Gió Xuân Rực Lửa

Chương 57: Thịnh Thịnh, theo anh



Hai người ngồi ở trong xe, ngăn cách tất cả mọi thứ.

Có một cảm giác khó có thể hình dung đang dần dần xuất hiện trong xe.

Trái tim Lâm Sơ Thịnh bỗng nhiên đập cực kỳ nhanh.

Cô nhớ đến chuyện cô làm ở bệnh viện, vừa định lén quan sát anh, nhưng chỉ mới hơi nghiêng đầu sang bên kia, đã chạm ngay phải ánh mắt anh.

Anh chịu đựng mấy ngày, đáy mắt hơi phiếm hồng, hóa thành một đốm lửa, nóng rực đến mức khiến không khí ở trong xe loãng đi trong nháy mắt.

Lâm Sơ Thịnh chuyển mắt đi theo phản xạ.

Giây tiếp theo —

Quý Bắc Chu chống một tay lên ghế phụ cô đang ngồi, dần cúi người xuống.

Lâm Sơ Thịnh ngừng thở, cơ thể lùi về phía sau, kề sát vào lưng ghế.

Mà nửa người Quý Bắc Chu cứ áp lại gần, anh dồn nén hơi thở, ánh mắt nóng bỏng cứ dừng lại trên người cô, nhìn đến mức cô hoảng hốt nghẹt hơi.

“Lúc ở phòng bệnh, những lời em nói đều là thật à?”

Thức đêm trong thời gian dài, giọng nói của anh còn trầm hơn trước.

“Em nói gì cơ?”

Lâm Sơ Thịnh cắn môi, ở trong tình huống khác nhau, có những lời lại khó nói ra được.

“Quên hết rồi hả?”

Anh đang cười, hơi thở dừng ở trên mặt cô, tiếng cười cứ như gõ vào trong tim cô.

“Lúc ấy em tưởng anh bị thương, thế nên…”

Ở trong mắt Lâm Sơ Thịnh, khuôn mặt Quý Bắc Chu ngày càng gần, dường như hơi thở đã bắt đầu thổi đến bên môi cô.

“Nếu như em quên rồi, anh có thể giúp em nhớ lại.”

Nói xong, anh hơi nghiêng đầu, hôn lên môi cô.

Nước mưa dày đặc đập bộp bộp ở bên ngoài xe, trái tim Lâm Sơ Thịnh cũng run rẩy theo tiếng động.

Môi của anh hơi khô, lại rất nóng.

Hơi thở giao hòa, dường như toàn bộ thế giới của Lâm Sơ Thịnh đều sụp đổ, mất đi khả năng suy xét.

Lúc này cô lại nghẹn hơi không thở được.

Khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh nghẹn đỏ lên, trái tim run rẩy, cả người cũng mềm đi.



“Lâm Sơ Thịnh, em nhớ ra chưa?”

Quý Bắc Chu hơi tách ra, nhưng vầng trán vẫn dán vào nhau, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn kiềm chế.

“Em hôn anh, em còn nói…”

“Thích anh.”

Lâm Sơ Thịnh muốn nói hết những băn khoăn trong lòng cô cho anh nghe, thực ra cô có thể tới đây tìm anh, đủ để chứng minh trong lòng có anh rồi, “Thực ra…”

“Anh biết em đang lo lắng điều gì.” Quý Bắc Chu duỗi tay xoa lên đỉnh đầu cô, “Em không cần nghĩ thế nào mới có thể giữ được anh.”

“Bởi vì anh thích em, thế nên, cho dù anh là gió…”

“Cũng sẽ cam lòng dừng lại bên em.”

Vào giây phút đó, khi anh nói câu đó, trong lòng Lâm Sơ Thịnh không rõ là cảm giác gì.

Cơ thể mềm xuống.

Hơi nóng còn sót lại ở bên môi, dường như đi dọc theo yết hầu xuống tới tận đáy lòng… Cả người đều nóng hừng hực.

“Tình hình bây giờ của anh, là do chúng ta vẫn chưa ở bên nhau, nếu như có em rồi, anh sẽ tính toán cho tương lai của chúng ta, điều hòa công việc, hoặc có sự sắp xếp khác, từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ là người của hai thế giới cả.”

Hiếm khi anh mới đứng đắn nghiêm túc như vậy, đôi mắt sâu sắc, xúc động như thế.

“Tương lai của chúng ta, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc, cùng nhau cố gắng.”

“Chuyện tình cảm, chưa bao giờ là chuyện của một người cả.”

Lâm Sơ Thịnh gật đầu.

Quý Bắc Chu khẽ cười, lại duỗi tay xoa đầu cô, “Một cô gái nhỏ như em, mà trong lòng lại giấu nhiều chuyện như thế, còn rất hay bận lòng lo lắng như thế.”

Hơi thở của anh theo tiếng cười dừng lại trên mặt cô.

Lâm Sơ Thịnh nghiêng đầu tránh đi, sau đó hơi thở ấy lại dừng bên tai cô.

“Thịnh Thịnh –”

Lúc này cả người Lâm Sơ Thịnh sững ra, tiếng gọi này của anh khiến đầu óc cô trống rỗng, lỗ tai đỏ như tích máu.

Người này, sao có thể sến sẩm như thế được!

Đúng là như muốn lấy mạng người khác mà.

Bố mẹ cô chưa bao giờ gọi cô như thế cả, có khi bạn bè thân thiết muốn trêu ghẹo cô mới gọi như vậy, nhưng đó đều là đùa giỡn thôi, chứ không giống như anh lúc này.

Câu này đốt nóng cả tai, còn những lời tiếp theo, anh từng nói rồi.

Khi ấy nghe vào tai chỉ thấy nóng ruột.

Bây giờ cũng thế.

Giọng nói đè nặng lên lỗ tai cô, làm rung động trái tim cô.

Anh nói:

“Thịnh Thịnh, theo anh, hửm?”

Âm cuối cùng đầy quấn quít say mê, vô cùng mê hoặc.

Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm thấy tim đập nhanh quá.

Chắc là cách cái chết không xa nữa.

Quý Bắc Chu thấy cô không cử động, cũng không thúc giục cô.

Dù sao theo kinh nghiệm của anh, cơn mưa này rất lớn, thời gian của anh vẫn còn nhiều.

Cánh tay cứ chống ở sau ghế như vậy cũng thấy tê mỏi, đang lúc anh chuẩn bị quay lại chỗ ngồi, Lâm Sơ Thịnh bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy lớp quần áo trước ngực anh, khuôn mặt nhỏ hơi tiến đến gần, hôn nhẹ lên sườn mặt anh.

Tiếng hôn ấy đều bị nước mưa nuốt trôi hết.

Anh nghe được tiếng cô khẽ nói, “Chúng ta thử đi.”



Có lẽ do quá vui mừng, Quý Bắc Chu sững người ra, Lâm Sơ Thịnh đẩy anh về chỗ ngồi, cầm lấy miếng sandwich cô đã ăn được hai miếng, đưa lên miệng tiếp, “Có hơi đói.”

Có một số việc cứ rối rắm, khó có thể ra quyết định, nhưng đến khi làm thật rồi, đáy lòng mới thả lỏng, rồi lại thấy sáng tỏ thông suốt.

Quý Bắc Chu ngẩng đầu sờ mặt, khẽ cười thành tiếng.

Nói thật thì, nếu như có tấm gương ở đây, chắc anh có thể thấy bản thân cười ngốc như thế nào!

Quý Bắc Chu vặn chai nước khoáng rồi đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Lúc trước Lâm Sơ Thịnh băn khoăn quá nhiều, lúc này suy nghĩ thông suốt, cũng thấy thoải mái hơn, cô cầm lấy chai nước khoáng rồi đưa lên miệng uống hai ngụm, vừa định nắp chai nước lại, thì Quý Bắc Chu đã lấy chai nước lại.

Uống chung chai nước với cô.

Lâm Sơ Thịnh khẽ ho hai tiếng, rồi cúi đầu ăn sandwich tiếp.

“Tết năm nay, không biết anh có được nghỉ nữa hay không, thời gian về nghỉ lần trước quá dài rồi.” Quý Bắc Chu vân vê chai nước khoáng, như đang suy tư điều gì.

“Một năm bọn anh được nghỉ phép mấy lần?”

“Phải xem tình hình, không chắc chắn được, tuy rằng nơi này quản lý nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng không phải đơn vị sự nghiệp và đơn vị doanh nghiệp, lần trước em cũng thấy ảnh chụp chung rồi đấy, mỗi năm đều không giống nhau, nhân viên ở đây cũng thay đổi nhiều.”

Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời.

“Hiếm khi anh mới được nghỉ, nếu như lần này được về đón Tết, anh muốn đưa em đi gặp bố mẹ anh.”

“Khụ –” Lâm Sơ Thịnh bị nghẹn luôn, “Thế, thế thì nhanh quá rồi.”

“Không nhanh, dù sao thì hai nhà chúng ta cũng đã quen biết từ trước rồi, chỉ quen lại lần nữa với danh phận khác thôi.”

Quý Bắc Chu ăn nói tự nhiên có lý lẽ lắm.

“Hơn nữa bố mẹ anh cũng thích em sẵn rồi, Tiểu Úc và em dâu là bạn của em, nếu như biết chúng ta ở bên nhau, chắc chắn sẽ chúc phúc cho chúng ta.”

“Đúng rồi, Tiểu Úc còn nói, khi chúng ta kết hôn, nó sẽ chuẩn bị cho chúng ta một bao lì xì lớn.”

Lâm Sơ Thịnh: “…”

Quý Thành Úc, lúc ấy cậu bị chó cắn ở chân thật à? Hay là bị hư luôn cả não rồi?

“Cơn mưa này lúc nào mới dừng đây?” Lâm Sơ Thịnh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Quý Bắc Chu cũng nhìn ra ngoài quan sát, “Tầm nửa tiếng nữa.”

Lâm Sơ Thịnh nghe xong chỉ cười, làm gì có chuyện dự báo chính xác được, nhưng thật sự nửa giờ sau tạnh mưa thật, ánh nắng lại ló rạng, rừng mưa lại khôi phục sự ẩm ướt nóng nực như mọi ngày.

Anh có thể đoán được khi nào mưa tạnh, vậy chắc chắn cũng đoán trước được khi nào sẽ có mưa.

Nhớ đến những lời Vu Bôn định nói khi còn ở bệnh viện, Lâm Sơ Thịnh nghiêng đầu nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Anh cũng sớm biết khi chúng ta quay về sẽ gặp phải mưa đúng không?”

“Ừm.” Quý Bắc Chu không phủ nhận.

“Thế sao anh vẫn nhất quyết phải đi?”

Quý Bắc Chu nghiêng đầu, cười với cô:

“Anh muốn ở cạnh em thêm một lát nữa, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Lâm Sơ Thịnh không lên tiếng, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên.

Sau khi mưa tạnh, động vật trong rừng mưa bắt đầu hoạt động sôi nổi, voi uống nước, hươu ăn cỏ, ưng đuổi thỏ… Tất cả đều sinh động tràn đầy sức sống.



Khi xe về đến trụ sở, lúc này đã sắp đến giờ cơm tối, Quý Bắc Chu vẫn rất ân cần ra trước mở cửa xe cho cô, “Anh còn phải đi báo cáo công việc, có không ít việc cần phải sắp xếp, không tiễn em về khu nhà ở được, em đi một mình không sao chứ?”

“Em nhớ đường rồi, có thể đi một mình được.”

“Buổi tối không biết mấy giờ anh mới xong việc được, nếu như em còn chưa ngủ…” Ánh mắt Quý Bắc Chu nhìn thấy có người lại gần, anh tiến lại gần cô, nói thầm, “Anh đến phòng tìm em.”

“…”

Cái này, cũng không cần thiết phải thế đâu.

Hết chương 57.

Lời của tác giả:

Tung hoa tung hoa – Hai người đã bộc phá tiến độ rồi, tiếp sau người nào đó sẽ càng đáng ghét càng trêu ghẹo hơn, sau đó càng ngọt ^_^

Anh Bắc: Cách cảnh gặp bố mẹ, kết hôn không còn xa nữa.

Em gái Lâm: Anh nghĩ xa quá rồi đó.

Anh Bắc: Yêu đương không với mục đích kết hôn đều là giở trò lưu manh hết.

Hắc Tử: Anh giở trò lưu manh còn ít à?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv