Gió Xuân Rực Lửa

Chương 76: Tai đỏ bừng, lại trêu ghẹo anh Bắc lần nữa



Từ khi Quý Thành Úc và Triệu Thiến tính đến chuyện có em bé thì hắn đã bắt đầu cai thuốc.

Đến khi hắn phát hiện mình đã hút hết nửa điếu thuốc còn lại ở trong tay Quý Bắc Chu, lúc này hắn có cảm giác như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, ước gì có thể tự tát cho mình hai bạt tai. .

“Sao thế? Vẫn khó chịu à?” Quý Bắc Chu cười.

“Không phải, em với Tiểu Thiến vẫn đang tính có con, nửa năm nay em không đụng vào thuốc, hôm nay lại lỡ tay hút mất rồi.”

“Hai đứa cố gắng nửa năm rồi mà vẫn chưa có tin gì à?” Quý Bắc Chu đánh giá hắn, “Em được không đấy.”

Đương nhiên không có người đàn ông nào muốn nghe có người nói mình không được cả.

Quý Thành Úc lập tức dậm chân, “Anh không biết em thế nào đâu, sao em lại không được, em quá được luôn, thân thể cường tráng.”

“Thế sao…”

“Anh không hiểu đâu, chuyện sinh con liên quan đến cả xác suất, cả huyền học* nữa, vội vàng không nên chuyện được.”

*Huyền học (tiếng Trung: 玄学) là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ban đầu chính yếu dùng để giải thích “tam huyền” (Lão Tử, Trang Tử và Chu Dịch), về sau phát triển trở thành công cụ thảo luận, giải thích các kinh điển Đạo gia, Nho gia.

“Thế à.” Quý Bắc Chu như suy tư điều gì, sau đó anh thoáng thấy bóng dáng của Triệu Thiến, “Em dâu đến tìm em kìa.”

Quý Thành Úc vừa thấy bà xã đã mặt dày mặt dạn tiến đến gần.

Lúc này chỉ có mỗi ba người bọn họ, đều là người trong nhà cả, người nào đó cũng không cần hình tượng, bắt đầu kể hết nỗi khổ tâm ra cho Triệu Thiến nghe, nói gì mà bị anh trai ruột gài bẫy, rồi cuộc sống này khổ quá, cần quan tâm che chở.

“Được rồi, anh cả còn ở đây đấy, anh không thấy mất mặt hả.” Triệu Thiến ôm lấy cánh tay hắn, rồi cười với Quý Bắc Chu, “Anh cả, lúc nãy em quên chưa chúc mừng anh, em thích chị dâu lắm, anh cố gắng sớm cưới chị dâu vào cửa nha.”

“Cảm ơn em, anh sẽ cố.”

Quý Thành Úc: “…”

Chồng em đã bị gài đến thế này rồi mà em không thấy thương hả, lại còn đi cổ vũ khích lệ cho “kẻ thù”?

Đúng là khuỷu tay chĩa ra bên ngoài mà*.

*Khuỷu tay chỉa ra bên ngoài: thông thường thì khuỷu tay đều hướng vào trong, câu nói này ý chỉ về việc xem trọng người ngoài hơn người trong nhà.

**

Ba người đi vào phòng trong quán Karaoke, lúc này vốn đang có hai hay ba người vây quanh Lâm Sơ Thịnh, dò hỏi chi tiết chuyện cô và Quý Bắc Chu yêu nhau, nhưng vừa thấy đại ca quay về đã chạy vụt như bay, nịnh nọt đưa mic cho anh, “Anh Bắc hát một bài đi.”

“Không biết hát đâu.” Quý Bắc Chu từ chối thẳng thừng.

“Anh, sao anh lại không biết hát được chứ.”

Quý Thành Úc bị gài bẫy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để hành anh, hắn nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Tôi kể cậu nghe nhá, hồi anh tôi còn nhỏ, mẹ tôi còn đăng ký cho anh ấy vào lớp hợp xướng, anh ấy biết chơi đàn điện tử, còn biết kéo phong cầm, giỏi văn nghệ cực kỳ luôn.”

Lâm Sơ Thịnh nhìn Quý Bắc Chu với vẻ tò mò.

“Hồi đó còn có cuộc thi hát nhi đồng, anh tôi còn đứng top 10 đấy, bây giờ trong nhà vẫn còn ảnh chụp.” Quý Thành Úc càng nói càng hăng.

Tham gia thi hát nhi đồng, Lâm Sơ Thịnh cố nén cười, cô cảm thấy điều này hoàn toàn không ăn khớp với Quý Bắc Chu.

Nhưng mà cũng phải nói rằng, ai mà chẳng có tuổi thơ, chắc rằng Quý Bắc Chu cũng không phải từ lúc sinh ra đã như thế.

Nếu mà nói từ nhỏ anh mà đã vừa chảnh vừa ngầu thì cũng không hợp lý.

“Anh nói đi, xem em có nói dối câu nào không?”

Quý Bắc Chu nhướng mày, “Không nói dối, anh còn nhớ lúc anh luyện hát ở nhà, em còn nói với mẹ muốn đi nhảy để phối với anh, cũng có ảnh làm chứng.”

Mọi người cười ầm lên.

Hai anh em nhà này còn có thể pha trò hơn nữa được không?

Đã nghe những lời này rồi, mọi người bắt đầu xúm lại bảo Quý Bắc Chu hát một bài, nếu như bình thường thì chẳng ai dám làm thế cả, nhưng hôm nay có Lâm Sơ Thịnh ở đây mà, có không ít người còn bảo hai người hát một bài tình ca.

Lâm Sơ Thịnh không biết hát thật, vẻ mặt cô lúng túng.

“Để anh hát đi.” Sau khi Quý Bắc Chu nhận lời, mọi người cũng không làm khó Lâm Sơ Thịnh nữa, chỉ hỏi anh muốn hát bài nào.

Trong quán KTV mở máy sưởi, nhiệt độ ấm áp, không khí sôi nổi, Quý Bắc Chu đã cởi áo khoác lúc nãy rồi, áo sơ mi được anh xắn đến cổ tay, để lộ một phần cánh tay, chọn bài hát xong thì anh ngồi xuống một chiếc ghế có thể điều chỉnh độ cao.

Anh gập chân xuống, cầm lấy mic, đợi hết khúc nhạc dạo, thì trong micro truyền đến giọng hát trầm của anh.

Chất giọng trầm giống như rượu mạnh, khiến người khác ngất ngây.

Ánh sáng tối mờ chập chờn, che đi phần nào dáng vẻ anh, anh hát một bài nhạc xưa của nước ngoài với vẻ không lưu tâm gì, nhưng đến khi ánh mắt Lâm Sơ Thịnh và anh chạm nhau, ánh mắt đó lại đong đầy tình cảm.

Trong bóng đêm, cô cảm nhận được nhịp tim đang bắt đầu tăng nhanh, từng chút từng chút một, giống như sắp phá vỡ cả lồng ngực.



Hát xong một bài, mọi người vỗ tay hoan hô không ngừng.

Người buồn bực nhất lại là Quý Thành Úc.

Hắn vốn định làm khó anh mình, kết quả thì lại ngược lại, người anh nào đó lại tỏ vẻ ngầu lòi, nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Thịnh như đang thể hiện tình sâu chân thành lắm vậy?

Triệu Thiến thì rất kích động, có vẻ như cô ấy đã trở thành fan hâm mộ của Quý Bắc Chu, khiến cho Quý Thành Úc lại thấy khó chịu, chỉ là hát hò thôi mà, ai mà chẳng biết.

Người nào đó cầm lấy mic, chọn bài tủ, thề phải đoạt lại sự chú ý của vợ mình.

Quý Bắc Chu thì ngồi lại bên cạnh Lâm Sơ Thịnh, mọi người đều hiểu rõ, nên không ai đến ngồi bên này cả, để hai người có không gian riêng.

Lúc cơ thể sát đến gần, tựa như có dòng điện đang chạy qua.

Dù đã bên nhau rồi, nhưng ở phòng còn nhiều người như vậy, tuy rằng mọi người ở cách khá xa, nhưng vẫn có không ít người dán mắt vào chỗ hai người, Lâm Sơ Thịnh thoáng dịch người qua chỗ khác.

Cô vừa cử động, Quý Bắc Chu cũng theo sát, cho đến khi cô bị dồn đến một góc sô pha, anh mới tới gần hỏi một câu. close

“Anh hát có hay không?”

“Hay lắm.”

“Thích không?”

Quý Bắc Chu tìm một tư thế thoải mái, vây lại khiến cô không chạy được, lại vừa có thể dựa sát gần cô.

Ánh mắt Lâm Sơ Thịnh nhìn về những người khác ở trong phòng, giọng cô lí nhí, “Thích.”

Quý Bắc Chu bỗng nhiên duỗi tay ra giữ lấy gáy cô, ngăn cản tầm mắt đang nhìn ngó xung quanh của cô.

Khi hai người đối diện, anh cong môi, còn mang theo cả vẻ mê hoặc, rồi dùng âm lượng mà chỉ hai người nghe được để hỏi cô:

“Thích bao nhiêu?”

Lâm Sơ Thịnh mím môi, đỏ mặt, “Thích lắm.”

Quý Bắc Chu có vẻ như đã bị lấy lòng, anh cười còn dịu dàng hơn, ngón tay cũng thuận đường từ gáy cô đi xuống, nghịch tóc cô rồi cuốn vòng ở trên tay, “Bố mẹ anh nói muốn gặp em.”

“Bao giờ ạ?” Lâm Sơ Thịnh vừa nghe phải đi gặp người lớn đã thấy có hơi căng thẳng.

“Còn chưa quyết định, nhà anh bảo tôn trọng ý kiến của em, nếu em cảm thấy sớm quá thì đợi qua một khoảng thời gian nữa.” Quý Bắc Chu cười.

Lâm Sơ Thịnh cũng biết thời gian Quý Bắc Chu ở nhà sẽ không quá dài, mà anh cũng đến nhà cô rồi, bố mẹ anh thấy sốt ruột cũng là điều bình thường, nhưng mà bỗng nhiên nói đến chuyện đi gặp người lớn, mặc dù cô cũng quen người nhà anh nhưng vẫn thấy căng thẳng, “Để em nghĩ lại đã.”

“Được.”

Quý Bắc Chu tiến đến gần, trong bóng đêm, anh chạm nhẹ lên môi cô.

Lâm Sơ Thịnh đỏ mặt không dám cử động.

Ở góc độ của những người khác, họ chỉ có thể nhìn thấy dường như cả người Quý Bắc Chu áp lên người Lâm Sơ Thịnh, nhưng mà chỉ thấy mỗi gáy anh, không biết hai người đang làm gì cả.

Nhưng mà dùng ngón chân cũng có thể đoán được, hai người này nhất định đang anh anh em em rồi.

Còn ánh mắt kia của Quý Thành Úc lại như muốn lăng trì tên anh chó nào đó ngay tại chỗ.

Có bao nhiêu người ở đây mà hai người này muốn làm gì? Có cần mặt mũi nữa hay không.

**

Lúc tan cuộc đã là hơn mười một giờ.

Lâm Kiến Nghiệp cũng gọi điện thoại giục cô một lần, còn đêm nay Quý Bắc Chu uống chút rượu vào nên anh tìm nhờ ai đó lái xe thay, do có người ngoài ở đây, lúc đưa cô về thì hai người cũng không thân mật gì nhiều.

Nhưng trên đường trở về, Quý Bắc Chu lại có hứng nấu cháo điện thoại với Lâm Sơ Thịnh, khiến cho người lái thay chỉ có thể cảm khái:

Đôi tình nhân này tình cảm thật đấy.

“… Rửa mặt lên giường rồi à?”

“Vẫn chưa, em đang ngâm chân, trước đây em không biết anh cũng biết hát nữa đấy.”

“Hát thì ai chẳng biết, có điều là hay hay không thôi.”

“Càng tiếp xúc em càng cảm thấy anh không giống trước, có nhiều mặt khác…” Lâm Sơ Thịnh nhấc chân dẫm lên chậu nước, càng tiếp xúc lâu, anh càng không giống như những cái mác ở trong ấn tượng, mà là một sự tồn tại nhiều mặt sinh động.

“Hiểu biết nhiều thêm về anh không tốt à?” Quý Bắc Chu cười.

“Tốt lắm.” Giọng nói Lâm Sơ Thịnh nhỏ dần, “Em chỉ cảm thấy, mỗi mặt của anh đều rất đặc biệt…”

“Em đều rất thích.”

Đây… có lẽ là do tình yêu mà ra.

Càng nhìn càng thích, thích cả mọi thứ.

Lúc này điện thoại kề sát vào tai, giọng nói kia tựa như gần trong gang tấc, Quý Bắc Chu chỉ thấy lỗ tai nóng rát.

Trái tim cũng như lửa đốt.

Cô nàng này không biết lại học ở chỗ nào rồi.

Lâm Sơ Thịnh nói xong mặt đỏ bừng, cô vội cúp điện thoại, chỉ nói mấy câu này mà trái tim cũng thấy căng thẳng, cô hơi dùng lực dẫm lên nước, nước tràn ra ngoài bắn tung tóe xuống đất.

Trình Diễm Linh đi ngang qua, còn quở trách cô một hồi, “Đã lớn thế này rồi mà ngâm chân còn đi nghịch nước…”



Ở bên kia

Đêm nay Quý Thành Úc uống rượu, Triệu Thiến lái xe đỡ hắn vào nhà, sau khi pha trà giải rượu cho Quý Thành Úc, hắn lại ngồi cuộn tròn ở trên ghế sô pha.

Ánh mắt dại ra, trong miệng còn lẩm bẩm.

“… Không phải sự thật, là giả, không phải sự thật, tôi đang nằm mơ.”

Giống hệt như đang làm phép!

Triệu Thiến xoa lông mày, một lát sau, điện thoại Lâm Sơ Thịnh lại rung lên, là tin nhắn Triệu Thiến gửi đến:

【 Xong rồi xong rồi, chồng tớ có lẽ là ngốc thật rồi. 】

Hết chương 76.

Lời của tác giả:

Ha ha, anh Bắc còn mặt mũi hỏi em gái Lâm học được từ đâu à? Là học từ cậu chứ ai, haha…

Quý Thành Úc: Là giả, đều là giả hết, tôi đang nằm mơ, tỉnh lại thì ác mộng sẽ kết thúc.

Anh Bắc: Tỉnh lại rồi thì đi gặp bố vợ với anh.

Quý Thành Úc: Biến!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv