Gió Xuân Rực Lửa

Chương 67: Khoe khoang, hội nhóm nhà mẹ đẻ



Từ khu bảo hộ trở về Giang Đô, Lâm Sơ Thịnh vẫn luôn cảm thấy không vui vẻ.

Được biết thêm về sự tội ác tàn nhẫn chưa bao giờ dừng ở mảnh đất kia, sự ngông cuồng của những tên trộm săn cùng với sự nguy hiểm của những người ở khu bảo hộ, cô vẫn luôn lo lắng cho Quý Bắc Chu.

Mặc dù cô cố che giấu, nhưng bố mẹ cũng nhạy cảm nhận ra sự khác thường của cô, nhưng hai người cũng không truy hỏi cô với Quý Bắc Chu như thế nào rồi, mà chỉ bảo cô đi mua đồ sắm tết, hỏi thăm bạn bè rồi dẫn cô ra ngoài để tâm trạng tốt hơn.

Hôm lễ Lạp Bát (tết Laba)*, Lâm Sơ Thịnh ở nhà coi trọ, nhàn rỗi nhắn tin với nhóm bạn.

*Lễ Lạp Bát: Ở Trung Quốc, ngày mùng 8 tháng chạp hay còn gọi là Lễ Laba (腊八节), Lễ Phật Thành Đạo (佛成道节). Trước đây, lễ hội ra đời để tưởng nhớ sự thành đạo của Đức Phật Thích-ca Mâu-ni. Sau dần trở thành ngày lễ của dân gian

Tên nhóm: 【 Hội nhóm nhà mẹ đẻ】

Nhóm này là do Quý Thành Úc tạo, ngoại trừ hai vợ chồng hắn và Triệu Thiến ra, còn có mấy người bạn thời cấp ba, nghe nói Lâm Sơ Thịnh tìm được bạn trai rồi, ai nấy đều có vẻ phấn khích.

Khoảng thời gian Quý Thành Úc còn theo đuổi Lâm Sơ Thịnh, mấy người trong nhóm này còn bày ra đủ trò, bây giờ nghe nói cô là hoa đã có chủ, mấy người lớn tiếng ồn ào nói nhất định phải xem người kia là thần thánh phương nào.

【… Em gái Lâm, cậu chưa yêu đương lần nào, đừng để bị tên trai đểu nào lừa đấy. 】

【 Bao giờ mang người kia cho bọn tôi gặp, bọn tôi đều bên phía nhà mẹ đẻ của cậu, nếu tên kia dám bắt nạt cậu, bọn tôi sẽ xông lên đầu tiên! 】

【 Sao tôi lại có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo trộm đi thế kia. 】

【 Chúng ta nhìn em gái Lâm lớn lên từng ngày mà, em Lâm cũng được coi như em gái nhà tôi, tôi thấy trên đời này không có ai xứng với em Lâm cả. 】



Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm thấy nhóm này vừa nhàm chán vừa buồn cười.

Lúc này cửa nhà cô bỗng nhiên bị mở ra, một cơn gió lạnh thổi qua, cô vội vàng cất điện thoại đứng dậy, còn tưởng có người đến thuê trọ, không ngờ rằng…

Là hai mẹ con Lâm Kiến Hà.

Trong tay hai người còn xách nhiều đồ, chắc là mới vừa đi dạo phố xong.

“Cô út.”

Lâm Sơ Thịnh vừa thấy cô út và người em họ này là lại thấy đau đầu, nhưng vẫn cười lễ phép.

“Chị họ.” Trương Duyệt Nhiên mặc một chiếc áo khoác lông cừu đỏ hồng mới toanh, sắp đính hôn rồi nên mang vẻ yêu kiều khi có chuyện vui.

“Mình cháu ở nhà à, bố mẹ cháu đâu rồi?” Lâm Kiến Hà dò hỏi.

“Bố cháu ra ngoài rồi, còn mẹ cháu đang xem phòng cho khách ở trên lầu, để cháu gọi điện bảo mẹ xuống.”

Khi Trình Diễm Linh đi xuống lầu, Lâm Sơ Thịnh đã rót nước mời cô út và em họ, “Kiến Hà, Duyệt Duyệt, hai người tới sao không nói trước với chị câu nào, hay là ở lại nhà chị ăn cơm luôn đi, để chị gọi cho bố Sơ Thịnh để ông ấy mua mấy món về.”

“Chị dâu, không cần phải thế đâu, em với Duyệt Duyệt chỉ đi ngang qua, phải đi ngay rồi.” Lâm Kiến Hà cười.

“Sắp đến giờ cơm rồi mà, cứ ở lại ăn với nhau một bữa.” Trình Diễm Linh tỏ ra khách sáo.

“Không được rồi, Duyệt Duyệt nhà em sắp đính hôn mà, bọn em còn phải đến khách sạn để xem món ăn, em đã hẹn với khách sạn đó rồi.” Lâm Kiến Hà tươi cười không ngớt.

“Hôm nay bọn em còn đi mua vàng bạc ở trung tâm thành phố, vốn dĩ cậu con rể cũng muốn đưa bọn em đi, nhưng lại bận việc ở phòng khám nha khoa mất rồi.”

“Con bé Duyệt Duyệt này kén chọn quá, đi mấy tiệm vàng rồi nó đều không ưng ý, nói chung thì kiểu dáng trang sức ở Giang Đô không bằng mấy thành phố lớn được, cũng tại sắp bận rộn đón tết mà, nếu không thì em đã dẫn nó đến thành phố lớn để mua rồi.”

Lâm Sơ Thịnh mím môi không nói gì, cô biết cô út tới đây chắc cũng chỉ để khoe con gái tìm được nhà chồng tốt mà thôi.

Trình Diễm Linh lại cười lên, “Vậy cũng tốt rồi, trước đây đã đi đặt nhẫn kim cương ở nơi khác rồi mà.”

“Nhẫn kim cương và vàng bạc khác nhau chứ chị.” Lâm Kiến Hà không kiềm chế nổi ý cười, rồi nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Sơ Thịnh nhà chị có điều kiện tốt thế kia, lại còn học nghiên cứu sinh, bạn trai chắc phải tốt hơn con bé Duyệt Duyệt tìm được rồi.”

Lâm Sơ Thịnh chỉ cười không lên tiếng.

“À Sơ Thịnh, nghe nói cháu yêu đương rồi hả, người kia là người ở đâu, làm nghề gì đấy?”

Lâm Kiến Hà thấy điều kiện con rể bà ta ở Giang Đô là tốt lắm rồi, bỗng nâng cao giọng lên.

Con gái bà ta không bì kịp Lâm Sơ Thịnh về mặt học hành, bà ta bèn mong Lâm Sơ Thịnh tìm một người có điều kiện kém hơn con rể bà ta.

Có vẻ như vậy bà ta mới thấy sảng khoái.

Lâm Sơ Thịnh không muốn trả lời vấn đề này, Trình Diễm Linh nhận ra được tâm tư của con gái, cười nói, “Chỉ mới yêu đương thôi mà, nói những chuyện khác bây giờ sớm quá.”

Lâm Kiến Hà vừa nghe thấy lời này đã thấy hơi mất hứng, “Chị dâu, chị nói không đúng rồi, con mình không quan tâm, nhưng người làm bố mẹ như chúng ta thì cần phải để ý đến chứ…”

Lâm Sơ Thịnh lại thấy đau đầu, may mà hai người nhận điện thoại rồi vội vàng rời đi.

Trước khi đi, bà ta còn không quên dặn dò Lâm Sơ Thịnh.

“Hai ngày nữa là Duyệt Duyệt đính hôn rồi, cháu phải tham dự đấy, khi còn nhỏ mấy chị em thân nhau nhất mà, đến lúc ấy cô bảo Trịnh Túc đến đón cháu nhé.”

Trịnh Túc chính là chàng trai sắp đính hôn với em họ Trương Duyệt Nhiên, có vẻ như không trốn tránh được chuyện này rồi.

**

Trương Duyệt Nhiên đính hôn vào hôm thứ bảy, hai vợ chồng Triệu Thiến được nghỉ làm, cô ấy còn muốn hẹn Lâm Sơ Thịnh ra ngoài dạo phố nhưng không được, nên ngồi than ngắn thở dài.

“Không hẹn được cậu ấy à?” Quý Thành Úc đang quét dọn nhà cửa, sắp đón Tết cần phải dọn dẹp tổng vệ sinh.

“Sơ Thịnh nói hôm nay em họ gì đấy đính hôn.”

“Trương Duyệt Nhiên á?”

“Anh cũng quen em họ cậu ấy à?” Triệu Thiến vừa nghe được lời này đã vui vẻ, “Năm đó anh theo đuổi cậu ấy đúng là tốn bao công sức nhỉ, còn biết cả em họ người ta cơ đấy?”

“Đâu có, trước đây học cùng một trường, cái cô Trương Duyệt Nhiên này toàn có duyên với con trai, lại còn năng động sôi nổi, anh đoán đám bạn cùng cấp không có ai không biết cô ta đâu.” Quý Thành Úc đang dồn sức lau cửa sổ.

“Sau khi anh bị chó cắn ý, cô ta còn đến tìm anh hỏi vết thương thế nào rồi? Làm như anh quen thân với cô ta lắm không bằng.”

“Dù gì thì anh cũng thấy cô ta trà xanh quá, không thích kiểu người này.”

Triệu Thiến gật đầu, “Thảo nào Sơ Thịnh nhắc đến chuyện đi lễ đính hôn mà chẳng có tí hứng thú nào, có vẻ như từ chối được.”

“Bây giờ anh chỉ quan tâm khi nào cậu ấy dẫn bạn trai về thôi.”

“À, tết này anh cả có về không?”

“Anh ấy xuất quỷ nhập thần lắm, anh không để ý đến đâu, trừ khi anh ấy dẫn chị dâu về.”



Lúc này ở ga tàu cao tốc Giang Đô

Đang đến độ xuân, dòng người đông đúc, người đàn ông xuống tàu, gọi xe đi thẳng đến nhà nghỉ nhà họ Lâm.

Lúc này con chó nhà hàng xóm đang đánh nhau với mấy con chó hoang, thấy anh nó vội sủa hai tiếng rồi xoay vòng quanh người anh, nhà hàng xóm nghe được tiếng nên vội đẩy cửa ra ngoài.

“Hao Thiên Khuyển, mày làm gì đấy, mau quay lại!” Chú hàng xóm cười xin lỗi, “Ngại quá, ngày thường chó nhà chúng tôi không thế đâu, chắc nó thấy cậu quen quen ấy.”

Chó nhà bọn họ ngày thường cao ngạo lạnh lùng lắm, không biết hôm nay lại bị cái gì rồi.

“Không sao ạ, cho cháu hỏi sao nhà nghỉ này lại không mở cửa thế ạ?”

Chú hàng xóm nhìn chiếc vali mà anh đang xách, “Cậu đến thuê trọ hả, cả nhà bọn họ ra ngoài uống rượu mừng rồi, ở cái khách sạn bốn sao ngay trung tâm thành phố ấy, chắc cũng sắp về rồi, hay cậu đợi thêm một lúc nữa đi.”

“Cảm ơn chú.”

Giang Đô là một nơi nhỏ, không có khách sạn năm sao, cũng chỉ có một khách sạn bốn sao thôi, không khó tìm.

Hết chương 67.

Lời của tác giả:

Anh Bắc: Làm anh mà, em mình có nhu cầu gì thì nhất định phải cho nó được thỏa mãn thôi!

Quý Thành Úc:…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv