối cùng vẫn là Ninh Trạch Ngôn phá vỡ sự yên lặng, "Vì tương lai của cậu, đợi ba năm nữa, tôi sẽ làm cho cậu nổi tiếng đến mức không có thời gian để mà yêu đương đâu."
Lục Tử Lâm thấy đại Boss đã lên tiếng, biết là chuyện này không thể xoay chuyển được nữa thì có chút ủ rũ.
Tô Điềm thấy dáng vẻ rũ mi của Lục Tử Lâm thì cảm thấy vừa buồn cười, vừa đau lòng, vô thức đặt tay lên vai anh ta, "Tôi cũng không trông mong cậu có thể thông suốt những gì tôi nói ở cái tuổi này, nhưng nhìn chung cậu có thể hiểu mà."
Tuy nhìn Lục Tử Lâm như gặp phải đả kích không nhỏ, nhưng thật ra trong lòng còn đang kìm nén, lúc ngẩng đầu nhìn Tô Điềm trông sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp, thậm chí anh ta còn hất tay cô xuống khỏi vai mình, anh ta là người mới, đương nhiên mọi việc đều phải nghe theo sắp xếp của công ty, nhưng nếu không phải cô gái trước mặt này cứ luôn châm ngòi thổi gió bên cạnh, thì sao, thì sao anh ta phải chịu lệnh cấm như vậy chứ.
Hay đây là một dạng của hợp đồng?!
"Lại còn bảo gì mà không trông mong cậu có thể thông suốt những gì tôi nói ở cái tuổi này.", Cùng lắm cô cũng chỉ lớn hơn anh ta ba tuổi mà thôi, tưởng mình là tiền bối chắc.
Ninh Trạch Ngôn thấy vậy cũng không ngăn cản, mà để Lục Tử Lâm phát tiết cảm xúc, so với phản ứng của Lục Tử Lâm, anh lại càng tò mò về phản ứng của Tô Điềm hơn.
Ba giây qua đi, Tô Điềm lại bày ra bộ mặt nghiêm túc, giọng điệu cứng rắn "Phải thêm điều này vào hợp đồng thì tôi mới yên tâm được, tùy cậu nghĩ sao thì nghĩ, tôi cũng chả quan tâm xem cậu nghĩ cái gì, tôi lại càng không thể quản được cảm xúc của cậu, đây là công việc của tôi và cũng là công việc của cậu." Trong lòng Tô Điềm biết, trước khi cô và Lục Tử Lâm bắt tay vào làm việc chung thì phải ổn định chuyện này đã.
Nhưng cô vẫn có điểm mấu chốt và nguyên tắc của mình, không thể đem mình đặt vào thế bị động mà không biết gì cả.
Ở vị trí đó, chỉ có thể bị đánh.
"Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, về chi tiết chúng ta có thể thảo luận lại sau. Còn bây giờ ——" Ninh Trạch Ngôn nâng giọng lên, khiến trái tim Tô Điềm và Lục Tử Lâm cũng bị nhấc lên theo, "Công ty quyết định để Lục Tử Lâm tham gia chương trình 《pick98》, ngày 22 bắt đầu ghi hình, tức là thứ bảy tuần này."
"Không thể nào? Không phải đã chốt Kỳ Hạo Nhiên Và Lâm Gia Thu tham gia 《pick98》 rồi à? Đó không phải là chương trình dành cho ca sĩ tham gia sao? Tôi nghe nói hai người đó đều đã ký hợp đồng với chương trình rồi mà."
Ninh Trạch Ngôn nhàn nhạt lướt qua Lục Tử Lâm, cười như không cười, "Xem ra tin tức của cậu rất nhanh nhạy đấy." Khóe mắt anh bắt gặp đồng tử đang dần phóng đại của Tô Điềm, ý cười càng thêm gia tăng, lại thêm hai phân bỡn cợt, chậm rãi nói: "Cho đến đêm qua tôi vẫn chưa có ý tưởng này, nhưng sau khi ngủ một giấc tôi đã thay đổi suy nghĩ, quyết định thêm cậu vào chương trình này."
"Nhưng không phải tất cả 98 người này đã định trước rồi à?" Người hỏi câu này không phải Lục Tử Lâm, mà là Tô Điềm, trông còn kích động hơn cả đương sự.
"Người của những công ty nhỏ có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà." Ninh Trạch Ngôn cong môi cười, "Có đôi khi, tư bản bá đạo như vậy đấy."
Tô Điềm câm miệng không nói nữa, ngay cả trong giới giải trí cũng cạnh tranh kinh doanh, Ninh Trạch Ngôn làm như vậy cũng không gì đáng trách cả.
"Ninh tổng, tôi là một diễn viên, tôi tốt nghiệp học viện hí kịch tốt nhất cả nước đấy, tôi không hiểu tại sao lại để tôi tham gia cái chương trình thần tượng tranh tài này chứ không phải là diễn xuất?" Tuy anh ta vẫn chưa có tác phẩm chính thức, nhưng vẫn giữ lấy cái tôi và kiêu ngạo của một diễn viên.
Ninh Trạch Ngôn nhìn về phía Tô Điềm, hơi nâng cằm, ý bảo cô giải thích cho Lục Tử Lâm nghe đi.
Tô Điềm cúi đầu suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn từ, nói ra từng chữ rõ ràng lưu loát, "Hiện giờ chương trình này đang rất hot ở nước ngoài, hạng 1 của bản Hàn vừa debut đã nhận đủ các loại thông báo, tài nguyên quảng cáo cầm đến mỏi tay, lập tức trở thành nam idol hot nhất Hàn Quốc, mọi ánh đèn đều tập trung về phía anh ta, là trung tâm khiến cả ngàn vạn người tung hô ——" Tô Điềm dừng một chút rồi dùng một câu đơn giản nhưng lại mạnh mẽ để tông kết.
—— "Tuổi trẻ đã làm vua."
Năm chữ ngắn ngủi khiến Lục Tử Lâm chấn động toàn thân.
Năm chữ này quá hấp dẫn, Lục Tử Lâm còn đang suy nghĩ về sức mạnh của hai chữ này, thì lại nghe thấy Tô Điềm nói, "Nhưng mà tham gia chương trình này cũng không hoàn toàn có lợi, nhận thức tích lũy được trong thời gian ngắn nhất rất có thể chỉ là bọt biển, fan đến nhanh mà đi cũng nhanh, cuối cùng có thể đạt được cái gì còn phải xem cơ hội nữa."
"Nhắc đến bản Hàn, cũng có thực tập sinh vươn từ hạng 74 lên hạng 6, cũng có thực tập sinh ngay từ đầu chương trình đã hạng 4 nhưng cuối cùng lại không được debut, thế nhưng lại rất suôn sẻ trên con đường diễn viên, vậy nên cái này không thể nói trước được."
Tô Điềm nói xong khẽ thở dài, xét về tư tâm thì cô không muốn Lục Tử Lâm tham gia cái chương trình 《PICK98》 này.
"Tô Điềm, đừng đánh mất sự tự tin của cậu bạn này như vậy. Khi tham gia chương trình nếu có chỗ nào cậu ta không hiểu còn cần cô hướng dẫn thêm, yên tâm, đến lúc ghi hình sân khấu, vị trí gần sân khấu nhất sẽ để lại cho cô." Những lời này của Ninh Trạch Ngôn rơi vào tai Lục Tử Lâm cứ như đang tán tỉnh, nhưng rơi vào tai Tô Điềm lại biến thành không có ý tốt.
Không có anh ta, chẳng qua《pick98》chỉ là một chương trình tập hợp 98 thực tập sinh lại để cạnh tranh sống còn, khán giả sẽ tiến hành bỏ phiếu, trong một khoảng thời gian sẽ loại bỏ dần những người có số phiếu thấp, top 9 cuối cùng ở lại sẽ được debut với tư cách một nhóm nhạc, sau đó sẽ hoạt động trong một khoảng thời gian nhất định;
Không có anh ta, đây chẳng qua chỉ là một loại thi đấu tàn nhẫn, các fan cạnh tranh kịch liệt, nhưng nếu Lục Tử Lâm tham gia, Tô Điềm không thể không tham chiến;
Không có anh ta, chỉ cần đại diện nhà sản xuất quốc dân của chương trình này là vừa vặn! Đúng rồi!! Hoàn hảo!!! Chính là Phó Diệc.
Tháng trước vừa có thông báo Phó Diệc sẽ trở thành đại diện nhà sản xuất quốc dân của 《pick98》, mà hôm qua Ninh Trạch Ngôn mới quyết định để Lục Tử Lâm tham gia chương trình này, chỉ ngay sau khi gặp cô, nếu nói anh ta không cố ý, bạn có tin không?
Ninh Trạch Ngôn bưng cà phê lên nhấp hai ngụm, cứ như cảm nhận được Tô Điềm đang chửi mình, bất giác liếc cô một cái, đến khi Lục Tử Lâm mở miệng anh mới thong thả thu hồi tầm mắt.
"Cho nên đối với tôi mà nói, đây chính là đánh cược không phải sao?"
Tô Điềm không nói gì, tuy rằng nói là đánh cược, nhưng nếu cô không ôm tư tâm mà đứng ở lập trường của Ninh Trạch Ngôn để quan sát, cũng sẽ cảm thấy cơ hội thắng lần này khá lớn, đáng giá để liều mạng một phen.
Lùi một vạn bước thì có vấn đề gì chứ, Ngân Thần làm ăn lớn, muốn bảo một Lục Tử Lâm vẫn dư sức.
"Yên tâm đi, chỉ cần cậu thật sự tin tưởng tôi, tin tưởng Ngân Thần, tin tưởng Tô Điềm, cậu nhất định sẽ vươn tới vị trí cao nhất." Trong nháy mắt Ninh Trạch Ngôn trở nên khẩn khiết, làm Lục Tử Lâm có chút dao động.
Tô Điềm khẽ lẩm bẩm một câu, "Có ma mới tin anh, hồ ly."
Lục Tử Lâm chỉ thấy Tô Điềm mấp máy môi, nhưng không nghe rõ lắm, nhưng Ninh Trạch Ngôn lại thính tai nghe được, đôi mắt tĩnh lặng như nước dần dần gia tăng ý cười.
Chỉ thấy anh uống cạn cà phê trong tách, vừa vặn tách của Lục Tử Lâm cũng trống không, anh thuận tay cầm lấy, muốn mang vào phòng bếp, lúc đứng dậy đi qua người Tô Điềm, anh chậm rãi tới gần tai cô, câu chữ chậm rãi truyền vào lỗ tai. "Tôi là hồ ly, hay là hồ ly tinh."
Hơi thở nóng ẩm quét qua những sợi lông mềm trong tai Tô Điềm, sự gần gũi đột ngột này khiến toàn thân cô nổi da gà, cô giả vờ bình tĩnh, "Ninh tổng quả là nhân tài kiệt xuất trong giới đĩa nhạc, bài hát《 hồ ly tinh 》 lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ kỹ trong lòng."
"Đúng vậy, nếu cô muốn tôi có thể hát cho cô nghe ngay bây giờ." Giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để ba người ở đây nghe thấy.
Lục Tử Lâm đột nhiên sáng tỏ, mặc dù không hiểu tại sao Ninh Trạch Ngôn lại coi trọng Tô Điềm, nhưng mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người bọn họ là không thể phủ nhận.
Tô Điềm mất tự nhiên khụ một tiếng, tự giác kéo giãn khoảng cách với Ninh Trạch Ngôn, "Ninh tổng cứ thích nói đùa."
"Tử Lâm, còn hai ngày nữa là đến buổi ghi hình, thời gian có hơi gấp, chúng ta bắt đầu thảo luận về kịch bản trước đi."
"Lục Tử Lâm ——" Lục Tử Lâm cố ý sửa lại cho Tô Điềm.
Ai ngờ Tô Điềm không dao động chút nào, "Tôi là fan của cậu, vẫn cứ gọi như vậy đi, Tử Lâm Tử Lâm Tử Lâm, gọi nhiều là cậu sẽ quen thôi.", Đột nhiên nghĩ tới việc các fan đặt đủ loại biệt danh cho idol, Tô Điềm híp mắt cười, "Về sau cậu sẽ biết cách các fan gọi cậu buồn nôn tới mức nào thôi."
Nhận ra mình đang lạc đề, Tô Điềm nhanh chóng kéo lại, "Loại hình thẳng nam gần đây rất được ưa chuộng, nhưng dạo này có quá nhiều người làm rồi nên rất dễ bị trùng lặp, dấu vết cố tình quá nặng, chúng ta vẫn nên chọn kiểu bạn trai ngọt ngào được các bạn nữ ưa thích thôi."
Phó Diệc vừa xảy ra chuyện, loại hình này vốn là của anh ta ** đây tự nhiên là miếng bánh mà rất nhiều người mới muốn dùng, nhưng nhất định không thể sao chép lại kịch bản của Phó Diệc, bằng không khi người ta nhìn thấy Lục Tử Lâm sẽ liên tưởng đến Phó Diệc, ngược lại sẽ gia tăng càng nhiều ấn tượng tiêu cực hơn.
"Duy trì cảm giác thanh xuân, không đánh mất sơ tâm, chân thành yêu mến fan. Chỉ cần làm được ba điểm này là chúng ta đã thành công được một nửa rồi." Tô Điềm cười tự giễu, nói thì dễ đấy, nhưng thực tế thì rất khó để bước đi trong giới giải trí.
"Các bước cụ thể có thể bàn lại sau, lúc cậu tham gia chương trình tôi không thể lúc nào cũng đi theo cậu được, cho nên tôi chỉ có thể dặn dò cậu." Cô cố tình nói chậm lại, để Lục Tử Lâm có thể nghe rõ hơn, "Bất kể là lúc phỏng vấn hay luyện tập cậu đều phải nói năng nhẹ nhàng, nhớ cân nhắc trước khi nói, một khi bị đội ngũ chương trình nắm được nhược điểm trong tay, cậu có thể trở thành vật hy sinh để evil edit [1] đấy."
[1] Evil edit: là thuật ngữ ám chỉ những hình thức chỉnh sửa, biên tập nội dung một cách ác ý, cắt ghép biến câu chuyển đổi trắng thay đen.
"Cuối cùng ——" Tô Điềm kéo dài giọng mình, nhìn qua cái tách vẫn còn nằm trong tay Ninh Trạch Ngôn nãy giờ, tầm mắt lại quay về Lục Tử Lâm, "Không được quên sơ tâm, cậu phải chung thủy từ đầu đến cuối."
Khi Tô Điềm nói lời này, thần thái sáng láng, trong ánh mắt có từng đàn đom đóm tụ lại, thế cho nên nhiều năm qua đi Lục Tử Lâm vẫn thường nhớ lại cảnh tượng này.
Kỳ vọng chân thành và tình cảm không lẫn tạp chất của cô; nhưng ở trong mắt Lục Tử Lâm khi đó, xem ra —— tất cả chỉ là diễn.