Edit: Na Na
♥
Lại nói đến đoạn Nghi Huyên ôm Vân Hòa cùng rơi xuống mạch nước ngầm, sóng nước cuồn cuộn không ngừng, liên tục xô đẩy rồi xoáy tròn khiến người cô đau đớn như sắp nứt ra đến nơi. Xung quanh tối đen lại ngột ngạt khiến cô hoàn toàn không thể nhận biết được mình đang ở nơi nào, bị cuốn trôi tới đâu. Cũng không biết qua bao lâu, dòng nước xoáy đã ngừng lại, cô từ từ tỉnh lại, chỉ thấy xung quanh tối tăm không thể nhìn thấy cảnh vật. Tiếng nước vẫn róc rách bên tai, điều này giúp cô đoán được tình hình lúc này của mình. Chắc là mạch nước ngầm này nối với ao hồ trên mặt đất, may mà cô mạng lớn được đẩy tới chỗ này.
Đợi khi hai mắt dần thích ứng với bóng tối, cô lờ mờ trông thấy có một người nằm cách đó không xa. Chắc chắn chỉ có Vân Hòa, không thể là người khác được. Cô cố nhịn đau, chậm rãi bò qua đó, đến khi sắp tới nơi lại chợt nghe thấy tiếng vi vu. Cô hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong bóng tối xuất hiện một màu trắng toát, nó như một làn sóng cuộn trào đến. Cô bất giác nhắm chặt mắt lại, đến khi mở ra lại thấy tuyết bay mù mịt, bao phủ cả bốn hướng. Ngoài ra còn có những ngôi mộ nằm san sát trên nền tuyết, kéo dài đến vô tận, trông thê lương vô cùng. Dù vẫn chưa nhìn rõ cảnh vật xung quanh nhưng Nghi Huyên biết nhất định có điều quỷ dị ở nơi này. Cô bảo vệ Vân Hòa, cẩn thận quan sát xung quanh.
Giữa tuyết trắng mù mịt, có một bóng người thanh nhã từ từ đi đến gần. Áo trắng mờ ảo, như thần tiên lại như ảo ảnh. Dung nhan lạnh lùng kia Nghi Huyên đã từng được nhìn thấy —— Vân Sam…
Lẽ nào lại là ảo ảnh do ma vật kia biến thành? Nghi Huyên căng thẳng, nhấc chân định bước đi, nhưng thân thể lại bị đóng băng trên mặt đất, không thể nào động đậy. Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy tuyết trắng đã kết chặt trên người, làm đông cứng cánh tay cùng chân cô.
Nhìn thấy Vân Sam tới gần, cô càng khẩn trương hơn, lúc này lông mày Vân Hòa lại khẽ run rẩy, từ từ tỉnh dậy. Vậy mà khi nhìn thấy Vân Sam, hắn lại nở nụ cười.
“Hóa ra… Cô ở chỗ này ư…” Vân Hòa mở miệng suy yếu nói, “Ta tìm cô rất lâu rồi… Rất lâu rồi… Chẳng ngờ, cô đã đến nơi này rồi, cô là muốn tự mình phán quyết thay ta phải không…”
Vân Sam không mở miệng, chỉ nghiêm mặt, lạnh lùng gật đầu. Cô hơi ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Vân Hòa…
Nghi Huyên thấy vậy càng thêm nóng nảy. “Vân Sam” trước mắt tựa hồ không phải là ma vật biến thành, tất nhiên là như vậy, nhưng cũng không nên nói đến chuyện phán quyết chứ! Cô gắng sức tăng cao giọng, trách mắng: “Đại địch còn đang trước mắt, mà vẫn còn dài dòng gì vậy, các người đã xong chưa?! Coi như tâm pháp Chân Hư Diễn hại các người, nhưng kẻ đầu sỏ không phải là ma vật kia sao? Các người là đồng môn, vậy mà tình nghĩa lại nhạt nhẽo như vậy ư…” Cô nói xong lại thấy hơi thở bị nghẽn lại, phủ tạng nóng như lửa đốt, cứ bùng lên hừng hực khiến cô đau đớn đến tận cùng. Cô không thể bật ra tiếng, ho nhẹ vài tiếng, máu cũng sặc ra theo, trên nền tuyết trắng nhiễm một màu đỏ nổi bật. Nhưng Nghi Huyên không muốn bỏ cuộc, cô điều hòa hơi thở, cố gắng nói tiếp: “… Tiên đạo quý sinh… Còn được sống, không tốt sao?…”
Vân Sam quay đầu lẳng lặng nhìn Nghi Huyên. Chỉ giây lát sau, tuyết trắng ầm ầm kéo đến, đảo mắt đã chôn vùi cô. Ngay lúc cô không biết xoay xở như thế nào, thì Vân Hòa đứng lên, nhẹ nhàng phất tay qua người cô. Tuyết trắng đầy người Nghi Huyên lập tức phiêu tán hết. Nghi Huyên cảm thấy dễ chịu hẳn, cố gắng chống người dậy.
Vân Hòa nở nụ vười với cô, rồi nhìn sang Vân Sam nói: “Chuyện giữa ta và cô không liên quan đến người ngoài… Ta nợ cô, cô đòi lại là đúng…”
Nghi Huyên nghe vậy, vội kéo hắn nói: “Ngài nói gì vậy! Ta khổ cực lắm mới cứu được ngài… Ngài không được…” Cô lại ho khan vài tiếng, xong quay sang nói với Vân Sam, “Chuyện quá khứ đã không thể thay đổi được nữa… Những năm gần đây, ngài ấy điên điên khùng khùng như cái xác không hồn biết đi, trừng phạt như vậy là nghiêm khắc rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ?… Đến khi thực sự sinh tử cách xa thì đã không thể vãn hồi được nữa. Khi cùng học chung thầy cũng oán giận nhau thế sao, chẳng lẽ ngoài oán giận nhau ra thì thực sự không còn gì nữa ư?…” Ngực cô bỗng ứ nghẹn khiến cô không thể nói tiếp, cô nắm chặt lấy vạt áo, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Vân Sam lẳng lặng nhìn cô, rồi bỗng òa khóc. Hai tay cô che mặt, khóc vô cùng thê lương, có lúc tưởng như đã nghẹn ngào thì lại tiếp tục gào khóc còn to hơn trước.
Nghi Huyên không ngờ Vân Sam sẽ phản ứng như vậy, nên nhất thời đứng ngây dại mà nhìn. Cô đang nghĩ không biết có nên nói vài câu an ủi hay không, thì Vân Hòa lại vỗ nhẹ lên bả vai cô nói: “Không nghĩ tới… Ta thân là Thánh Sư mà lại phải nhờ đến hậu bối thay ta nói…”
Nghi Huyên ngẩn ra, nhìn về phía Vân Hòa. Lúc này hai mắt hắn sáng trong, thần sắc bình thản, không còn vẻ điên loạn bất lực như trước nữa. “Ngài… Ngài đã khỏe lại?” Cô do dự hỏi.
Vân Hòa cười nhợt nhạt: “Có lẽ tâm pháp Chân Hư Diễn bị đoạt mất tuy làm tổn hại tâm phách của ta, nhưng lại ban cho ta sự thanh tỉnh trong phút chốc… Hoặc có thể chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi…” Hắn nói rồi chậm rãi đứng dậy, đi về phía Vân Sam. Hắn cố gắng bước đi thật vững vàng để dáng đi không còn xiêu vẹo nữa, cứ vậy bình tĩnh đứng trước mặt Vân Sam. Hắn khẽ nâng mắt lên nhìn, ánh mắt đó đầy đau thương. Hắn giấu đi vẻ bi ai trên gương mặt, nói: “… Món nợ này ta chưa ngày nào quên… Ta giờ cũng gần đất xa trời rồi, không còn cần cô phải động thủ nữa… Chỉ là lòng tốt của cô nương kia, ta không thể báo đáp được nữa… Nếu cô còn niệm tình nghĩa xưa kia, thì hãy giúp đỡ cô ấy được không?”
Tiếng thút thít của Vân Sam bỗng ngừng hẳn, cô buông hai tay đang che mặt xuống, lẳng lặng nhìn Vân Hòa mà không nói lời nào.
“Pháp trận Chân Hư đã bị phá rồi, cô đưa cô nương ấy rời khỏi đây đi…” Khóe môi Vân Hòa hàm chứa nụ cười, nói, “Sư tỷ vốn nhân hậu, nếu tỷ ấy còn sống, nhất định cũng sẽ căn dặn như vậy. Cô nói có đúng không, A Nhứ?”
A Nhứ? Đây không phải là Vân Sam sao? Nghi Huyên nghe đến đây đã thấy lo lắng không thôi.
Vân Sam trầm mặc, thân thể nhẹ run lên, không ngờ lại hóa thành muôn vàn hồ điệp bay tỏa ra khắp nơi. Cánh điệp lay động không ngừng phát ra tiếng vi vu. Từng con hồ điệp dần dần tan biến, chỉ còn sót lại một con duy nhất. Điệp kia trắng tuyền, mảnh mai bé nhỏ, quanh thân được bao phủ một lớp ánh sáng mỏng, nhẹ nhàng bay đến trước mặt Nghi Huyên.
Vân Hòa thấy vậy thì mỉm cười giải thích: “Đây là linh thú của sư tỷ: Hoa Nhứ… Năm xưa sau khi sư tỷ ta mất, Hoa Nhứ vì quá bi phẫn mà bỏ qua lệnh cấm của Chưởng môn, chỉ một lòng muốn hủy diệt Chân Hư cảnh, sau rồi cũng bặt vô âm tín từ đó, thật không ngờ lại bị vây khốn ở đây…” Hắn nói đến đây bỗng ngừng lại, thanh âm bị kiềm hãm như bị nỗi thống khổ quấy nhiễu. Hắn bình tĩnh lại, cười nói, “Ta và cô quen biết nhau, cũng coi như hữu duyên. Cô đến để cầu y nhưng lại gặp phải cảnh ngộ như thế này, đều là do lỗi của ta… Ơn này, xin ghi nhớ đến hết đời. Đa tạ cô đã nhiều lần bảo vệ ta,” hắn ôm quyền, rũ mắt xuống nói, “Bảo trọng.”
Những lời này không khác gì di ngôn. Nghi Huyên đang muốn khuyên nhủ thì con bướm trắng nhỏ xinh kia đã rập rờn đậu trên vai cô, cùng lúc đó một luồng lực đạo truyền xuống người cô, từ từ nâng cô bay lên cao.
“Đợi đã! Đây là sao?!” Nghi Huyên vội hô lên. Cô thấy Vân Hòa làm thinh đứng đó, lại quay đầu nhìn hồ điệp trên vai mình, nói, “Cô thật sư muốn ngài ấy bị nhốt đến chết ở chỗ này sao? Lẽ nào chủ nhân ‘trạch tâm phúc hậu’ kia sẽ hành động nhẫn tâm như thế này sao?… Cô thực muốn như vậy ư?” Cô càng nói càng gấp, hô hấp cũng dồn dập theo, lời nói cũng đứt quãng, “Nếu vậy sao vừa nãy cô lại ngừng tay?! Vì sao lại khóc?!”
Bạch điệp nghe xong những lời này đôi cánh bỗng ngừng vỗ, nó chần chừ một chút rồi từ từ thả Nghi Huyên xuống. Đến khi đặt cô đứng vững, nó khẽ vỗ hai cánh bay đến trước mặt Vân Hòa.
“A Nhứ?” Vân Hòa ngạc nhiên nhìn Bạch Điệp, khẽ gọi một tiếng, do dự giơ tay lên. Bạch Điệp bay quanh bàn tay hắn, rồi nhẹ nhàng đậu trên ngón tay hắn.
Bạch Điệp đậu một lát, tựa hồ như cân nhắc, rồi bỗng vỗ cánh bay lên. Chỉ chớp mắt, cảnh vật xung quanh đột nhiên hóa thành vô số bạch điệp, như những bông tuyết bay tán loạn. Bạch điệp rào rào bay múa, chỉ một giây sau đã xếp nên phong cảnh. Lúc này đây, không còn những ngôi mộ trên tuyết nữa, mà là cảnh mưa liên miên dưới trời đêm. Dưới màn mưa, là xác người rải khắp nơi, máu chảy thành sông. Vân Sam đứng yên trong khung cảnh này, bộ bạch y trên người cô nhuốm đầy máu, không hề tương xứng với vẻ thánh khiết của cô. Cô tựa vào một thân cây tàn, từ từ ngã ngồi xuống. Cô thở ra một hơi thật dài rồi quay đầu nhìn về phía Vân Hòa.
Cảnh tượng này quả thật là muốn cấu xé vết thương cũ, ngay cả Nghi Huyên chỉ là người đứng xem cũng thấy tàn nhẫn. Vân Hòa kinh sợ vô cùng, hắn cố nén đau thương, van nài nói: “’Mộng điệp hóa cảnh’ … A Nhứ, đừng như vậy, ta…”
Giữa cảnh đau thương cùng tận này, Vân Sam lại nở nụ cười nói: “Ôi… Cuối cùng cũng gặp nhau, khuôn mặt ngài tức giận vậy thật làm người ta khó chịu à, Chưởng Môn…”
Giờ Nghi Huyên mới hiểu, cảnh trước mắt không phải là ảo cảnh, mà e rằng đó là hồi ức của ngày xưa…
Vân Sam chỉ còn tồn tại trong hồi ức kia hơi lặng đi, rồi lại hít một hơi, nói: “Cũng không cần phải giải thích đâu, thực không muốn phiền Chưởng môn…” Cô mệt mỏi nói, sau đó như bỗng nhớ ra cái gì đó, “Mà cũng không hẳn… Tên Vân Hòa kia đâu, bây giờ ra sao rồi?”
Lại một hồi trống trải an tĩnh, Vân Sam cười đáp: “Ha ha ha… Họa lần này, đều từ linh khí Chân Hư cảnh mà ra, đáng ra phải mắng hắn một trận, nhưng giờ hắn cũng kiệt quệ rồi, có khi còn hơn cả những đồ đệ đã chết, mà vậy đã là gì… Nếu ta còn cử động được, chắc chắn phải bẻ gãy ba bốn khớp xương của hắn, thì mới yên lòng à…”
Tiếng mưa rơi rào rào, giấu đi dư âm đau thương phẫn nộ trong tiếng nói của cô, một lúc sau, cô nói: “… Chưởng môn quá lo, chẳng lẽ ta không hiểu đạo lý này sao? Dù sao đi nữa, hắn cũng là sư đệ của ta… Bực thì bực, giận thì giận nhưng nào đến nỗi hận cơ chứ… Ta biết, hắn sáng chế ra tâm pháp này chỉ vì muốn cứu người, nhưng ai ngờ chuyện lại thành xấu như vậy…” Cô bỗng nở nụ cười, “Trong đám sư huynh sư đệ, tính hắn hòa nhã nhất, tâm tư lại tinh tế, chỉ sợ sau việc này, ta không tính nợ với hắn thì hắn cũng xấu hổ đến hận không thể lấy cái chết tạ tội… Phiền Chưởng môn truyền lời này đến hắn giúp ta…”
Trong màn mưa mịt mù, nụ cười của Vân Sam tươi đẹp không gì sánh nổi, “Nói với tên tiểu tử ngốc kia, đừng muốn chết muốn sống nữa… Hắn buông bỏ tính mệnh mình, chẳng qua chỉ để thanh toàn cho riêng hắn. Sống, mới có khả năng cứu thêm nhiều người… Nếu ngay cả ước nguyện muốn cứu người ban đầu cũng quên thì hắn không có mặt mũi nào gặp ta dưới suối vàng đâu…” Cô nói đến đây thì nhắm hai mắt lại, “… Vừa đánh đến nóng cả người, mưa thế này thật mát mẻ làm sao… Chưởng Môn mời trở về đi, để ta… để ta… nghỉ ngơi một lát…”
Khi tiếng nói dừng lại, bốn bề chỉ còn tiếng mưa rơi, giống như lệ đang tuôn rơi.
Nghi Huyên không kìm được lòng nhìn về phía Vân Hòa, thấy hắn ngơ ngác đứng đó, tựa như bị đóng đinh. Môi hắn run run, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ nhìn cảnh trước mắt mà im lặng rơi lệ. Nhìn hắn lúc này, Nghi Huyên lại thấy lòng dễ chịu hơn. Bao năm khúc mắc, cuối cùng đã được tháo giải. Lại nói, câu “truyền lời” quan trọng như vậy, nếu được truyền đạt sớm hơn thì đã bớt đi được rất nhiều nỗi khúc chiết thống khổ. Lạc Kiến Hoài kia thật không đáng tin mà! Cô oán thầm trong bụng, nhưng chợt thấy định kiến của bản thân mình quá sâu. Có vài chuyện không thể kết luận chỉ bằng phỏng đoán, như cô và Thương Hàn ngày xưa cũng từng có thành kiến với nhau, có lẽ cô nên suy nghĩ thoáng hơn…
Cô càng nghĩ càng thấy lòng rộng mở thoải mái, nhưng lại chợt nghe thấy một giọng cười tà nịnh ngay sát bên tai, dùng khẩu khí tiếc hận nói: “Ngươi cho là có thể chạy thoát khỏi tay ta sao?”
Nghi Huyên vội đứng dậy đề phòng nhìn quanh, nhưng vừa động, lồng ngực cô bỗng nóng rực, cả người như bị lửa thiêu đốt. Càng cử động càng đau đớn, càng bòn rút đi sự tỉnh táo của cô.
Giữa màn mưa mờ ảo bỗng nhuốm một mảng màu đen đặc, là ma vật kia đang chậm rãi lại đây, mở miệng nói: “A, đây không phải là ‘Mộng điệp hóa cảnh’ sao, thật khiến người ta hoài niệm…”
Không đợi hắn nói hết câu, cảnh ảo bỗng chấn động, hóa thành trăm nghìn bạch điệp. Điệp bay thành hình tròn, tạo nên cơn cuồng phòng, xoáy về phía ma vật kia. Nhưng ma vật chỉ cười, không tránh cũng không né. Bây giờ hắn không còn vô hình nữa, mà chính là thân thể của Lục Tín, làm sao có thể chịu nổi một đòn này. Bạch điệp giờ nhiễm đầy máu, giống như những cánh hoa hồng bị tách khỏi bông, thân thể của ma vật kia đã bị gọt mất một nửa. Thế mà hắn vẫn cười được, tựa hồ như chẳng thèm để ý đến.
“Ha ha ha, mất chủ nhân, ngươi cũng chẳng còn gì ngoài chiêu này…” Ma vật cười càng càng rỡ hơn, “Được rồi, các ngươi đừng quên, ta đã nuốt tâm pháp Chân Hư Diễn rồi nha!”
Hắn vừa dứt lời, một nửa thân bị mất của ma vật đã nhanh chóng hồi phục lại. Từng đoạn xương mọc ra như cành cây. Máu thịt đỏ tươi như dây leo bò lên xương trắng. Vậy nên chẳng mấy chốc mà đã toàn vẹn như ban đầu.
Ma vật cúi đầu nhìn xuống thân mình, nhíu mày thở dài, “Tuy có được tâm pháp Chân Hư nhưng thân thể vẫn chưa được thích hợp.” Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, vừa cười vừa nói: “Ha ha ha, thôi có còn hơn không. Không có thân xác thì chẳng làm được việc gì, nhưng có một việc khiến ta thật đau đầu… Muốn biết là việc gì không?” Nói đến đây, hắn vung tay lên thét, “Sương Ngưng!”
Một lệnh vừa hạ xuống, chỉ chớp mắt sau hơi nước xung quang đã bị khuấy động, sương trắng mang theo khí lạnh thấu xương bắt đầu tràn ra. Mạch nước ngầm nối đến hồ kia chợt đóng thành lớp băng mỏng. Lại nghe thấy một tiếng vang giòn giã, tiếp đó một thanh kiếm tự phá băng từ từ trồi lên. Thanh kiếm kia trong suốt lóng lánh, giống hệt như làm từ băng tuyết. Tuyết tan thành giọt, trượt từ thân kiếm xuống, rơi xuống mặt nước gõ lên giai điệu thánh thót.
Ma vật khẽ vẫy tay, trường kiếm vụt bay lên, nhẹ nhàng rơi xuống bàn tay hắn. Hắn nhìn chăm chú thanh kiếm kia, vẻ mặt bỗng hiện lên vẻ ôn nhu, giọng nói cũng mang theo hoài niệm: “Sương Ngưng à, cuối cùng ta lại được cầm ngươi trong tay…” Trường kiếm khẽ rung lên, làm rơi từng mảnh băng li ti trên thân kiếm xuống, dường như muốn đáp lại lời chủ nhân. Hắn lại nở nụ cười, vung tay chém xuống một kiếm hướng về phía đám bạch điệp đang bay lượn. Bạch điệp đang bay theo đàn, thấy một đòn kia của hắn thì bỗng chốc tản ra. Mặc dù né được chiêu kia, nhưng hàn khí lạnh lẽo đã vây kín xung quanh, không chừa một kẻ hở nào. Bạch điệp vừa chạm phải hàn khí kia thì bỗng hóa thành băng rồi vỡ vụn từng mảnh. Chốc lát sau, hàng vạn bạch điệp chỉ còn sót lại một con, quanh người nó tỏa ra ánh sáng nhạt như sắp tắt, dường như không thể duy trì được lâu nữa.
Bạch điệp kia chính là chân thân của Hoa Nhứ, Vân Hòa thấy tình hình như vậy thì lập tức phi thân đến, xông vào trong vùng hàn khí mờ mịt, bắt lấy Bạch điệp, che trở nó trong lòng bàn tay. Hắn vốn bị thương nặng, chỉ có thể gắng gượng làm được đến đây. Hàn khí ập đến như sóng triều, quật vào người hắn, đẩy hắn ngã xuống đất, thậm chí còn không ngừng tạo ra băng tuyết nhốt hắn trong đó.
Nghi Huyên vừa sợ vừa gấp, đâng muốn thi phép để viện trợ thì ma vật kia đã vụt bay đến trước mặt cô, chĩa trường kiếm lạnh như băng giữa mi tâm cô. Hàn khí đáng sợ kia như vật sống, chạy dọc theo thân kiếm, xâm nhập vào cơ thể, bắt đầu liên tục gặm cắn.
Ma vật kia cười hỏi cô: “Thanh kiếm đẹp chứ?”
Lòng Nghi Huyên đầy chán ghét, chỉ trầm mặc.
Hắn vẫn cười nói: “Ta là Kiếm Thi của phủ Cức Thiên. Chủ Thượng có tất cả năm thanh kiếm báu, trong đó thanh kiếm này là đẹp nhất. Ta được Chủ Thượng ưu ái cho cầm thanh kiếm này. Thậm chí người còn truyền phương pháp rời hồn đoạt xác cho ta. Trong tất cả các Kiếm Thị, không có người thứ hai được sự quan tâm đó. Khi xưa ma đạo còn hưng thịnh, ta đã theo Chủ Thượng Nam chinh Bắc chiến, vinh quang biết bao…” Hắn nói xong, vẻ mặt lại ảm đạm, “Đáng hận là bọn Vĩnh Thánh Thiên tông này lại hủy mất thân xác của ta. Đánh mất thân xác thì chẳng có cách nào sử dụng thanh kiếm này. Ta quanh quẩn trên núi Lục Hư Thánh này, như một con quỷ cô độc chỉ vì đi tìm thân xác thích hợp để dùng. Qua nhiều năm như vậy, ta gần như tuyệt vọng đến phát điên. Thậm chí ta còn nghĩ, nếu có thể trải rộng Chân Hư cảnh ra khắp thiên hạ, có khi lại có hi vọng… Ha ha ha…” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Nghi Huyên, “Ít nhiều cũng nhờ ngươi mà ta tìm thấy Thánh Sư Vân Hòa, cũng đồng thời mang đến thân xác thích hợp cho ta. Cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày này! Hôm nay mà công thành, ta nhất định sẽ huyết tẩy Vĩnh Thánh Thiên tông, trả lại mối nhục năm xưa! Sau đó có thể quang mình chính đại quay về phủ Cực Thiên, lại theo hầu bên người Lệnh Chủ!”
Nghi Huyên nghe vậy lòng càng lạnh thêm. Pháp trận Chân Hư bị phá, sao người Vĩnh Thánh Thiên tông vẫn chưa tới? Nhưng nếu tất cả cùng đến đây một lúc, chẳng phải càng thuận lợi cho ma vật kia sao? Chẳng lẽ không còn người nào có khả năng ngăn cản ma vật này sao?!
Nhưng đột nhiên, một luồng kiếm khí sắc lạnh lao đến phá thủng lớp hàn khí lạnh lẽo kia, kéo theo tiếng ầm ầm làm chấn động cả vùng không gian dưới lòng đất. Trường kiếm trong tay Thực Anh bất ngờ bị đánh văng ra, khiến hắn phải lui lại mấy bước.
Nghi Huyên nhận ra được chiêu kiếm vừa rồi, lòng cô không khỏi run lên.
Giữa bầu không khí dày đặc hàn khí, người vừa đến mở miệng, giọng nói kiêu ngạo như đốt lên từng tia lửa nóng cháy, khiến bầu không khí cũng ấm áp lên:
“Chó chết chủ, còn dám nói đến chuyện quay về sao.”