Sau buổi chiều gặp Khánh về, Thắm rất buồn, bà Tư không hiểu lí do cô con gái diệu đang có chuyện gì xảy ra:
- Con à, dạo này má thấy con có tâm trạng, nói má nghe đi.
Thắm nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đôi chim bồ câu mới lướt qua.
Bà Tư nói tiếp:
- Con nói gì đi, con như vậy hoài, má rầu lắm.
Thắm quay lại ôm má:
- Má ơi, con phải làm sao đây?
Bà Tư đưa tay gạt những giọt nước mắt đang lăn trên gò má cô con gái:
- Mà con đang gặp chuyện gì?
Thắm nghẹn ngào:
- Má à, con, con, con không thể lấy anh Khánh.
Bà tư giật mình:
- Hả, sao, sao con nói vậy? Thằng Khánh nó bỏ con hả?
- Không đâu má, chỉ là con, con không thương ảnh.
Bà Tư gắt giọng:
- Mày khùng hả? Thằng Khánh tốt tính, khỏe mạnh, bảnh trai biết bao nhiêu đứa con gái phải thương thầm, và lại, từ lâu hai bên gia đình đã tính trước việc này, suy nghĩ lại đi con à, kẻo sau này hối hận.
Bỗng dưng ông Tư đi vô:
- Má con mày thậm thụt chuyện gì từ nãy giờ? Ra ngoài nhà chị Năm má thằng Khánh mới tới.
Thắm thay đổi sắc mặt cùng bà Tư đi ra:
- Thưa bác Năm mới tới.
- Chào chị Năm, nắng nôi vầy, chị tới cực quá, tôi tính chiều ghé qua nhà chị đưa cho chị hạt rau muống.
Bà Năm vui vẻ:
- Cũng Lâu rồi không thăm nhà cô chú, nên tôi ghé!
- Cảm ơn chị Năm.
Tiếng chó sủa ngoài đầu cổng, ông Năm đi ra quát:
- Vá, vô trong. Con chó Vá nghe lời ông Năm im lặng.
Cường từ ngoài vô nhà mở lời chào:
- Thưa chú thím con mới tới.
- Ừa, ngồi uống nước đi con.
- Dạ.
Cường quay qua chào bà Năm:
- Con chào bác.
Bà Tư nói với bà Năm:
- Đây là cháu Cường học cùng con Thắm cấp 3, nhà trên Phú Lợi.
Thắm mặc thêm chiếc áo gió:
- Ba má, giờ con và Cường đi thăm chị Cẩm, chị ấy bệnh mấy bữa nay. Bác Năm ở lại chơi, con xin phép.
Ông bà Tư như mắc nghẹn trong cổ họng và cảm thấy ái ngại với bà Năm.