Gió Xuân Rực Lửa

Chương 13: Loạn nhịp, sự dịu dàng chu đáo của anh



Hơi thở của Lâm Sơ Thịnh nặng nề dần, cô chỉ cảm thấy nhịp tim đập ngày càng nhanh, còn cảm nhận được có một dòng chất lỏng sền sệt ấm áp đang chảy từ chóp mũi ra, cô bèn duỗi tay ra sờ thử, đúng là chảy máu mũi thật.

Cô muốn ngửa mặt lên để máu mũi ngừng chảy, nhưng giây tiếp theo…

Phần sau cổ lại nóng lên!

Tay anh đang giữ lấy gáy của cô lại.

Giọng nói của Quý Bắc Chu truyền đến, “Đừng ngửa đầu về phía sau, máu dễ chảy ngược vào khí quản, bịt chặt mũi lại, ấn lên để cầm máu.”

Từ nhỏ Lâm Sơ Thịnh đã nghĩ rằng, khi chảy máu mũi thì phải ngửa đầu lên, lúc này đầu óc cô hỗn loạn, Quý Bắc Chu nói gì cô cũng làm theo.

Tay của anh nâng lấy phần sau gáy cô một cách vững vàng, bàn tay thô ráp…Lại ấm áp thiêu đốt người khác.

“Xảy ra chuyện gì vậy!” Bà chủ chạy từ nhà nghỉ nhỏ ra, còn gọi cả ông chủ đang ở trong phòng ra nữa.

Ông chủ vừa mới tắm xong, mặc một chiếc quần cộc rồi chạy ra, giúp đỡ Hắc Tử đè gã đàn ông kia, những vị khách ở trong nhà nghỉ cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của Lâm Sơ Thịnh, có không ít người đã chạy ra xem có chuyện gì.

“Đàn em?” Khi Ôn Bác chạy ra, đúng lúc nhìn thấy Quý Bắc Chu đỡ Lâm Sơ Thịnh đi vào khách sạn.

“Ngồi ở đây, nhanh lên!” Bà chủ lấy một chiếc ghế để Lâm Sơ Thịnh ngồi xuống, rồi chạy nhanh đi gọi điện báo cảnh sát.

“Chuyện này là sao?” Ôn Bác nhìn bàn tay đang bóp mũi của Lâm Sơ Thịnh dính đầy máu, cũng thấy hơi hoảng loạn.

“Không sao, chỉ chảy một chút máu mũi.”

Quý Bắc Chu vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Sơ Thịnh, anh tò mò sao cô lại xuất hiện ở nơi này, lúc này nhìn thấy Ôn Bác, anh lại nhìn về anh ta thêm vài lần.

Chẳng lẽ cô ấy đi với người đàn ông này đến đây?

“Bị gã đàn ông bên ngoài đánh à? Khốn nạn thật, còn đánh cả phụ nữ, chắc chả phải kẻ tốt lành gì.”

Lâm Sơ Thịnh: “…”

Ôn Bác nói một cách căm phẫn, cũng chú ý tới người đàn ông đứng bên cạnh đàn em, thân hình người đó cao lớn, cả người mang vẻ không dễ bị trói buộc, khiến người khác khó mà không chú ý tới.

Đặc biệt là, người này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh ấy, cặp mắt kia còn mang theo cả cảm giác bức bách.

“Chắc cũng ấn đủ rồi, giờ em đi rửa mặt đi.” Quý Bắc Chu nói.

“Bên này.” Bà chủ chỉ vào phòng tắm.

Sau khi Lâm Sơ Thịnh đi vào phòng tắm, bà chủ cũng giúp cô mở vòi nước, cô cúi đầu rửa sạch chóp mũi và xoang mũi.

Hắc Tử đã giữ chặt lấy gã đàn ông kia rồi dẫn gã ta vào nhà nghỉ, bà chủ vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra đây là một trong số những người khách đến vào ban ngày, “Sao lại là hắn ta?”

“Hắn, hắn là…” Hắc Tử còn chưa dứt lời, đã bị Quý Bắc Chu chặn lời lại.

“Đêm hôm khuya khoắt còn bám đuôi theo phụ nữ, lại còn động tay động chân, anh em bọn tôi đúng lúc đi ngang qua.”

“Tôi đã nói mà, ban sáng, ánh mắt hắn ta nhìn cô gái này đã không có ý tốt, may mắn gặp được các cậu.” Bà chủ cười nói, “Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ lập tức tới đây.”

Hắc Tử lại nhìn về phía Quý Bắc Chu, gần như chắc chắn gã này là một trong số những người mà bọn họ tìm, là một tên trong nhóm trộm săn, hai người cũng ngầm hiểu nhưng không nói ra, tránh để lộ tin.

“Bà chủ, chỗ này có khăn lông và đá lạnh không?” Quý Bắc Chu dò hỏi.

“Có, có!” Bà chủ vội vàng đi tìm cho anh.



Lâm Sơ Thịnh cúi đầu rửa mặt một hồi lâu, khi chắc chắn không còn máu loãng chảy ra nữa, cô mới ngẩng đầu soi gương, lúc này mới để ý rằng đến bên trong phòng tắm đầy hơi nước, tấm gương ở trước mặt cô cũng bị hơi nước bốc lên thành một tầng sương trắng lờ mờ.

Trên mặt đất còn có những vệt nước loang lổ, chắc mới có người vừa tắm rửa xong, chưa kịp dọn sạch.

“Rửa mặt xong rồi à?” Quý Bắc Chu đẩy cửa tiến vào.

“Vâng.” Lúc này Lâm Sơ Thịnh khá lúng túng.

“Để tôi xem một lát.”

Lâm Sơ Thịnh chưa lấy lại tinh thần, đã cảm nhận được cằm cô bị anh nắm lấy, cô thoáng rời mắt thì lại chạm phải ánh mắt anh, ánh mắt tối như bóng đêm.

Ánh mắt anh chậm rãi quét qua khuôn mặt của Lâm Sơ Thịnh, mũi cô đã được rửa sạch, nhưng vẫn còn đang đỏ bừng.

Phòng tắm này cũng không lớn, hơi nước còn chưa tan, mà đang bốc lên trong không khí, ướt át, ấm áp, tiếng nói chuyện ở bên ngoài rất lớn, nhưng lúc này cô lại cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được hơi thở và tiếng tim đập của mình.

Anh càng dựa sát lại gần, Lâm Sơ Thịnh càng muốn trốn về sau, nhưng cằm cô đang bị nắm lấy, không có cách nào cử động được.

“Có chỗ vẫn chưa rửa sạch.”

Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng cọ sát mặt cô từ bên phải, lòng bàn tay thô ráp và khô ráo, Lâm Sơ Thịnh lại mới rửa mặt bằng nước lạnh, làn da vẫn đang còn thấy lạnh, bị anh cọ tới cọ lui như vậy…

Tim cô lại đập loạn nhịp.

Máu chảy cuồn cuộn, tim đập vô cùng nhanh, cô chỉ cảm thấy chỗ chóp mũi lại nóng hừng hực.

“Được, được chưa?” Mỗi một chỗ mà anh chạm qua, Lâm Sơ Thịnh lại lau lại hai lần nữa, “Còn nữa không?”

“Hết rồi, cầm lấy.” Quý Bắc Chu đưa chiếc khăn lông bọc đá lạnh cho cô, “Tự em đắp lên đi.”

“Cảm ơn anh.”

Mũi Lâm Sơ Thịnh cũng đã chảy máu, lúc này cô không từ chối ý tốt của anh nữa, duỗi tay ra nhận lấy, đặt nhẹ lên mũi, xúc cảm lạnh lẽo truyền từ mũi xuống làm cô nhanh chóng tỉnh táo.

“Đàn em, em sao rồi?” Ôn Bác đi tới cửa, phòng tắm này rất nhỏ, Quý Bắc Chu vốn đang đứng gần cửa, anh ấy cũng không vào xem được.

“Em không sao rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi…” Ôn Bác lại nhìn Quý Bắc Chu, khi chắc chắn Lâm Sơ Thịnh không sao rồi anh ấy mới rời đi, Ôn Bác luôn cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn anh ấy luôn mang theo sự thù địch.

“Tôi mới rời đi mấy ngày, mà em đã quen bạn trai rồi à?” Quý Bắc Chu lại lấy bao thuốc lá HongHe từ trong túi ra.

“Sao cơ?” Lâm Sơ Thịnh sửng sốt.

“Người bên ngoài ấy.”

“Không phải, anh ấy là đàn anh của tôi.”

“Đàn anh?”

“Tôi đến nơi này với thầy để nghiên cứu, hơn nữa đàn anh cũng đã kết hôn có con rồi, vợ của anh ấy còn là một cô phụ đạo ở trường tôi.”

Quý Bắc Chu ngậm điếu thuốc ở bên miệng, “Đàn anh của em cũng là người không tồi, có vẻ rất quan tâm đến em.”

“…”

Khi Lâm Sơ Thịnh và Quý Bắc Chu ra khỏi phòng tắm, đồng chí cảnh sát đang trực ban ở đồn công an gần đây cũng đã tới rồi.

Khi nhìn thấy anh và Hắc Tử ở đây, tuy rằng anh cảnh sát hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ giả vờ như mới quen, ghi chép lại lời mấy người nói, lúc này mới áp giải gã đàn ông kia lên xe, gã ta vẫn đang lớn tiếng kêu gào bản thân chưa làm gì hết.

“Cảm ơn các anh đã hăng hái làm việc nghĩa.” Anh cảnh sát cười rồi bắt tay cảm ơn Quý Bắc Chu.

“Việc nên làm mà.”

Hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Quý Bắc Chu muốn dìm chuyện này xuống, coi như một vụ có hành vi cưỡng ép người khác để xử lý, tránh để rút dây động rừng, chuẩn bị câu con cá lớn.

Anh cảnh sát kia lại nhìn sang Lâm Sơ Thịnh, “Xin lỗi đã để cô gặp phải chuyện như vậy, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý người này.”

“Không sao.”

“Chúc cô tới Mạnh Xuyên du lịch vui vẻ.”

Sau khi cảnh sát rời đi, Lâm Sơ Thịnh xoay người nhìn về phía anh chàng ăn mì gói trên xe lửa kia, mới vừa rồi anh cảnh sát kia hỏi chuyện, cô cũng đã biết tên của anh ta là Lý Mặc.

Hắc Tử lại nhìn cô rồi cười, làn da ngăm đen, nở nụ cười tươi rói, nhưng hơi nhiệt tình quá mức.

Lúc này Hắc Tử đang giao lưu nhắn tin với nhóm anh em đang ở trong xe:

【 Tin tức lớn, mọi người có tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy không? Người mà đội trưởng ra tay cứu, lại chính là chị dâu của chúng ta. 】

Mọi người: “…”

【 Lúc đội trưởng đạp tên kia xuống đấy, chị dâu cảm động đến mức chảy cả máu mũi. 】

Mọi người tò mò, còn chưa kịp hỏi lại, đã nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở của hệ thống【 Hắc Tử đã bị quản trị viên chặn chat một ngày 】

Quý Bắc Chu: 【 Trong nhóm này chỉ nói chuyện công việc, cấm nói về đề tài cá nhân, chỉ chặn chat cảnh cáo một lần này thôi, nếu còn có lần sau, trực tiếp block. 】

Mọi người: “…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv