Gió Xuân Rực Lửa

Chương 9: Ngại ngùng, hóa ra em muốn gặp tôi



Những lời nói kia của Quý Bắc Chu khiến cho Lâm Sơ Thịnh phiền muộn, cả đêm ngủ không ngon.

Hai ngày tiếp theo, anh cũng không chủ động liên lạc lại với Lâm Sơ Thịnh, nhưng cuộc sống của cô vẫn bị anh quấy nhiễu.

Đầu tiên là bố cô.

Đêm hôm đó Lâm Kiến Nghiệp đi đánh bài với đám bạn, mãi khuya mới trở về nhà, ngày hôm sau khi đang ăn bữa sáng, ông nghe vợ mình nói có một anh chàng đẹp trai đưa con gái về nhà, ánh mắt ông sáng lên:

“Quen biết ở trong hôn lễ à? Là người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm việc gì? Hai đứa có quan hệ gì với nhau?”

Lâm Sơ Thịnh chỉ nói một câu không rõ ràng, “Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.”

Trình Diễm Linh lại cười lên, “Tôi thấy quan hệ của hai đứa nó không bình thường chút nào, khi anh chàng kia đến nhà mình, mặt con bé đỏ hết lên, rõ ràng nó đang thẹn thùng xấu hổ.”

“Thật sự chỉ là bạn bè thôi ạ.” Lâm Sơ Thịnh cố gắng giải thích.

“Nếu đã là bạn bè, mẹ với bố con chỉ muốn hỏi vài điều về cậu ta, sao con lại không nói gì? Còn không nói họ của cậu ta là gì luôn, chẳng lẽ cả họ tên của cậu ta cũng là bí mật à?”

“…”

Sau khi bố cô ăn sáng xong, còn xem lại video camera giám sát ở ngoài cửa nhà vào hôm đó, nhìn thấy Quý Bắc Chu, ông lại khen một hồi lâu, bảo anh có vẻ khá đáng tin cậy.

Ngay cả em họ cô cũng nói bóng nói gió, hỏi thăm về anh.

Tuy rằng Quý Bắc Chu không xuất hiện, nhưng dường như anh lại tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong cuộc sống của cô.

Lâm Sơ Thịnh gặp lại anh một lần nữa là vào hôm trước khi cô quay lại trường hai ngày.

**

Ngày ấy Triệu Thiến đã gọi điện thoại mời cô đến nhà cô ấy chơi.

Trong bữa tiệc hôm trước, Triệu Thiến đã từng nói muốn mời cô đến nhà ăn cơm, cô ấy lại là người nói là làm, cũng không phải chỉ nói thuận miệng khách sáo, hơn nữa Lâm Sơ Thịnh cũng coi như người làm mối cho Quý Thành Úc và cô ấy, không có Lâm Sơ Thịnh, bọn họ cũng sẽ không quen biết nhau, cho nên không thể thiếu bữa cơm này được.

“Hai người vừa mới kết hôn, tớ không đến làm phiền đâu.”

“Gần đây tớ cũng không bận gì cả, tự mình xuống bếp.”

“Vậy tớ còn thấy ngại nữa.”

Triệu Thiến nhiệt tình, quan hệ của hai người cũng không tệ, cô ấy hẹn cô hai ba lần gì đấy, lúc này Lâm Sơ Thịnh mới đồng ý đến nhà cô ấy.

Nhà mới của Quý Thành Úc và Triệu Thiến ở một khu chung cư mới được xây dựng, tuy rằng phòng đều được bán hết rồi, nhưng cũng không có nhiều người ở đây, khi Lâm Sơ Thịnh xách theo quà tới cửa, bởi vì trên cửa còn dán hai chữ hỉ, nên cũng dễ dàng tìm được nhà cô ấy.

“Cậu đến rồi à, mau vào nhà đi!” Người mở cửa chính là Triệu Thiến.

Cô ấy đeo tạp dề, nhiệt tình đón cô, nhìn thấy cô còn mang theo quà đến, cô ấy lại bảo cô quá khách sáo rồi.

“Có phải đổi giày hay không?” Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thịnh đến nhà hai người bọn họ, bởi vì mới kết hôn, cô còn nhìn thấy vài chữ hỉ được dán ở trong phòng.

“Không cần, cậu vào nhà đi, tớ dẫn cậu đi xem nhà.”

Lâm Sơ Thịnh bị Triệu Thiến kéo đi, khi hai người đi ngang qua phòng bếp, nhìn thấy Quý Thành Úc đang ngồi trên ghế nhỏ bóc vỏ tỏi.

Căn nhà nhỏ của hai người được trang trí rất ấm áp, sau khi quan sát một vòng xong, Triệu Thiến bảo Lâm Sơ Thịnh ngồi xem TV ở phòng khách, nhưng cô không thể ngồi nhìn đôi vợ chồng mới cưới kia bận rộn còn mình thì ngồi ở một chỗ chờ ăn chờ uống được, cũng muốn đến phòng bếp xem có giúp được gì không.

Kết quả vừa đến cửa phòng bếp, chuông cửa đã vang lên.

“Sơ Thịnh, cậu giúp tớ đi mở cửa nhé.” Triệu Thiến và Quý Thành Úc đều đang bận rộn.

Lâm Sơ Thịnh đi đến cửa, cô cũng khá cảnh giác, còn nhìn qua mắt mèo xem ai ở bên ngoài, nhưng ở bên ngoài lại dán chữ hỉ, che kín mít cả cái lỗ mắt mèo.

Còn có hai vợ chồng Quý Thành Úc ở đây, chắc cũng không phải kẻ xấu đâu, nhưng giây phút mở cửa ra, cô lại đứng sững người ra.

Là Quý Bắc Chu.

Lâm Sơ Thịnh kinh ngạc, thốt lên một câu, “Sao… sao lại là anh?”

“Sao lại không thể là tôi, tôi không thể tới đây à?” Quý Bắc Chu thấy cô mang vẻ mặt đầy kinh ngạc, ý cười cũng dần dần tăng lên.

“Không, không phải.”

Đây là nhà em trai anh ấy, anh ấy đến cũng đâu có gì lạ, Lâm Sơ Thịnh nép người sang một bên, để anh tiến vào, Quý Bắc Chu cũng đã tới đây nhiều lần, anh quen cửa quen nẻo đến tủ giày đổi sang một đôi dép lê.

Khi khom lưng cúi người đổi giày, chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt hai người lại chạm nhau, anh khẽ nói một câu:

“Em không muốn nhìn thấy tôi à?”

Anh đè giọng nói lại, như chỉ phát ra từ cổ họng và chỉ có hai người bọn họ nghe thấy lời này.

Lâm Sơ Thịnh kinh ngạc với lời nói thẳng thắn của anh, nơi này là nhà em trai của anh, cô cũng không chắc Quý Thành Úc có biết chuyện anh của cậu ta có ý với cô hay không.

Đầu óc mơ màng, cô cũng không suy nghĩ kĩ, bất giác thốt ra một câu, “Không phải…”

Nói xong mới nhận ra những lời này không quá hợp lý, Quý Bắc Chu lại cười nhẹ ra tiếng.

Anh mới đi từ ngoài vào, trên người mang theo hơi lạnh, thở ra toàn khói trắng lên mặt cô, khuôn mặt cô lại nóng lên.

“Hóa ra em muốn gặp tôi.”

Lâm Sơ Thịnh cắn răng, vừa thẹn vừa cuống, khuôn mặt nhỏ lại bị hơi thở của anh nung nóng lên.

Quý Bắc Chu lại nở nụ cười, khom lưng đổi giày, Lâm Sơ Thịnh xoay người đóng cửa lại, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh truyền đến từ phía sau:

“Thật ra tôi cũng vậy…”

“Muốn gặp em.”

“Rầm –” Cửa phòng bị đóng lại, trái tim Lâm Sơ Thịnh cũng run rẩy theo.

“Anh, sao anh tới muộn thế.” Quý Thành Úc không nghe được tiếng động ngoài cửa, bèn chạy từ phòng bếp ra ngoài xem.

“Đi gặp vài người bạn.”

“Sơ Thịnh.” Triệu Thiến cũng đi ra, “Trước đây tớ gọi điện thoại hẹn cậu đến nhà ăn cơm, cậu vẫn luôn từ chối, tớ cảm thấy hẹn một người thì hơi ngại, nên đã nói chuyện với anh Thành, gọi cả anh cả đến để tiếp khách, chắc hai ngươi cũng quen biết nhau rồi, vậy không cần phải giới thiệu nữa.”

Lâm Sơ Thịnh: “…”

“Anh, em và Tiểu Thiến đi nấu cơm, anh ngồi nói chuyện với cô ấy nhé.”

Lâm Sơ Thịnh hoa mắt ù tai, không biết hai vợ chồng này có cố ý hay không.

Quý Thành Úc cũng đã gài cô một lần, đến giờ cả vợ cậu ta cũng như vậy.

Quý Thành Úc nhìn Lâm Sơ Thịnh có vẻ khá cẩn trọng, hắn cũng mang ý tốt, sợ tiếp đón cô không được chu đáo, bèn vỗ cánh tay Quý Bắc Chu, áp giọng xuống, “Lâm Sơ Thịnh hơi hướng nội, không thích nói chuyện, anh, vậy anh chủ động lên!”

Quý Bắc Chu nhướng mày, gật đầu, “Ừm.”

Lâm Sơ Thịnh không phải đang ngượng ngùng không được tự nhiên, mà do cô mới vừa bị người nào đó trêu chọc hai câu ở cửa, cả người cô nóng lên, đúng là cô chưa bao giờ gặp qua người nào chủ động như vậy.

Trước khi Quý Thành Úc đi vào phòng bếp còn nói thêm một câu: “Sơ Thịnh, cậu đừng ngại, đều là người trong nhà cả mà!”

“…”

Với Quý Thành Úc, hiện giờ quan hệ giữa hắn và Lâm Sơ Thịnh cũng giống như quan hệ anh em, nói những lời này cũng không đến mức quá đáng.

Quý Bắc Chu cười nhẹ ra tiếng, trước kia anh không phát hiện, hóa ra em trai lại biết điều như vậy.

Hết chương 9.

Lời của tác giả:

Triệu Thiến: Cậu nói một mình cậu đến thì ngại mà, nên tớ mới bảo cả anh ấy đến tiếp khách.

Quý Thành Úc: Đừng ngại, đều là người trong nhà cả!

Em gái Lâm: Cái tên ngốc này là ai? Tôi không quen biết cậu ta!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv