Gió Xuân Rực Lửa

Chương 52: Chụp lén, giở trò lưu manh với anh



Sau khi Quý Bắc Chu trở về phòng, anh chỉ rửa mặt đơn giản, sau đó nằm ở trên giường, khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh cứ hiện lên trước mắt anh, mệt mỏi cả một ngày, mơ màng ngủ thiếp đi…

Trong giấc mơ, khuôn mặt cô cực kỳ rõ nét, thậm chí anh có thể cảm nhận được khi làn da của hai người chạm vào nhau, trên da cô hơi có một lớp mồ hôi nóng, hai người sát cạnh nhau, trong mắt cô còn có hình bóng phản chiếu của anh.

Cô uống rượu vào, càng náo loạn làm càn hơn, Quý Bắc Chu không chịu nổi, anh bực tới mức ôm cô nhét cô vào trong chăn.

Sau đó…..

Anh cũng chui vào đó.

Quý Bắc Chu tỉnh lại trong hoảng hốt, lúc này đã là 2 giờ sáng, anh đi đến phòng tắm xả nước lạnh mấy phút, sau đó đi ra ngoài hút thuốc.

Buổi tối anh vội đi tìm Lâm Sơ Thịnh, vẫn chưa ăn cơm nên thấy hơi đói, bây giờ lại thấy phiền muộn vì giấc mộng hoang đường kia, cả tinh thần thể xác đều bị tra tấn, hút hết mấy điếu thuốc rồi mà vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.

Ý nghĩ đen tối như cỏ hoang sinh sôi nảy nở.

Mấy người nhóm Vu Bôn đi tuần tra ban đêm cũng đã quay lại, đứng ở một khoảng xa đã thấy Quý Bắc Chu ngồi ở bậc thang hành lang để hút thuốc, sắc mặt anh lúc này u ám như đáy nồi.

Lâm Sơ Thịnh uống rượu, mấy người nhóm Vu Bôn cũng không thể thoái thác tội, nên chẳng dám đi trêu chọc anh, chào hỏi xong rồi ai nấy đi đường vòng hết.

“Đại Bôn.” Quý Bắc Chu dập đầu thuốc lá đang cầm ở trên tay đi.

Vu Bôn quay đầu lại, cười ngây ngô với anh, “Đội trưởng, cũng trễ rồi mà anh vẫn còn chưa ngủ được à.”

“Chờ cậu đấy.”

“…”

“Đêm nay tuần tra có điều gì bất thường không?”

“Không có, mọi thứ đều bình thường hết.”

“Có mệt không?”

“Không mệt, không mệt.”

Sếp hỏi chuyện, đâu có dám nói mệt.

“Nếu không mệt, thế tới phòng của tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Vu Bôn căng thẳng nuốt vài ngụm nước miếng, ôi nửa đêm nửa hôm, có để người ta sống không.

**

Sáng sớm hôm sau, Lâm Sơ Thịnh là bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, Ôn Văn đến để gọi cô đi ăn cơm, “Bố em nói ăn xong có thể đi xem động vật nhỏ rồi, chị ơi chị ơi nhanh lên.”

Không chịu nổi tiếng năn nỉ ỉ ôi của cô bé, Lâm Sơ Thịnh vỗ nhẹ đầu cô bé, “Em với bố mẹ em đi trước nha, chị sẽ đi theo ngay thôi.”

Chỗ này không phải là khách sạn, không có người phụ trách dọn dẹp, sau khi rửa mặt xong, khi Lâm Sơ Thịnh dọn dẹp phòng, mới để ý đến ly nước mật ong đặt ở trên bàn.

Cô mới hoảng hốt nhớ ra tối hôm qua Quý Bắc Chu từng tới đây, cô nhớ cô có đến gần nói với anh hai câu gì đấy, nhưng không nhớ đó là hai câu gì.

Nói xong thì anh cũng rời đi, chỉ cần cô không giống như lần trước, không nói gì mà ngộ độc trúng độc linh tinh là được.

Lâm Sơ Thịnh dọn dẹp phòng xong, thì đi đến nhà ăn với vẻ yên tâm thoải mái, đến đấy thì thấy Quý Bắc Chu và bà người nhà Ôn Bác đang ngồi cùng bàn, cô đến gần rồi cười chào hỏi anh, còn nói lời cảm ơn anh.

“Cảm ơn anh tối qua đã đến đưa nước mật ong cho tôi.”

Quý Bắc Chu nhíu mày gật đầu.

