Thương Hàn và Nghi Huyên, vốn dĩ là không cùng chung nhau một đẳng cấp. Ấy thế mà, chỉ vì một lần vô tình mà lại trở thành chân mệnh thiên tử của nhau. Cái này, không phải là vô tình, mà có lẽ là sự cố ý sắp đặt của định mệnh. Tạo nên một tình yêu đẹp, đầy lãng mạn, đầy yêu thương.
Thương Hàn yêu Nghi Huyên. Tình yêu đó đã sớm vượt qua ngàn biển khơi, ra đi không ngoảnh lại, không ngừng bành trướng, không ngừng mở rộng khiến cho Thương Hàn càng ngày càng hãm sâu vào trong đó không thể nào thoát ra được. Đây có lẽ là sức mạnh của trò chơi tình ái. Thế gian rộng lớn như vậy, nhưng trong mắt Thương Hàn lại chỉ duy nhất tồn tại một bóng hình, là Nghi Huyên! Tình yêu này, vô cùng to lớn, voi cùng khắc sâu ở trong lòng.
Vẽ yêu thương theo chiều cánh gió, bức tranh đẹp lại sáng rỡ long lanh. Phải chăng tình yêu là biển cả? Ta say sóng, say trọn hết kiếp người. Nàng là ai, để cho ta nhớ mãi? Nụ cười kia, khiến lòng ta rối bời. Nhớ nhung nàng, yêu thương nàng, không cần gì hết. Chủ mong đổi lấy một ánh nhìn. Nàng là ai? Khiến cho ta mê muội. Thỏa sức say trong dòng chảy thời gian? Nàng là ai? Nàng là ai? Nàng là ai? Hỡi nữ nhân xinh đẹp... Ta yêu nàng...
Bình luận truyện