Gió Xuân Rực Lửa

Chương 49: Ngắm sao, lời âu yếm quá buồn nôn



Ngay tại lúc Lâm Sơ Thịnh đang thẹn thùng xấu hổ, thì ngoài cửa truyền đến từng tiếng gõ cửa.

“Chị ơi –” Là giọng của Ôn Văn.

Quý Bắc Chu buông cô ra, Lâm Sơ Thịnh đặt chai nước khoáng xuống, sửa sang lại quần áo, sau đó chạy đi mở cửa với vẻ luống cuống, “Có việc gì không em?”

“Mẹ bảo em đưa cho chị.”

Cô bé cầm cái bọc nhỏ trong suốt ở trong tay, bên trong có một số vật dụng cần thiết như bình phun sương đuổi côn trùng, băng dính cá nhân,…

Lâm Sơ Thịnh cười rồi cúi đầu nhận lấy, “Gửi lời cảm ơn của chị đến mẹ em nha, cũng làm phiền em đến đưa đồ nữa.”

“Không có gì ạ.” Ôn Văn nhìn chằm chằm vào cô, “Chị ơi, quần áo của chị ướt rồi.”

“Vừa nãy chị uống nước vội quá, sơ ý làm ướt mất.”

Ôn Văn gật đầu, cô bé nhìn thấy trong phòng cô còn một người nữa, cũng cười chào hỏi anh, “Chào chú ạ.”

Quý Bắc Chu nhíu mày, gọi Lâm Sơ Thịnh là chị, mà lại gọi anh là chú?

“Văn Văn.” phòng của vợ chồng Ôn Bác ở bên cạnh phòng Lâm Sơ Thịnh, Diệp Lâm thò người ra, “Đã đưa đồ chưa con?”

“Cảm ơn chị dâu.” Lâm Sơ Thịnh cười nói, “Lát nữa chị có muốn đi ra ngoài dạo với bọn em không?”

“Cũng ngồi phi cơ cả một ngày rồi, mệt lắm.” Diệp Lâm đi ra đón con gái về phòng, “Hơn nữa, bọn chị cũng đâu thể không biết ngại mà làm phiền em với đội trưởng Quý chứ, hai người vừa mới gặp nhau, trong lòng vẫn thấy nóng hầm hập đúng không, bọn chị không đi làm bóng đèn đâu.”

“…”

Lâm Sơ Thịnh nghe được tiếng cười khẽ của Quý Bắc Chu ở phía sau, “Em vào sửa soạn lại đi, tôi đứng ở ngoài đợi em, dẫn em đi dạo một lát.”

“Cũng sắp đến giờ cơm tối rồi mà? Giờ này ra ngoài có tiện không?”

“Chỗ bọn tôi ăn bữa tối khá muộn, không ảnh hưởng đến việc tôi dẫn em ra ngoài đâu.”

Lâm Sơ Thịnh như đâm lao phải theo lao, người nào đó lại không cho cô có cơ hội để từ chối, cô đành phải vội vàng vốc nước rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ để ra ngoài.

**

Dọc đường đi, “tình cờ gặp” rất nhiều đồng nghiệp của Quý Bắc Chu, còn cả nhân viên công tác của đài truyền hình khiêng máy móc chạy khắp nơi.

“Chỗ bọn anh nhiều người thật đấy.” Lâm Sơ Thịnh cảm khái.

“Qua bên kia đi?” Quý Bắc Chu chỉ vào một nơi trong rừng mưa.

Hoàng hôn buông xuống, chỉ có một con đường nhỏ quanh co uốn lượn, kéo dài sâu đến tận trong rừng rậm.

Lâm Sơ Thịnh thật sự không chịu nổi ánh mắt đánh giá nhiệt tình của nhiều người như vậy, liền gật đầu đồng ý.

Rời xa khỏi trụ sở, ngoại trừ tiếng bước chân ra, xung quanh càng yên tĩnh hơn, tiếng động vật côn trùng kêu vang, còn sẽ gặp được một vài con vật chạy vụt ra từ trong cây cối.

Bầu trời ngày càng tối, nơi này không phải là thành phố, mà là môi trường sinh thái hoang sơ, ngoài ánh mặt trời vẫn chưa tắt hẳn ra thì không có ánh sáng nào khác.

Lâm Sơ Thịnh càng thấy căng thẳng hơn, nhất là khi nghe Quý Bắc Chu nói, “… Nơi này còn có hổ hoang dã, có một số loài khác nhau, còn có một vài con hổ Bangladesh có số lượng ít trên thế giới.”

“Có hổ thật ạ?”

“Sao thế? Sợ à?” Quý Bắc Chu cười nhìn cô.

“Bọn chúng có tấn công con người không?”

“Phải xem trong tình huống nào, nhưng bọn chúng là kẻ vồ mồi đỉnh cao nhất trên mảnh đất này.” Quý Bắc Chu chỉ vào một chỗ, “Hai ngày trước, ở chỗ kia có xác của một con trâu rừng, có thể là bị hổ cắn chết.”

Hổ từng xuất hiện ở chỗ này!

Hơi thở của Lâm Sơ Thịnh dần nặng nề hơn, có cơn gió thổi từ trong cánh rừng, cành lá đung đưa, cô bỗng thấy cả người lạnh toát.

“Ừm thì… trời cũng tối rồi, chúng ta vẫn nên…” Lâm Sơ Thịnh không dám đi về phía trước nữa, vừa định nói anh nên quay về rồi, bỗng nhiên cô nghe thấy một âm thanh từ trong một phiến lá trong rừng.

Cả người cô run bần bật, càng dựa sát vào người Quý Bắc Chu hơn, cô duỗi tay bắt lấy cánh tay anh, cũng không dám thở quá mạnh.

Trong rừng rậm, dường như cô nhìn thấy một đôi mắt.

Quý Bắc Chu cũng không cử động, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động, rồi lại cúi đầu nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, lúc này sắc mặt cô đã trắng bệch, “Đừng sợ, không phải hổ đâu.”

“Thế, thế đó là con gì?”

“Chắc là một con hươu, nó đã đi rồi.”

Lâm Sơ Thịnh thở phào một hơi, đúng là đã bị dọa cho một trận, cả người cô như mất hết sức, cảm thấy xương cốt như mềm cả đi.

Quý Bắc Chu thấy đôi tay cô vẫn còn nắm chặt lấy cánh tay anh, bởi vì sợ hãi quá, lòng bàn tay còn chảy ra một lớp mồ hôi, anh cười nhẹ rồi vỗ vào mu bàn tay cô, ý bảo cô có thể buông tay được rồi, “Không sao đâu.”

“Ừm.”

Lâm Sơ Thịnh ngoài miệng thì đáp lời, nhưng vẫn không buông tay ra.

Cô cứ nắm chặt thế thì cũng không có cách nào đi tiếp được, Quý Bắc Chu không còn cách nào, lại phải vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô.

Lâm Sơ Thịnh chưa từng gặp cảnh này, nửa đêm mà có con mèo chạy vụt ra chắc cũng dọa cô sợ chết khiếp, hơn nữa bây giờ bầu trời đã hoàn toàn tối rồi, trong hoàn cảnh xung quanh tối tăm như vậy, cô hoàn toàn không dám buông tay ra, nhưng cũng biết cứ ôm lấy tay anh như vậy thì không ổn thật, thử thăm dò buông ra.

Mất đi một chỗ dựa đáng tin cậy, trong nháy mắt không còn cảm giác an toàn nữa.

Lòng bàn tay cô chảy mồ hôi, vừa mới buông tay ra, có một cơn gió thổi qua, cả người đều lạnh…

Nhưng giây tiếp theo

Bàn tay cô lại bị anh nắm chặt lấy.

Xung quanh quá tối, cô không nhìn rõ tay anh, chỉ có thể cảm nhận được lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh.

“Không phải sợ, tôi dắt tay em đi.”

Lâm Sơ Thịnh không dám buông ra, ngón tay cô cử động, cũng khẽ nắm lấy tay anh.

Trái tim Quý Bắc Chu hơi rung động, anh chỉ thấy lòng bàn tay đang nóng rát lên.

“Chúng ta quay về thôi.”

“Vẫn còn cách giờ cơm tối một lúc nữa, trước đây tôi đã từng nói sẽ dẫn em đi ngắm sao mà, giờ chỉ cần đi về phía trước một đoạn đường nữa sẽ thấy một mảnh đồng hoang vu nhỏ, tầm nhìn trống trải.”

Anh lấy một chiếc đèn pin nhỏ dắt ở thắt lưng ra, chiếu sáng con đường nhỏ mà hai người đang đi.

Ngày đêm thay đổi, hôm nay không có trăng, nhưng lại có những ngôi sao ẩn hiện.

Nhưng lúc này trên đỉnh đầu hai người là rừng rậm, cánh rừng che khuất mất ánh sao thế nên không nhìn thấy rõ ràng.



Không biết đã đi được bao xa, tầm nhìn dần trống trải, nương theo ánh sáng của đèn pin, bỗng nhiên có mấy người vội đứng dậy từ trên mặt đất, bay nhanh đi xếp hàng theo thứ tự.

“Đội trưởng!”

Từ khi Quý Bắc Chu rời đi, bỏ bọn họ ở lại đây, mấy người này cũng không dám đi, lại không dám hỏi, chỉ đành đứng ở chỗ này ngóng đợi.

Đứng mệt rồi, đành phải ngồi trốn việc trên mặt đất, thế nhưng trời đã tối rồi vẫn không có ai gọi bọn họ quay về.

Bọn họ nghe đồng nghiệp nói qua máy bộ đàm rằng, đội trưởng vội vàng đi chăm sóc bạn gái, mà bọn họ thì chưa được đi hóng hớt lần nào, nên cứ ngồi đợi trong sự sốt ruột.

Kết quả thì hay rồi —

Muôn vàn trông ngóng, cuối cùng cũng chờ được đội trưởng quay lại.

Lại còn nắm tay một cô gái nữa chứ!

Chẳng lẽ anh lại cố ý chạy về đây để rắc cơm chó cho bọn họ ăn?

Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần đội trưởng còn nhớ bọn họ là được rồi.

Lâm Sơ Thịnh không ngờ đã muộn rồi mà vẫn có một nhóm người ở đây, cô thấy bọn họ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, thấy hơi ngại nên khẽ rút tay về, Quý Bắc Chu cũng không cưỡng ép, buông lỏng tay cô ra.

“Ờ thì… Cũng muộn rồi mà, bọn họ đang làm gì vậy?”

Quý Bắc Chu: “Chắc cũng đi ngắm sao như chúng ta.”

Mọi người: “…”

Lời này mà cũng nói được, đúng là không biết xấu hổ!

Rõ ràng là bọn họ bị ném lại ở đây mà.

Mấy người giận nhưng không dám ho he, ánh mắt cứ đảo quanh trên người Lâm Sơ Thịnh, cô gái này có mắt sáng mày ngài, còn rất xinh nữa.

Quý Bắc Chu ra hiệu mấy người tản đi, nhưng sau khi bọn họ tiến lên chào hỏi thì vẫn cứ không chịu đi.

Mấy người cứ rỉ tai thì thầm, lúc thì nói gió đêm nay mát thật, lúc thì nói sao hôm nay sáng thế, vẫn cứ quanh quẩn gần đây không chịu đi.

Sao Quý Bắc Chu lại không biết tâm tư của mấy người này chứ, anh trừng mắt nhìn bọn họ vài lần, nếu như Lâm Sơ Thịnh không ở đây thì chắc anh phải đá cho mỗi người hai phát rồi.

Mấy người kia cứ cười cười, bọn họ cũng có tính toán riêng: Anh bảo bọn tôi tới ngắm sao mà? Dù sao thì bọn tôi cũng phải phối hợp để diễn với anh chứ.

Lâm Sơ Thịnh đã bị ánh sao trời hớp hồn từ lâu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt qua lại giữa mấy người.

Bầu trời ban đêm bát ngát, ánh sao chi chít đầy trời, giống như trong giấc ảo mộng.

Con người đứng dưới cảnh đêm như vậy, càng hiện vẻ nhỏ bé hơn.

“Thấy sao? Sao ở chỗ này đẹp hơn đúng không?” Quý Bắc Chu đi đến bên cạnh Lâm Sơ Thịnh.

“Đúng vậy, là ánh sao đẹp nhất tôi từng thấy.”

Quý Bắc Chu hơi cúi người xuống rồi khẽ nói, “Thế… em thích ngắm sao, hay là thích ngắm tôi hơn?”

Lâm Sơ Thịnh nghiêng đầu nhìn anh, ánh sao dừng lại trong mắt anh, phát ánh sáng rực rỡ.



Xung quanh quá yên tĩnh, thế nên dù Quý Bắc Chu đã hạ giọng xuống rồi, nhưng vẫn có người nghe được câu này.

Mấy người quả thực vẫn luôn tò mò dáng vẻ yêu đương của đội trưởng là như thế nào, mới cố ý nấn ná lại không chịu đi, lại bị những lời trêu chọc này chọc cho mặt già kinh ngạc.

Cái miệng của đội trưởng bọn họ trừ thích hút thuốc, thích dạy dỗ người khác ra, không ngờ còn…

Còn biết tán tỉnh, nói lời âu yếm?

Mẹ kiếp, buồn nôn quá!

Không nghe nổi nữa, phải biến khỏi đây thôi.

Hết chương 49.

Lời của tác giả:

Tôi thấy có người để lại cmt hỏi cô nữ đồng nghiệp kia có gây nên chuyện gì không, cứ yên tâm đi, bộ truyện ngọt văn mà, cô ấy đúng là có đất diễn, nhưng không có tình tiết tình địch, hiểu lầm, máu chó kiểu gì đấy, chỉ có ngọt ngọt ngọt…

Anh Bắc: Tình địch? Không có mà.

Mọi người: Quá đáng ghét, đúng là không cần mặt mũi, không nghe nổi nữa rồi.

Anh Bắc: Mọi người có thể biến được rồi.

Mọi người: …

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv