Thời gian thoi đưa sẽ chẳng vì ai mà dừng lại, trong nháy mắt, một mùa xuân nữa lại đến, chỉ là mùa xuân năm nay đến hơi muộn thật rồi, đã là tháng ba mà vẫn lúc ấm lúc lạnh, tiết trời vẫn còn có chút giá rét.
Nhưng trong thư phòng của nhà họ Đinh, trái tim của Đinh Triệu Lan sợ là còn lạnh hơn vài phần so với thời tiết hôm nay: “Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Đột nhiên hắn đứng dậy đi ra khỏi bàn, bước vài bước đến bên cạnh người đang bẩm báo với hắn, “Lão Thẩm, lời ngươi nói là thật sao? Chẳng phải ta nghe nói đã hạ gục Tương Dương, mọi người của Khai Phong phủ đều bình an trở về à?”
Lão Thẩm thở dài nói: “Đúng là Tương Dương Vương đã bị hạ gục, nhưng chỉ có Triển đại hiệp vì cứu người mà bị trọng thương.”
“Trọng thương?” Đinh Triệu Lan có chút lo lắng.
“Cụ thể thì ta không biết, chỉ nghe nói các thái y trong cung đều đã đi đến Khai Phong phủ nhưng toàn lắc đầu đi ra. Ta không dám chậm trễ, khẩn trương đến đây truyền tin cho cậu.”
“Không đúng, nếu như hắn bị thương nặng, chắc chắn sẽ tìm y hỏi dược khắp nơi, nhưng tại sao trên giang hồ lại chẳng có chút tin tức gì?” Đinh Triệu Lan càng thêm lo lắng.
“Cái này… ta cũng không biết.”
Đinh Triệu Lan trầm ngâm đi qua đi lại vài bước, nhưng cũng không biết nên làm gì cho phải: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước, ngày mai ngươi lập tức mang theo bí dược chữa thương ở trong nhà, ra roi thúc ngựa chuyển đến phủ Khai Phong, vẫn là vất vả cho ngươi rồi.”
Lão Thẩm vội vàng đáp ứng, đang định đi ra ngoài thì bị Đinh Triệu Lan gọi lại: “Không được kinh động tới nhị thiếu gia và tiểu thư, hiểu chưa?”
Lão Thẩm vừa định gật đầu thì lại nghe có người lạnh lùng nói: “Huynh cho rằng huynh có thể giấu giếm được bao lâu?” Đây là Đinh Triệu Huệ.
Vẻ mặt Đinh Triệu Lan lạnh lùng, hắn vẫy tay ra hiệu cho lão Thẩm lui ra, lúc này mới hạ giọng nói: “Bây giờ đệ đã biết thì cứ đem chuyện này giấu vào bụng, không nói cho Nguyệt Hoa là được.”
“Đại ca!” Đinh Triệu Huệ đột nhiên khẩn cầu, “Triển Chiêu bị thương nặng, sợ là chẳng thể chống chọi được nữa, huynh còn không để cho bọn họ gặp mặt nhau lần cuối cùng được hả?”
Đinh Triệu Lan chậm rãi đi tới bàn: “Chuyện của hắn đã không còn liên can gì đến Nguyệt Hoa. Ta cảnh cáo đệ lại lần cuối, không được nhắc tới nữa!”
“Được, đại ca, ta hỏi huynh, trước kia huynh ép Triển Chiêu từ hôn, với tính khí của huynh, suốt một năm qua, huynh có từng được thanh thản bao giờ chưa?” Đinh Triệu Huệ cũng không chịu buông tha, hạ giọng chất vấn.
“Ta biết chuyện trước kia các người đều trách ta quá vô tình, nhưng mà ta không thể đem hạnh phúc của Nguyệt Hoa ra làm liều, cho nên dù có quay trở lại một lần nữa, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.” Đinh Triệu Lan không hề lùi bước, đáp lại cứng rắn.
“Được, huynh nói huynh vì hạnh phúc của Nguyệt Hoa, đã qua một năm rồi, đừng nói là bệnh trạng đau đầu của muội ấy càng ngày càng tệ, có bao giờ huynh thấy muội ấy vui vẻ hạnh phúc chưa!”
Đinh Triệu Lan hung hăng đập bàn: “Đều là do đệ và Bạch Ngọc Đường tự cho mình là thông minh, đưa Nguyệt Hoa đến lại Khai Phong, để cho muội ấy lại có tình cảm với Triển Chiêu, mới khiến muội ấy đau lòng!”
“Đại ca à!” Đinh Triệu Huệ hạ giọng kêu, “Huynh cũng biết nói Nguyệt Hoa lại có tình cảm với Triển Chiêu. Huynh có từng nghĩ đến, huynh có thể nhốt muội ấy ở trong sân này được bao lâu, một năm, mười năm, hay là cả đời? Hiện huynh cũng biết, cho dù Nguyệt Hoa có mất đi trí nhớ, con bé vẫn sẽ lại thích Triển Chiêu lần nữa. Điều này, cả ta và huynh đều ngăn không được.”
Trong lòng Đinh Triệu Lan chấn động, hắn ngồi phịch xuống ghế, chỉ nghe thấy Đinh Triệu Huệ vẫn đang hạ giọng thở dài: “Huynh có biết vì sao Triển Chiêu bị thương nặng lại không có kinh động gì đến bất kì bằng hữu nào trên giang hồ không? Hắn là vì không muốn mang đến thêm hỗn loạn nào nữa cho Nguyệt Hoa. Hắn đối với Nguyệt Hoa là một lòng thành tâm, chẳng lẽ huynh không lượng thứ được chút nào sao?”. ngôn tình sủng
Đinh Triệu Lan nản lòng thở dài một hơi, Đinh Triệu Huệ ảm đạm thì thầm: “Nếu như lần này hắn thật sự không thể chống chọi được, nếu mai sau Nguyệt Hoa có thể nhớ lại quá khứ, chẳng phải sẽ là tiếc nuối cả đời à?”
Đinh Triệu Lan có chút buồn bực, nhưng lại không biết nên làm thế nào để trút hết, một chút giận hờn mà gần như gào thét với Đinh Triệu Huệ: “Vậy thì đệ nói ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đinh Triệu Huệ thở dài: “Chuyện gì đến sẽ đến, huynh không thể trốn tránh được, nói hết chân tướng cho Nguyệt Hoa đi, hãy để muội ấy tự lựa chọn.”
(Hết chương 10)