Gió Xuân Rực Lửa

Chương 79: Xin lỗi, ngày hội đẩy mạnh tiêu thụ Quý Bắc Chu



Nhà họ Lâm

Sau khi Quý Thành Úc trải qua hai lần bị chó dọa, cuối cùng cũng ngồi yên ổn trên bàn ăn.

Nói đến chuyện năm đó hắn bị chó cắn, cũng không thể hoàn toàn trách con chó nhà hàng xóm được.

Nhà hàng xóm nuôi chó là để coi nhà giữ cửa, Quý Thành Úc thì tập hợp nhóm anh em đến trước cửa nhà họ, thế nên con chó đã sớm nhìn chằm chằm vào bọn họ rồi.

Kết quả chó vừa kêu, cả đám cong chân lên chạy, Quý Thành Úc thì sợ chó đuổi đến, liền lấy thứ gì đó ném nó, chó cũng đâu định tấn công hắn, cuối cùng lại bị ném ngược lại, sau đó thì cho rằng hắn là người xấu.

Hậu quả thì có thể đoán được…

Lâm Kiến Nghiệp vốn cũng định làm khó hắn, nhưng mà thấy thằng nhóc này bị dọa đến nỗi mặt mũi trắng bệch, ông thấy vừa tức lại vừa buồn cười, đến vỗ vai hắn, kéo hắn đến bên cạnh rồi rót cho hắn một ly nước.

“Cảm, cảm ơn chú.”

Quý Thành Úc cầm ly nước bằng cả hai tay, cảm thấy vừa mất mặt vừa mệt mỏi.



Trong bữa cơm, Trình Diễm Linh lại hỏi tình hình gần đây của Quý Thành Úc, rồi lại nói hắn và Quý Bắc Chu nhìn chẳng giống hai anh em ruột chút nào.

“Anh cháu từ nhỏ đã xuất sắc, còn cháu thì chỉ khiến bố mẹ phải nhọc lòng, đúng là không thể bằng anh ấy được.” Tuy rằng người anh ruột nào đó không phải anh tốt thật, nhưng dù sao cũng là ngày anh ra mắt bên nhà gái, Quý Thành Úc vẫn muốn giúp anh.

“Học giỏi, rồi đỗ vào Học viện Quốc phòng, anh ấy vẫn luôn là niềm tự hào của nhà cháu.”

“Còn cháu chỉ là một thằng khốn nạn, trước kia không hiểu chuyện, chỉ biết bản thân mình, không hề nghĩ đến cảm nhận của chú và dì, hôm nay nhân cơ hội này, cháu thành thật xin lỗi hai người.”

Quý Thành Úc nói rồi rót đầy ly rượu, bưng lên kính bố mẹ Lâm, “Cháu tự phạt trước ba ly.”

“Không cần đâu, có thành ý là được, đừng uống nữa.” Trình Diễm Linh nhíu mày, lại nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Mau khuyên em cháu đi.”

“Không sao đâu ạ, đây là thứ nó nợ chú dì mấy năm rồi, cứ để cho nó uống.”

Ly rượu nhà họ Lâm không phải là cái ly nhỏ bằng ngón tay cái, mà như một cái chén nhỏ, mới uống cạn hai ly mà gương mặt Quý Thành Úc đã đỏ lên.

“Cậu đừng uống nữa, ăn gì đó trước đi.” Lâm Sơ Thịnh quen biết hắn nhiều năm, cũng biết hắn uống không được nhiều rượu.

“Không sao.” Quý Thành Úc lại rót một ly rượu nữa, sau khi uống một hơi cạn sạch, lại rót một ly nữa rồi nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Ly này là để xin lỗi cậu, cậu đã không thích tôi, tôi lại còn mặt dày dây dưa làm phiền, vậy mà cậu vẫn chịu làm bạn với tôi.”

“Sau này cậu thành chị dâu tôi rồi, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu.”

Nói xong lại uống cạn sạch.

“Mau ăn gì đó đã.” Trình Diễm Linh giơ tay vỗ về hắn.

Lâm Kiến Nghiệp thì ngoài miệng cứng rắn, bên ngoài thì vẫn ngồi ăn uống không để ý gì, chuyện này cũng qua lâu rồi, tuy rằng vẫn khó buông bỏ hết nhưng thái độ của Quý Thành Úc rất thành khẩn, ông cũng mềm lòng, nhìn về phía hắn, “Được rồi, đừng uống nữa, ăn gì lót bụng trước đã.”

Ông vừa nói câu này, mọi người cũng hiểu rõ, Quý Thành Úc thì cười: “Cảm ơn chú.”

Chuyện này đè nén ở trong lòng Quý Thành Úc cũng đã lâu, hiện giờ cuối cùng cũng xin lỗi xong, cả người cũng thư thái thoải mái, tảng đá đè nặng ở trong lòng cũng tan biến.

Rồi hắn lại bưng ly rượu uống cạn mấy ly với Lâm Kiến Nghiệp.

“Chú ơi, cháu nói chú biết này, cháu là tên khốn thật, còn anh cháu không phải đâu, chú đừng coi hai đứa cháu là một, Sơ Thịnh ở bên cạnh anh cháu nhất định sẽ được hạnh phúc, cháu bảo đảm đấy.”

“Bọn cháu lớn lên với nhau từ nhỏ, anh cháu thì là người có tinh thần trách nhiệm, anh ấy luôn đi làm ở nơi khác, tự lực cánh sinh, có nhiều kỹ năng sống, cái gì cũng biết hết.”

“Chú ơi, chú đừng bỏ lỡ người con rể như anh cháu, cháu nói thật đấy.”



Giải quyết chuyện của mình xong, Quý Thành Úc nhớ tới lời dặn dò của bố mẹ, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ Quý Bắc Chu.

Lâm Sơ Thịnh chống cằm nhìn hắn, lại lại quay qua nhìn người đang ngồi bên cạnh.

Bỗng nhiên lại trở thành ngày hội đẩy mạnh tiêu thụ Quý Bắc Chu rồi.

Bố mẹ Lâm lúc đầu nghe nói Quý Bắc Chu đang làm công việc bảo vệ động vật hoang dã, ông bà cũng thấy lo lắng bồn chồn, nhưng nghe Quý Thành Úc miêu tả một vài câu chuyện vinh quang của anh, ông bà cũng có cái nhìn khác với anh.close

Quý Bắc Chu thoạt nhìn thì có vẻ như là một người không sợ gì cả, thậm chí bạn sẽ còn cảm thấy, người đàn ông như vậy khó mà nắm giữ được.

Nếu như hiểu biết kỹ, sẽ biết anh là người xuống được phòng bếp, còn sửa được điện nước.

Ngày mùa đông còn từng sửa máy bơm nước giúp nhà họ, không sợ khổ không sợ mệt, ông bà cũng hiểu được tính cách của anh.

“Ngày thường anh hay bắt nạt cậu ta như thế, mà cậu ta còn giúp anh, sau này anh có cơ hội thì anh phải đối tốt với cậu ta vào.” Lâm Sơ Thịnh tới gần Quý Bắc Chu rồi cười.

Quý Bắc Chu cũng mím môi cười.

Nhưng mà sau đó, gió bắt đầu đổi chiều.

Quý Thành Úc chưa ăn món nào, rồi chỉ uống mình rượu trắng một cách hăng say, hơn nữa thần kinh căng thẳng nay đã được thả lỏng, giờ thì bắt đầu say rồi.

Chỉ hơn mười phút ngắn ngủi, người nào đó đã bưng ly rượu rồi nói chuyện thân thiết với Lâm Kiến Nghiệp.

“… Chú Lâm ơi, cháu kể chú nghe, anh cháu chẳng tốt lành gì, chuyện hai người ấy yêu đương với nhau mà còn gạt cháu, đến lúc biết được, cháu thấy như trời sắp sụp luôn rồi.”

“Cháu cũng kết hôn rồi, chắc chắn không làm ra chuyện lấy gậy đánh uyên ương gì mà, làm gì mà phải giấu giếm bắt nạt cháu.”

“Chú không biết những ngày này cháu khổ thế nào đâu.”

Lâm Kiến Nghiệp ho khan hai tiếng, “Cậu uống nhiều rồi đấy.”

“Cháu không uống nhiều, cháu chỉ thấy tủi thân thôi.”

“…”

Bữa cơm này kết thúc bằng việc Quý Thành Úc say rượu, nhà bọn họ cũng còn nhiều phòng cho khách, Trình Diễm Linh còn mở một phòng rồi bảo Quý Bắc Chu dìu Quý Thành Úc vào nghỉ ngơi.

**

Trong lúc Quý Bắc Chu đi sắp xếp cho Quý Thành Úc, Lâm Sơ Thịnh đi rót nước cho bố cô.

“Bố uống nước đi.”

“Hôm nay đúng là uống không ít rượu.” Lâm Kiến Nghiệp dựa vào đầu giường, vẻ mặt hơi say, ông nhận lấy cốc nước rồi nhìn về phía con gái, “Sơ Thịnh, con nói cho bố biết, cậu ta đối xử với con có tốt không?”

“Tốt lắm ạ.”

“Thích cậu ta à?”

Lâm Kiến Nghiệp cũng giống như phần lớn ông bố khác, tính cách chín chắn điềm tĩnh, ngày thường cũng ít khi nói những lời này với con gái, hôm nay hỏi cũng do uống say, ông hỏi khiến Lâm Sơ Thịnh thấy hơi ngại, cô hơi gật đầu bảo vâng.

“Chỉ cần con thích là được.” Lâm Kiến Nghiệp uống cốc nước, “Thật ra bố không định tha thứ cho cái tên nhóc khốn Quý Thành Úc kia, nhưng mà…”

“Sau này con trở thành người nhà đó rồi, cũng không thể để quan hệ cứng ngắc thế được.”

“Con còn chưa gả đi, mà bố đã thấy khó chịu, không nỡ, rồi lại sợ con phải chịu ấm ức.”

Lâm Sơ Thịnh rất ít khi thấy bố cô có dáng vẻ này, trong lòng cô có nhiều cảm xúc đan xen, không rõ là gì.

“À, con gọi Quý Bắc Chu đến đây, bố nói với cậu ta hai câu.”



Đến lúc Lâm Sơ Thịnh gọi Quý Bắc Chu đến, Lâm Kiến Nghiệp đã ngon giấc rồi.

Lần đầu tiên Quý Bắc Chu đi ra mắt coi như cũng viên mãn, bố mẹ Quý cũng rất vừa lòng, nhưng lại bực mình vì con trai út lại say rượu làm phiền đến nhà họ Lâm.

Sau khi Quý Thành Úc tỉnh lại thì được Quý Bắc Chu đưa về nhà, lúc tỉnh táo lại thì cũng tự biết bản thân làm chuyện mất mặt thế nào.

Đợi đến khi Triệu Thiến về nhà, vừa vào đã thấy Quý Thành Úc đang vò đầu bứt tai, hóa dồ hóa dại, miệng thì lẩm bẩm niệm chú, dáng vẻ như muốn đâm đầu vào tường, cô ấy vội gửi tin nhắn cho Lâm Sơ Thịnh:

【 Từ lúc từ nhà cậu về, chồng tớ hình như điên mất rồi. 】

Hết chương 79

Lời của tác giả:

Anh Bắc: Mất mặt quá, chê em trai.

Quý Thành Úc: Nếu không phải tại anh, thì em có ra nông nỗi này không!!!

Anh trai nhà khác thì quan tâm lo lắng cho em mình, còn em thì? Ôi số tôi khổ quá mà!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv