Gió Xuân Rực Lửa

Chương 17: Đến gần, em không nỡ để tôi đi à



Những ngày sau đó, có vài ngày liên tục Lâm Sơ Thịnh không nhìn thấy Quý Bắc Chu, anh đi suốt cả đêm không thấy bóng dáng.

Ngay tại lúc trưởng thôn lo lắng hai người có thể đã gặp phải thú dữ, hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì anh đã trở lại vào lúc mặt trời lặn ngày hôm đó.

Lâm Sơ Thịnh đã đến nơi này được tầm sáu, bảy ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi ăn chung bữa tối với Quý Bắc Chu, bình thường anh hay trở về lúc nửa đêm, hai người rất ít khi chạm mặt nhau.

Tuy rằng chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường, nhưng vì có thêm hai người, Hắc Tử lại là người biết khuấy động bầu không khí, kể về những điều trải nghiệm được ở trên núi trong mấy ngày gần đây cho mọi người nghe, mọi người cũng nói chuyện sôi nổi.

“Trưởng thôn, tôi thấy còn rất nhiều phòng để trống ở trong thôn, những phòng ấy vẫn luôn để trống như vậy ạ?” Quý Bắc Chu vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm với trưởng thôn.

“Mấy người trẻ tuổi đi chỗ khác để tìm việc rồi.”

“Phòng không ai ở, cũng không có ai để ý hay quét dọn hay sao?”

“Trộm cũng không muốn đến nơi này của chúng tôi, hơn nữa, trong nhà cũng không có vật gì đáng giá cả.” Trưởng thôn cười nói.

Quý Bắc Chu cười lên, rồi nâng ly trà đứng dậy nói, “Trưởng thôn, bác gái, tôi lấy trà thay rượu kính hai người một ly, cảm ơn mọi người đã tiếp đãi.”

“Cậu đừng khách sáo như vậy, mau ngồi xuống đi.” Trưởng thôn vội vàng kéo anh ngồi xuống.

“Anh Bắc, khi nào hai người rời đi?” Ôn Bác dò hỏi.

“Chúng tôi đến để du lịch, mấy ngày nay vào núi cũng ngắm cảnh đủ rồi, chắc cũng sắp rời đi thôi.” Hắc Tử nở nụ cười chất phác, “Vậy mọi người thì sao?”

Ôn Bác cảm thấy không biết phải làm sao, “Còn phải ở lại đây mấy ngày nữa, tôi cũng nhớ bà xã và con gái rồi, nếu hai người có thời gian đến Bắc Kinh, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ mời hai người một bữa cơm.”

“Vậy tôi không khách sáo đâu đấy.”

Lâm Sơ Thịnh cúi đầu ăn cơm, cô không ngờ Quý Bắc Chu lại sắp rời đi, trong lòng lại nảy lên một cảm giác không nói thành lời.



Mọi người trong thôn cũng không có hoạt động giải trí gì, ăn cơm tối xong, nói chuyện phiếm tầm ba mươi phút thì trời cũng đã tối, mọi người lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.

Lâm Sơ Thịnh gội đầu vào buổi tối, rồi ngồi sửa soạn lại tài liệu ngôn ngữ cho xong xuôi, nhưng cô không có máy sấy, sắp đến giờ đi ngủ mà tóc vẫn đang còn ướt, cô bèn ra ngoài để hóng gió.

Trong tháng mười hai, Vân Nam có nhiệt độ cũng không thấp, nhưng lại có gió thổi vào ban đêm, khiến cho cô cảm thấy hơi lạnh.

Bầu trời vẫn nhiều sao giống như đêm hôm trước, kể từ ngày nhìn thấy Quý Bắc Chu không mặc áo, cô cũng cẩn thận hơn mỗi khi ra sau vườn.

Tới nơi này cũng được mấy ngày, Lâm Sơ Thịnh cũng quen dần với những thứ quanh đây, vừa chuẩn bị tìm chỗ để ngồi thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Muộn như rồi mà em vẫn chưa ngủ vậy, hay lại ra ngoài này ngắm sao à?”

Nhìn về phía giọng nói, cô thấy Quý Bắc Chu cũng ở đây, anh đang dựa người vào tường, đứng ngược ánh sáng, giống như ẩn nấp trong bóng đêm.

“Vâng.” Cô gật đầu đáp lời.

Quý Bắc Chu bước hai bước đến gần cô, đứng ở dưới ánh sao, dáng người cao lớn, hình như anh mới vừa tắm xong, vẫn còn để khăn lông ở trên cổ, mái tóc ướt đẫm, áo trắng quần đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài.

Anh quan sát cô, “Mặc ít như vậy không thấy lạnh à?”

“Cũng hơi hơi.” Lâm Sơ Thịnh ra ngoài để hong khô tóc, khi ra khỏi cửa cô cũng không để ý đến nhiệt độ ban đêm.

Quý Bắc Chu cởi áo khoác ra đưa cho cô, “Khoác vào.”

“Không cần đâu, tôi về phòng ngay ấy mà…”

“Tôi giúp em khoác vào nhé?”

Lâm Sơ Thịnh cắn răng, duỗi tay cầm lấy áo khoác của anh, khoác vào người rồi nói “Cảm ơn anh.”

Áo của anh quá lớn, che kín nửa đoạn cẳng chân của cô, cô cảm thấy chẳng ra hình thù gì cả, nhưng lại ấm áp vì có lẫn cả nhiệt độ cơ thể anh.

“Ừm thì…” Lâm Sơ Thịnh duỗi tay sờ lên mái tóc còn ẩm, “Khi nào anh rời đi thế?”

Quý Bắc Chu lại nghiêng người nhìn về phía cô, cong môi cười, “Sao vậy? Không nỡ để tôi đi à?”

“Không phải, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Lâm Sơ Thịnh vội giải thích.

Mỗi lần chỉ có hai người ở chung một chỗ, Lâm Sơ Thịnh luôn cảm thấy tim đập cực nhanh, động tác cũng mất tự nhiên.

“Vậy là do tôi nghĩ nhiều quá rồi hả?” Quý Bắc Chu cười, muốn duỗi tay sờ điếu thuốc, rồi mới phát hiện thuốc lá và bật lửa đều được nhét ở trong túi áo khoác ngoài.

Lâm Sơ Thịnh rời mắt không nhìn anh nữa, cô đang ngẩng đầu lên ngắm sao, thì bỗng phát hiện anh đã tiến lại gần cô mà không phát ra tiếng động nào.

Hơi thở như ngừng lại, Lâm Sơ Thịnh bình tĩnh lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra.

“Em sợ tôi như vậy à?”

“Không phải, tôi…”

“Vậy em trốn gì?”

Lâm Sơ Thịnh không biết anh muốn làm gì, cô căng cứng cả người.

Anh lại tiến đến gần, phía sau anh là những ngôi sao, còn nửa người được bóng tối bao phủ, hơi thở nóng rực, ánh mắt sâu lắng, tràn ngập vẻ nguy hiểm.

Mà Lâm Sơ Thịnh lại đang ngồi ở chỗ có ánh trăng rọi vào, mỗi một biểu cảm trên mặt cô đều có thể được nhìn thấy rõ ràng.

Xung quanh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió rào rạc, và cả hơi thở ấm áp, nóng bỏng của hai người nữa.

Quý Bắc Chu rủ mắt xuống, sau đó cúi người duỗi tay lấy thuốc lá và bật lửa từ chiếc áo đang khoác trên người cô, Lâm Sơ Thịnh cũng bất giác cúi đầu nhìn, rồi lại ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người bỗng chốc chạm nhau.

Anh vẫn đang cười, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, trong ngực cô lại có từng đợt trống reo hò.

“Em cho rằng tôi muốn làm gì?”

Lâm Sơ Thịnh không lên tiếng, trái tim đập mạnh.

Trong chớp mắt, anh đã lùi về phía sau, hơi nóng cũng tan dần, cô cũng thở phào một hơi.

Quý Bắc Chu lấy thuốc lá và bật lửa, vừa mới chuẩn bị hút một điếu thuốc nhưng nén lại, nhìn vào cô, “Em có ghét đàn ông hút thuốc không?”

“Cũng không ghét lắm.” Lâm Sơ Thịnh cảm thấy chỉ nên hút thuốc uống rượu vừa phải, nhưng cũng không đến mức ghét điều đó.

Quý Bắc Chu gật đầu, rồi ngắm nghía điếu thuốc ở trong tay, nhưng cũng không châm lửa lên.

Hai người nói với nhau vài câu rồi ai về phòng người nấy, lúc này Lâm Sơ Thịnh mới phát hiện cô đã mặc cả áo khoác của Quý Bắc Chu về phòng, cô do dự một lát nhưng vẫn quyết định bây giờ đi trả áo lại cho anh.



Sau khi Quý Bắc Chu trở về phòng, Hắc Tử vẫn luôn trêu ghẹo quan sát anh, “Anh, em nhìn thấy rồi, anh và chị dâu cùng nhau đi về, anh mau nói thật cho em đi, hai ngươi đã đến bước nào rồi?”

“Chuyện của tôi cũng cần phải khai báo cho cậu à?”

“Em chỉ quan tâm anh thôi mà.”

“Tôi để cậu đi xem những phòng để trống ở trong thôn, có thấy chuyện gì khác thường không?”

Hắc Tử lại lấy tấm bản đồ ra, trên đó có vài chỗ khoanh màu đỏ, “Những chỗ này đều là phòng để trống, em cũng đi xem mấy nhà rồi, không có dấu vết người vào ở, anh thật sự nghi ngờ đám người này có lá gan lớn dám trốn ở trong nhà người khác à?”

“Không thể bỏ qua bất kì điểm khả nghi nào được.”

“Vậy mai em đi xem lại lần nữa.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Hắc Tử nói to, “Ai vậy?”

“Là tôi.”

Lúc này Quý Bắc Chu đang dựa người vào đầu giường, vừa định xoay người xuống giường, Hắc Tử đã nhanh nhẹn ra mở cửa trước, “Đã muộn thế này rồi, cô…”

“Tôi đến để trả lại áo khoác cho anh Quý.”

“Áo khoác à…” Hắc Tử càng cười nhiệt tình hơn, “Cô có muốn vào trong này ngồi một lát không.”

“Cũng trễ rồi, tôi không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa.”

“Chúng tôi vẫn chưa ngủ đâu, không phiền tí nào cả, đúng không đội trưởng.” Hắc Tử quá nhiệt tình, Lâm Sơ Thịnh còn đang ngây người, Hắc Tử đã mời cô vào trong rồi ngồi xuống ghế.

Quý Bắc Chu lại thấy đau đầu, cái tên ngốc này lại muốn làm gì nữa.

“Bọn cô đến để nghiên cứu à, mấy ngày nay đều đi dạo ở trong thôn đúng không?” Hắc Tử rót cho cô một cốc nước.

“Ừm.” Lâm Sơ Thịnh gật đầu.

“Vậy cô đã quen thuộc với nơi này chưa, có nhìn thấy người nào kì lạ, hoặc chuyện gì kì lạ hay không…” Hắc Tử cười, mấy người cũng quen biết lẫn nhau, nên hắn cũng không vòng vo nữa.

Lâm Sơ Thịnh không ngốc, khi ăn cơm tối hai người vẫn luôn hỏi về những căn phòng trống ở trong thôn, “Các anh đang tìm người, cảm thấy bọn họ có lẽ đang trốn trong những căn phòng trống đó?”

“Chị… đúng là học sinh giỏi mà, thông minh lắm.”

“Tôi cũng không để ý kĩ lắm, nhưng tôi có chụp được khá nhiều ảnh ở trong thôn…”

“Có thể cho bọn tôi xem một lát được không?”

“Để tôi về phòng sắp xếp lại đã, sáng mai sẽ đưa cho các anh.”

“Không thành vấn đề, cảm ơn cô.”

Lâm Sơ Thịnh cũng không ở lại lâu, sau khi cô rời đi, Quý Bắc Chu trừng mắt nhìn Hắc Tử, người nào đó lại cười to lên, “Đội trưởng, anh còn nói hai người không có quan hệ gì, thế mà vừa ra ngoài một chuyện đã cởi quần áo ra rồi.”

“Tôi sợ cô ấy lạnh nên đưa áo khoác cho cô ấy.”

“Đội trưởng, em cũng thấy lạnh!”

“Biến đi –”

Quý Bắc Chu thấy hắn thật ngứa mắt, bèn đạp cho một phát.

Rồi anh đưa điếu thuốc lên miệng, châm lửa nhưng lại dập đi.

Lâm Sơ Thịnh trở về phòng sắp xếp lại ảnh chụp trong mấy ngày gần đây, bên trong còn có ảnh chụp của cô, cô sắp xếp kĩ lại, lúc này mới để ý đến rằng, có một vài điều bất thường trong mấy bức ảnh…

Hết chương 17.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv