Gió Xuân Rực Lửa

Chương 90: Dịu dàng, đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn



Bỏ tiền mua mạng?

Mọi người vừa nghe đến đây, da đầu đã run lên, Hắc Tử thì nổi khùng luôn!

“Mẹ kiếp, thằng khốn này, đúng là định liều mạng với chúng ta thật.” Hắc Tử tức giận đến nỗi nghiến răng, nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Ở Vân Nam một lần, rồi ở khu bảo hộ hai lần, cái tên kia chắc chắn mang thù oán với anh rồi.”

“Đậu má! Đúng là âm hồn không tan!”

“Đừng để cho ông đây gặp được hắn, nếu như rơi vào trong tay ông, ông nhất định phải đánh thằng chó này bầm dập, cho nó hết kiêu ngạo.”

“Lý Mặc!”

Quý Bắc Chu bỗng nhiên gọi cả tên đầy đủ của hắn, còn hơi có ý trách mắng.

Lúc này y tá đang giúp Quý Bắc Chu xử lý vết thương ở mu bàn tay, hầu như đều là mảnh vỡ ghim vào, cũng không phải vết thương lớn, nhưng máu thịt lẫn lộn, khi bôi thuốc khử trùng thì cực xót, cũng đau đến da đầu run lên.

“Chắc chắn do đám kia nhìn thấy được tin tức Thời sự ở trong nước, biết được hành tung của chúng ta, lúc này mới mai phục ở trên đường, dm –” Hắc Tử càng nghĩ càng tức giận.

Mấy người của đài truyền hình đứng một bên cúi đầu không nói gì.

Quý Bắc Chu nhíu mày, “Được rồi, nơi này là bệnh viện, đừng hô to gọi nhỏ nữa.”

Cảnh sát địa phương mang cái tên bị Hắc Tử và Vu Bôn bắt được về thẩm vấn, cũng nói sẽ đi thăm dò hiện trường vụ bắn súng, nếu như tra được hành tung của đám người kia, sẽ kịp thời liên lạc lại với Quý Bắc Chu.

**

Sau khi cảnh sát rời đi, Ngô Giang do dự mãi, rồi mới đi đến trước mặt Quý Bắc Chu, khom người trước anh, “Đội viên Quý, xin lỗi cậu –”

Tự mình trải qua chuyện sinh tử, người đàn ông hơn năm mươi tuổi này, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

“Không sao.”

Quý Bắc Chu càng không để ý, Ngô Giang càng thấy không còn mặt mũi, “Chuyện này đều là do tôi, lúc ấy tôi thật sự…”

“Đám người kia cũng sớm theo dõi tôi rồi, mặc dù không có anh, bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để truy ra hành tung của tôi.”

“Vậy, chuyện…” Ngô Giang ậm ừ, “Lần trước trong phần bình luận trên weibo, có người nói cậu có bạn gái, chuyện này liệu có khiến cô ấy gặp nguy hiểm không?”

Quý Bắc Chu lại cười với ông ấy, “Cô ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Hoàn cảnh trong ngoài nước khác nhau, bọn họ điên cuồng như vậy ở nước ngoài, cũng do có ảnh hưởng bởi hoàn cảnh nơi này, có một vài nơi ở nơi này vẫn đang xảy ra chiến tranh loạn lạc, thậm chí rơi vào trạng thái vô chính phủ, cũng khiến cho đám tội phạm này có điều kiện để sinh sôi nảy nở.

Nếu như bọn họ dám dùng dao súng ở trong nước, thì không khác gì tự tìm đường chết.

Tuy nhóm người này đều là kẻ liều mạng, nhưng bọn họ không cần thiết phải đi đến quốc nội xa xôi để chủ động nộp mạng.

Chương trình sẽ được phát sóng trong mấy tháng nữa, nhưng cũng là chuyện của mấy tháng sau, bọn trộm săn đương nhiên sẽ không biết Quý Bắc Chu và những người khác đang ở đâu, do lần này có tin tức trên thời sự, có lẽ đã tạo cơ hội cho bọn họ hành động.

Anh không quá lo lắng cho bên phía Lâm Sơ Thịnh.

Nhưng mà một ngày chưa bắt được tên Diều Hâu kia, trong ngoài khu bảo hộ đều gặp nguy hiểm, động vật hoang dã vĩnh viễn sống dưới họng súng, còn anh thì…

E rằng cũng khó bình an.

**

Trải qua chuyện này, người của đài truyền hình cuối cùng cũng đã nghe theo lời của Quý Bắc Chu.

Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, đoàn người tìm một nhà nghỉ nghỉ tạm, lúc này Quý Bắc Chu mới có thời gian lấy điện thoại ra, Lâm Sơ Thịnh đã gửi cho anh mấy tin nhắn, cũng chỉ hỏi chuyện anh đã đến nơi hay chưa.

Anh vừa gửi tin nhắn lại, Lâm Sơ Thịnh đã gọi điện thoại tới, anh hắng lại giọng rồi nghe máy.

“Anh đến khu bảo hộ chưa?” Giọng nói của Lâm Sơ Thịnh vẫn nhẹ nhàng ấm áp.

“Ừ.” Quý Bắc Chu đương nhiên sẽ không nói thật với cô.

“Đang làm gì vậy?”

“Dọn dẹp đồ đạc.”

Lâm Sơ Thịnh thính tai, “Giọng anh hơi là lạ, không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Tối hôm qua không ngủ, hôm nay lại ngồi máy bay rồi ngồi xe, nên thấy hơi mệt.” Quý Bắc Chu cười.

Nhớ tới chuyện điên cuồng tối qua, lỗ tai Lâm Sơ Thịnh hơi nóng lên, cô thấy hơi ngại, nắm chặt điện thoại không nói gì.

Hai người cứ lẳng lặng nghe tiếng thở của nhau, cảm nhận đối phương, cho đến khi Quý Bắc Chu hơi cười nói, “Thịnh Thịnh –”

“Vâng?”

“Nhớ em rồi.”

Lâm Sơ Thịnh cũng khẽ nói ừm, “Em cũng thế.” (EbookTruyen.Net)

Sau đó cô nghe thấy Quý Bắc Chu nói một câu khiến tim cô đập nhanh liên hồi.

Anh nói:

“Đợi em tốt nghiệp, anh sẽ đổi nghề về nước, lúc đó chúng ta… kết hôn đi.”

Lâm Sơ Thịnh không biết vì sao mà chóp mũi chợt thấy chua xót, cô gật đầu đáp lời.

Cúp điện thoại xong, Lâm Sơ Thịnh mới nhớ đến lúc trả phòng, ông chủ đã nói với cô:

“Bạn trai của cô đúng là rất thích cô, trời chưa sáng mà cậu ta phải đi rồi, lúc chờ xe ở cửa, tôi có nói vài câu với cậu ta, nói chuyện khác thì cậu ta có vẻ không để ý lắm, nhìn thì thấy còn hơi khó gần, nhưng mà khi nhắc đến cô thì…”

“Cả người cậu ấy lại dịu dàng hẳn lên.”

Lâm Sơ Thịnh nhớ đến giọng điệu của anh khi nhắc đến chuyện kết hôn, nhớ đến mọi chuyện kể từ khi quen anh, khóe miệng cô dần cong lên:

Tình yêu của anh, giống như gió của cánh đồng hoang vu, dữ dằn…

Nhưng cũng dịu dàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv