Khánh chờ 9 giờ sáng nộp hồ sơ xin việc tại phòng bảo vệ, nơi công ty Nam đang làm. Chị Linh trưởng phòng nhân sự coi xấp hồ sơ xong rồi gọi:
- Phạm Quốc Khánh, ai là Phạm Quốc Khánh?
- Dạ! Thưa chị, em là Phạm Quốc Khánh.
- Vô phỏng vấn đi em.
- Dạ!
Khánh đi cùng chị Linh vô văn phòng, Nam làm việc ở phòng kinh doanh, anh thấp thỏm khi thấy Khánh đi qua cửa: “Cầu cho cậu ấy trúng tuyển”. Sau đó, anh mượn cớ qua phòng nhân sự photo tài liệu. Nam hồi hộp với yêu cầu của bà Zhang giám đốc người Đài Loan đưa ra với Khánh:
- Chào Khánh! Đây là công ty sản xuất đồ gỗ xuất khẩu, hiện tại công ty đang cần một nhân viên nam làm việc tại phòng nhân sự, theo hồ sơ thì Khánh đã tốt nghiệp nghành kinh tế, ngoài trình độ chuyên môn thì vị trí làm việc mà công ty đang cần là người có thể giao tiếp được bằng tiếng hoa (tiếng phổ thông Bắc Kinh). Vậy, Khánh có biết tiếng hoa không?
Nam đứng bên máy photocoppy như nín thở khi nghe Khánh trả lời:
- Dạ, em có biết, nhưng cũng không nhiều đâu ạ!
Chị Linh và bà Zhang có vẻ hài lòng:
- Giao tiếp thông thường được chứ?
- Dạ!
Chị Linh nói:
- Vậy, bây giờ Khánh hãy nói chuyện với giám đốc nha!
- Dạ!
- Nĭ hăo!( 你好!)
Chào cậu!
- Jīnglǐ hăo! (经理 好!)
Xin chào giám đốc!
- Nĭ jiào shén me míng zi? (你叫什么名字?)
Cậu tên là gì?
- Wǒ jiào Fàn Gúo Qìng (我 叫 诺 国 庆)
Dạ! Em là Phạm Quốc Khánh.
- Nĭ jiā zài ná li? (你家在哪里?)
Nhà cậu ở đâu?
- Wǒ jiā zài An Shān, Shùn An, Píng Yáng... (我 家 在 安 山, 順 安, 平阳…)
Nhà em ở An sơn, Thuận An, Bình Dương…
- Ok! Nĭ shuō de hăo!... (Ok! 你说得好!...)
Tốt lắm! Cậu nói tiếng hoa khá đấy!...
Khánh đã đậu phỏng vấn, anh ở lại làm việc luôn trong ngày! Chiều tan ca, Nam nói với Khánh:
- Khánh học tiếng hoa từ bao giờ mà nói hay vậy? Lúc phỏng vấn mình lo ghê luôn.
- Mình học cũng không được nhiều nên giao tiếp còn kém! À, Nam này!
- Sao hả Khánh?
- Mình chuyển chỗ làm mới, Nam đừng cho ba má và Thắm hay nha! Cứ coi như mình còn đang làm ở chỗ cũ.
- Sao phải như vậy hả Khánh?
- Nam, có nhiều điều mình thật sự khó nói…