“Đàn anh, chị dâu, hai người đang ăn gì đấy? Có món nào ngon ngon không?”

“Bánh sừng bò này ngon lắm.”

Quý Bắc Chu híp mắt, xé nát bánh mì nướng ở trong tay, lại thấy có hơi khó chịu: Tối hôm qua trêu chọc anh xong rồi chạy, giờ cô lại phản ứng như chẳng có chuyện gì xảy ra, làm cả đêm hôm qua anh ngủ không ngon, tâm lý trạng thái như đóng băng hết luôn rồi.

Lâm Sơ Thịnh ngồi vào bàn ăn, Quý Bắc Chu mới nói lịch trình đã sắp xếp cho bọn cô, “Sáng nay tôi bận chút việc, cứ gọi Hắc Tử đi dạo với mọi người, buổi chiều tôi lại dẫn mọi người ra ngoài, dù gì thì cũng không được ra ngoài một mình.”



Buổi sáng, Hắc Tử dẫn bọn họ dạo quanh căn cứ của khu bảo hộ một vòng.

Ôn Văn còn giúp đỡ đút đồ ăn cho một con hươu nhỏ đang bị bệnh, sau đó bọn họ còn gặp những động vật cần tiếp nhận huấn luyện, trong đó có cả thú dữ như hổ nữa.

Mọi người vừa đến gần, con hổ thấy người lạ nên gầm lên, không khí xung quanh dường như cũng bi rung theo tiếng gầm đó, Lâm Sơ Thịnh không dám đi lên trước một bước, nhưng không ngờ lá gan của cô bé Ôn Văn kia đủ lớn, cứ ngồi xổm gần lồng sắt không chịu đi, còn nói muốn kết bạn với hổ.

Hắc Tử nhìn thấy Lâm Sơ Thịnh có vẻ sợ sệt, bèn đề nghị, “Tôi dẫn cô đi nơi khác xem.”

“Chị thấy Văn Văn còn muốn ngồi đây một lát nữa, em cứ đi dạo nơi khác trước đi, không cần đợi bọn chị.” Diệp Lâm cũng cười nói.

“Vậy em đi trước đây.” Lâm Sơ Thịnh cũng không muốn nán lại nữa, hai vợ chồng Ôn Bác phải ở cạnh coi sát con gái, chứ không cũng muốn chạy lâu rồi.

Hắc Tử dẫn Lâm Sơ Thịnh đến một nơi giống phòng trưng bày, trên tường treo rất nhiều cúp, còn có rất nhiều ảnh chụp động vật hoang dã, bao gồm ảnh chụp khi gặp được ở môi trường tự nhiên, còn có cả hình ảnh tư liệu lưu giữ lại khi cứu chữa động vật.

Còn có rất nhiều ảnh chụp chung, trong đó có cả lãnh đạo các nước khác và cả những người có tiếng tăm, trong đó cũng có cả ảnh chụp chung của tình nguyện viên, được sắp xếp theo từng năm.

Lâm Sơ Thịnh nhìn thấy Quý Bắc Chu trong ảnh chụp chung mấy năm gần đây.

“Mỗi năm đều có người đến đây làm tình nguyện viên, có người chưa làm được mấy tháng đã đi rồi, nơi này không có bất kì hoạt động giải trí nào, nếu như không gặp được trộm săn thì công việc cũng rất nhàm chán.” Hắc Tử cười lên.

“Nếu chỉ là hứng thú nhất thời, chắc chắn không trụ được ở nơi này.”

Lâm Sơ Thịnh xem những ảnh chụp ở trên tường một cách tỉ mỉ, “Cũng chỉ có bao nhiêu đây ảnh thôi à?”

“Ảnh chụp thì nhiều lắm, nếu cô muốn xem thì để tôi đi lấy, cô cứ chờ ở đây một lát đi.” Hắc Tử nói xong liền đi đến căn phòng bên cạnh, cầm đến cho cô hai quyển album mà hắn đã tìm kĩ.

Ngày hôm qua đã đắc tội với đội trưởng, hôm nay Hắc Tử cũng không dám khinh suất, nói chuyện gì cũng phải suy nghĩ đắn đo, không dám trêu chọc nữa.

Hắn nhớ rõ có một quyển album, trong đó chứa rất nhiều ảnh chụp của đội trưởng, đây toàn là những bức ảnh mà trước kia Lư Tư Nam còn làm phóng viên chụp được, còn lưu lại không ít tư thế mạnh mẽ của đội trưởng.

Vừa đẹp vừa ngầu!

Phụ nữ mà, ai chẳng thích đàn ông nam tính chứ!

Một quyển album có đến mấy trăm tấm ảnh, thỉnh thoảng cô cũng nhìn thấy Quý Bắc Chu, trong này còn có một bức ảnh, hình như bọn họ đang chúc mừng gì đấy, Quý Bắc Chu chỉ yên lặng ngồi ở một góc, khi góc máy quay đến chỗ anh, cũng đúng lúc anh nhìn thẳng vào đấy, xung quanh hơi tối mờ, nhưng lại chụp được ảnh rất có hồn.

Lâm Sơ Thịnh nhìn chăm chú, cô thấy xung quanh yên tĩnh nên lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp một tấm làm kỉ niệm.

Cũng không biết bị làm sao, cô không thể nào rời mắt nổi, chăm chú chụp ảnh, chưa từng để ý có người đi vào phòng trưng bày.

Người đó nhẹ chân nhẹ tay bước đến gần, rồi cúi người xuống, một tay đỡ lấy cái ghế phía sau cô, một tay chống lên bàn, nhìn vào bức ảnh trên điện thoại của cô.

“Chụp ảnh chăm chú thật đấy, em thích tôi như vậy à?”

Cả người Lâm Sơ Thịnh cứng lại, đã chụp lén còn bị bắt gặp, cô căng thẳng đến mức đầu ngón tay nóng lên, ngón tay hơi run, màn hình điện thoại cũng bị tắt đen.

Rất gần, gần đến mức hơi thở của anh cứ quanh quẩn bên tai cô.

Trên người anh còn thoang thoảng mùi thực vật của rừng mưa, xen lẫn với mùi thuốc lá, anh mới tiến vào từ bên ngoài, hơi thở cũng cực kỳ nóng bỏng.

Lâm Sơ Thịnh bỗng dưng cảm nhận được mặt cô nóng lên, đầu cúi thấp xuống, nhưng người Quý Bắc Chu càng ép xuống thấp hơn, hơi thở của anh cứ quanh quẩn bên tai cô, “Hửm? Sao không nói lời nào?”

“Tôi chỉ thấy tấm này chụp không tệ, rất đẹp.”

“Chỉ mình bức ảnh không tệ?”

Ý trong câu nói này là: Người trong ảnh này không đẹp à?

“Tôi…”

“Lâm Sơ Thịnh.” Cơ thể Quý Bắc Chu lại ép xuống lần nữa, “Hôm qua em giở trò lưu manh với tôi, không phải là dáng vẻ này.”

“Tối hôm qua tôi…”

“Cô Lâm, tôi tìm được ảnh rồi…” Hắc Tử tìm được quyển album ở căn phòng bên cạnh, bỗng nhìn thấy Quý Bắc Chu cũng ở đây, hai người lại dựa sát gần nhau, mập mờ kề tai nói nhỏ gì đấy, hắn sững người hai giây, sau đó cười gượng, “Để tôi đi tìm lần nữa, chắc còn tìm được ảnh đẹp hơn, hai người cứ tiếp tục đi.”

Hắc Tử nói xong liền chạy, ngược lại Lâm Sơ Thịnh ngại đỏ cả mặt, tối hôm qua cô giở trò lưu manh với Quý Bắc Chu?

Sao cô chẳng nhớ được gì cả?

Ngay tại lúc cô luống cuống không biết làm sao, máy bộ đàm được dắt ở bên hông Quý Bắc Chu vang lên tiếng sột soạt, ngay sau đó là những tiếng gọi dồn dập, “Đội trưởng –”

“Tôi đây.” Quý Bắc Chu đứng thẳng người lại, lấy máy bộ đàm ra.

“Chúng tôi phát hiện một con voi châu Phi bị chặt mất ngà!”

“Các anh ở vị trí nào…” Quý Bắc Chu kịp nói tạm biệt với Lâm Sơ Thịnh, sau đó gọi Hắc Tử, hai người nhanh chóng rời đi.

Hết chương 52.

Lời của tác giả:

Anh Bắc: Có người giở trò lưu manh với người ta xong thì không chịu nhận.

Em gái Lâm: Anh cũng giở trò lưu manh với tôi bao nhiêu lần rồi.

Anh Bắc: Chỉ cần em đồng ý, tôi có thể chịu trách nhiệm.

Em gái Lâm: ……

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv