Gần sáng, nghe tiếng chó sủa bên ngoài! Ông bà Sáu bất ngờ khi đứa con trai đã quay trở về.
- Thưa ba má con mới về!
- Dạ, con chào hai bác!
- Con xin lỗi ba má, lâu nay con không về nhà! Đây là Khánh, bạn làm cùng công ty với con.
Ông Sáu nhìn Khánh:
- Cháu cũng ở An Giang hả?
- Thưa bác, nhà cháu ở Bình Dương ạ!
Bà Sáu lau nước mắt, bà vui mừng vì đột nhiên thấy ông Sáu thay đổi:
- Thôi, hai đứa đi rửa mặt mũi tay chân đi, má đi chợ mua ít đồ, thích ăn gì để má nấu?
Ông Sáu nói:
- Bữa nay, bà nấu lẩu mắm đi! Nhớ mua mực ống và bông súng, nghe bà!
- Vậy có mua rượu không ông?
- Nhà có khách quý về thì phải có rượu chứ!
Bà Sáu vừa ra khỏi nhà, ông Sáu nói với vẻ ân hận:
- Nam con, ba đã sai rồi, hơn ba năm nay, không đêm nào ba có được một giấc ngủ lành. Giờ ba sẽ không ép buộc con nữa, chỉ cần con sống tốt, mạnh giỏi là ba yên tâm.
- Con cảm ơn ba!
Ông Sáu đặt bàn tay lên vai Khánh:
- Khánh cháu! Nam con của bác làm việc trên đó, có gì thì mong cháu giúp đỡ, bác rất cảm ơn cháu!
- Bác, bác đừng khách sáo, cháu và Nam không những làm chung công ty, mà hai đứa cháu còn học chung đại học, bác hãy yên tâm.
- Vậy là hai đứa đã quen biết nhau lâu rồi hả?
- Dạ!
Chiều dần buông, Nam đưa Khánh ra rặng mù u ngoài bờ sông. Nơi đây, như món quà của thiên nhiên ban tặng.
- Cậu thích nơi đây không Khánh?
- Thích lắm!
- Khánh thấy mù u ở đây có giống mù u trên quê không?
Khánh cười:
- Mù u nào cũng bông trắng, nhụy vàng. Có điều là…
- Là sao Khánh?
- Bông mù u ở Long Xuyên trắng hơn, tinh khiết hơn.
Nam nhìn Khánh:
- Ghê chưa! Lại bắt đầu…
Khánh ghẹo Nam:
- Tuy bông trắng hơn, nhưng cánh bông mong manh dễ dụ, à nói lộn, mong manh dễ rụng.
Nam ghé miệng nói nhỏ:
- Không rễ dụ thì giờ này ai đó đứng ngồi không yên heng?
Khánh cũng nhỏ giọng:
Mù u bông trắng, lá quắn, nhụy huỳnh
Thấy em gánh nước một mình anh thương.
Gió chiều lồng lộng, dòng sông quê vẫn nhấp nhô những con sóng nhỏ. Vị ngọt tình yêu của họ đang trao cho nhau nụ hôn nhẹ nhàng, rồi mím chặt môi nhau mà không hề ngần ngại bầy chim vừa bay qua, trở về bến sông quê.