Xe chạy được một quãng thì Tạ Trạch Ích mới hờ hững nói: “Thật ra cũng không thể trách cậu ta được, cậu ta phóng xe còn nhanh hơn tôi.”
Sở Vọng nhìn anh, “Ồ, thì ra hai người về cùng nhau.”
“Không phải. Ai việc nấy thôi. Có điều không may là cậu ta ở phe đối diện tôi.”
“Anh đang bào chữa cho việc mình về Thượng Hải quá muộn?”
“Không, tôi đang bào chữa cho Lâm sĩ quan.”
Qua đôi ba lời trên, tuy người ngoài có thể không hiểu nhưng cô có thể suy đoán được một hai. Nếu Lâm Tử Đồng đến kịp để ngăn cản, như vậy rất có thể đối phương có liên quan tới Giang Tây; anh ta lại còn ở phe đối diện Tạ Trạch Ích, chắc hẳn Giang Tây đã có tiến triển, vì thế mà phía Nam Kinh mới căng thẳng, cho nên hai người bọn họ một người hộ tống, một người đề phòng.
Nếu đã vừa có quan hệ với Giang Tây và chính phủ Anh, hay hiểu đơn giản là nhiệm vụ gần đây của Tạ Trạch Ích rất có thể là dốc sức vì viện nghiên cứu. Nên có thể hiểu câu anh nói thành: “Bây giờ tôi và em đã là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.”
Về đến nhà, Tạ Trạch Ích đưa cô lên lầu, đợi cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi mới ra bên ngoài bật máy hát lên. Trong tiếng nước chảy ào ào và tiếng nhạc Waltz nhẹ nhàng, anh mở hé cửa phòng tắm ra, thấp giọng bổ sung: “Sẽ còn có hành động nữa. Em chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Nghe thấy câu này, Sở Vọng chợt giật mình. Cô muốn hỏi kỹ nữa, nhưng khi quấn khăn ủ tóc, mặc đồ ngủ đẩy cửa phòng tắm đi ra thì chẳng thấy ai. Cửa phòng anh vẫn mở, giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng truyền đến, gió thổi bay tấm rèm cửa sổ, đồng thời đưa đến mùi hương hoa lan. Tạ Trạch Ích đã đi rồi. Cô nhấc cây kim trên máy hát ra, khép cửa sổ lại cho anh, mang theo nghi ngờ đi vào giấc ngủ trong nốt ngày cuối tuần còn lại.
Qua sự dè dặt của Tạ Trạch Ích cùng với lời ấp úng về chương trình giữ bí mật, đại khái cô cũng suy đoán được bảy tám phần, cũng nhanh chóng có được giải đáp cho những thắc mắc còn ngờ vực.
Lúc cô thức giấc, trên bàn đã có sẵn một đĩa trái cây được cắt tỉa, sữa chua Musli, máy pha cà phê cũng đã được sửa, trên máy có dán giấy ghi chú viết tóm tắt cách sử dụng, chữ viết xiên xẹo càng viết càng to, trông như học sinh tiểu học tập viết.
Ăn sáng xong, cô búi tóc lên, mặc áo khoác bên ngoài sườn xám rồi đi ra ngoài. Xe của Tạ Trạch Ích đang đậu bên dưới, nhưng người ngồi trên ghế lái lại là Benjamin. Vừa lên xe, anh đã nhìn thẳng vào mắt cô: “Có phải cô muốn hỏi sếp đang ở đâu không?” Rồi lập tức cười hì hì trêu: “Lát nữa sẽ gặp ngay thôi, anh ấy bảo cô không cần phải thương nhớ anh ấy nhiều làm gì.”
Cô vốn chẳng bao giờ phản ứng trước mấy câu đùa mà Tạ Trạch Ích nhờ người chuyển lời. Có điều nghe nói sẽ gặp lại ngay, Sở Vọng không khỏi ngạc nhiên.
Con hẻm bên ngoài INFT ở đường vượt giới đang bị canh giữ, phong tỏa cả một khu vực. Xe chậm rãi chạy vào, dọc đường toàn là lính Anh xì xà xì xồ rất ồn ào, đồng thời có rất nhiều gương mặt lạ. Xem ra bọn họ đã coi trọng viện nghiên cứu hơn, chịu đưa nhân lực đến.
Bước vào viện nghiên cứu, mọi thứ vẫn như thường ngày, song không khí vô cùng căng thẳng: những gương mặt thân quen trở nên mơ hồ, như thể chưa bao giờ gặp cô và cô cũng chưa gặp họ lần nào; bọn họ vội vã đi lướt qua cô, vừa vào phòng là lập tức cảnh giác khóa chặt cửa.
Cảm giác này như thể tòa thành bị vây hãm đẩy mọi người vào cảnh lâm nguy, binh lính cố thủ thành trì, lắp mũi tên bắt lửa vào dây cung.
Cô bước nhanh đi lên tầng năm. Bohr đang đứng chờ ngoài cửa phòng thí nghiệm của tổ I, vừa thấy cô đến, ông cau mày vẫy tay ra hiệu cô nhanh lên. Cô đi theo sau Bohr, vừa vào phòng, ông lập tức khóa chặt cửa lại.
Thấy cô đi vào, không ít người ngẩng đầu nhìn cô với vẻ khó chịu, sau đó lại cúi đầu sửa soạn tài liệu của mình.
Nụ cười “chào buổi sáng” đông cứng trên mặt, Sở Vọng ngoái đầu hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Bohr mở khóa két sắt, lấy ra xấp bản thảo bán thành quả của cô, “Còn nhớ kết quả không? Nếu không nhớ thì cho năm phút để đọc thuộc, rồi tiêu hủy đi.”
Cô lập tức gật đầu, sau đó ngoái đầu nhìn mọi người trong phòng thí nghiệm: ai ai cũng đang cố ghi nhớ kết quả tính toán của mình trong mấy tuần qua, bao gồm cả mấy người Oppenheimer đang dùng máy cắt giấy hủy bỏ kết quả số liệu. Anh ta tiêu hủy đống giấy nháp nhàu nhĩ của mình rồi đưa máy đến cho cô; Bohr lại hỏi một câu trước khi cho giấy vào máy: “Đã nhớ chưa?”
Cô giơ tay ngăn cản, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Bohr ấy ra một tờ giấy nhăn nhúm ở trong ngực, mở ra đặt xuống trước mặt cô. Chỉ có mấy hàng chữ đơn giản viết bằng tiếng Nhật và tiếng Anh, nội dung như nhau.
Bản dịch tiếng Anh là:
Kính gửi tiến sĩ Bohr, Gần đây, gần đây được biết anh cùng nhiều nhà vật lý và hóa học nổi tiếng thế giới được mời đến Thượng Hải, Trung Quốc để tiến hành nghiên cứu lý thuyết và thí nghiệm về vật lý nguyên tử. Từ xưa đến nay, các Thiên hoàng luôn coi trọng việc học, nghe giám đốc trú tại Thượng Hải nói anh bị hạn chế tài trợ, chính sách gặp phải nhiều điều kiện có hạn, thậm chí còn phải làm việc với nhân viên nữ chỉ mới tốt nghiệp cử nhân, tôi nghe mà phải thở dài. Cũng nghe nói Yoshio Nishina* từng là đàn anh ở đại học Cambridge và là bạn học ở đại học Göttingen, vừa là đồng nghiệp vừa là bạn. Thế nên tôi đã mời Yoshio Nishina cùng đnhoms nghiên cứu khoa học xuất sắc nhất của ông ấy đến Thượng Hải, hy vọng sẽ giúp ích trong tiến triển nghiên cứu của anh. Vì để nghiên cứu có thể an toàn tiến hành thuận lợi, giám đốc đặc sứ đã cử thiếu tá Sakuma Ichiro cùng mấy chục người sĩ quan đến đường vượt giới, tất không ngại vất vả mệt nhọc, ngày đêm phòng thủ, xin hãy để chúng tôi được giúp sức.
Gửi lời kính trọng cao quý nhất.
Đại sứ Nhật Bản toàn quyền đặc mệnh tại Thượng Hải – Takagi Esaki (Đã ký)
(*Yoshio Nishina là nhà vật lý người Nhật Bản, được gọi là “cha đẻ của nghiên cứu vật lý hiện đại Nhật Bản”, phụ trách kế hoạch nghiên cứu bom nguyên tử của Nhật Bản trong Thế chiến II.)
Càng đọc thư cô càng thấy khó chịu. Phái gián điệp đến viện nghiên cứu là chuyện sớm muộn, đáng tiếc vì nhiều nguyên nhân nên không biết bắt tay từ đâu. Tối thứ sáu, phái gã thiếu tá Sakuma Ichiro cùng tay chân của hắn ở Thượng Hải để mắt đến cô: Từ viện nghiên cứu ban đầu ở Hương Cảng đến Thượng Hải, cô luôn là người có trình độ học vấn thấp nhất trong số các nhà nghiên cứu. Lần này yếu điểm và cái thóp của viện nghiên cứu đã bị nắm, Nhật Bản cũng tìm được chỗ xâm nhập: Nếu Bohr không chấp nhận Yoshio Nishina tiếng tăm lừng lẫy còn từng là cộng sự, thì vì sao lại đón nhận một cô gái không tên không tuổi, lại không có địa vị nghiên cứu?
Cũng không thể nhận ý tốt của Nhật Bản được, nhưng lại không thể từ chối tiến sĩ Yoshio Nishina cùng đội ngũ ưu tú của ông, để ông ấy trở về Nhật Bản.
Ông có năng lực nghiên cứu khoa học, lại từng là cộng sự với Bohr; hơn nữa, mới sáng thứ hai mà gã thiếu tá đã dẫn theo đám sĩ quan lâu la đến tập kích. Đến cũng đến rồi, sao bảo người ta về được?
Trước kia cũng có người ở tổ I tỏ vẻ khó hiểu và bất mãn trước trình độ học vấn của cô. Bình thường bọn họ cũng thường xuyên bàn tán ra vào, rồi hôm nay cuối cùng cũng tìm được điểm phát tiết: cô không có ích lợi gì thì cũng thôi, nhưng vì sao lại còn làm con sâu làm rầu nồi canh, khiến bao tâm huyết của chúng tôi bị phá hủy?
Hèn gì đi từ dưới lầu lên, ai ai nhìn cô cũng có vẻ chỉ hận không thể xé xác cô.
Ngay tới tổ I bình thường khá hòa thuận là thế, mà nay cũng có người không kìm được hỏi: “Không tiêu hủy tài liệu nghiên cứu đi mà còn đứng đó hỏi làm gì?”
Một nhà vật lý Đan Mạch cười nói: “Tài liệu nghiên cứu của con bé không hữu ích, trừ những phần liên quan đến từ ngữ nhạy cảm ra thì có hủy hay không cũng vậy.”
Bohr cầm tài liệu của cô, quay sang nghiêm túc hỏi: “Làm xong chuyện của mình nên bắt đầu quản chuyện người khác rồi phải không?”
Oppenheimer thấy sắc mặt cô có gì đó không đúng, đi tới thấp giọng hỏi: “Nhớ ra gì rồi đúng không?”
Cô ngơ ngác nhìn người trước mặt, chậm rãi mỉm cười, lẩm bẩm đáp: “Đến cũng đã đến rồi…”
“Đến cũng đã đến rồi cái gì cơ?”
Chuông cửa vang lên, mọi người đều tưởng là người Nhật đến nên không khỏi tăng tốc.
Bohr đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại, mặt không đổi sắc đi ra mở cửa.
Cửa bật mở, nhưng đứng bên ngoài lại là Tạ Trạch Ích.
Thứ hai tuần trước Tạ Trạch Ích đã từng gặp Bohr, vì lo Nhật Bản muốn đòi tăng quân lực nên chính phủ Anh cần phải đánh đòn phủ đầu, cho nên đã điều anh đến đây. Vì vậy nên mới nâng hàm cho anh, hai sọc một to một nhỏ trên cầu vai đã biến thành hai sọc to. Ngài thượng úy lo lắng chạy đến cũng không phải vì chuyện gì khác, chỉ ngoắc tay gọi Sở Vọng ra ngoài.
Vì lúc sáng Benjamin đã có lời trước nên giờ gặp anh ở đây, cô cũng không thấy lạ. Có điều đột nhiên gọi cô ra ngoài trước mặt nhiều người như vậy, khiến cô không khỏi nghi ngờ.
Tạ Trạch Ích đứng trên hành lang đợi cô. Trong chớp mắt cô đi ra ngoài, trước khi cửa cách âm khép lại, cô nghe thấy một câu mỉa mai: “Ồ, đó chẳng phải là tình nhân người Anh của nó sao?”
Nhưng lúc này Sở Vọng không rảnh quan tâm đến lời ấy. Bước đến trước mặt Tạ Trạch Ích, Tạ Trạch Ích cũng chẳng nhìn cô, hất cằm ý chỉ cô nhìn xuống bên dưới. Nơi này có tầm nhìn rất thoáng, vừa hay trông thấy năm sáu chiếc xe của Đức đậu trước cửa viện nghiên cứu. Lính Nhật đi đầu, ngài giám đốc ở phía sau tự mình mở cửa mời một nhà khoa học đeo kính mắt xuống xe – người này chính là Yoshio Nishina. Viện trưởng trên danh nghĩa của INFT là ông già người Do Thái nhìn như Pinocchio phiên bản già đi đến nghênh đón, sau đó còn mời mọi người đi vào viện nghiên cứu.
Một đám lính Nhật khác cản ở phía sau, tay thiếu tá dẫn đầu ngẩng mặt nhìn lên. Gương mặt đó, dù hóa thành cát bụi cô vẫn nhận ra.
“Em nói thiếu tá, là hắn đúng không?”
“Đúng thế.”
“Xem ra em đã thu hút sự chú ý của hắn rồi, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy được.”
“Hắn không chú ý đến tôi, mà là viện nghiên cứu sau lưng tôi.”
“Em nghĩ thế nào?”
“Nghĩ cái gì?”
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Hiếm khi thấy giọng Tạ Trạch Ích có vẻ gấp gáp như vậy. Trước đây ai ai cũng nói canh gác viện nghiên cứu là công việc rảnh rỗi, vì để tiện cho nhiệm vụ mà bà Cát giao cho nên anh cũng từng đệ đơn xin được chuyển tới đây, có điều vẫn chưa được phê chuẩn. Nhưng đến cuối tuần trước đột nhiên được phê duyệt, không ngờ sau khi được duyệt, công việc rảnh rỗi vào tay anh lại biến thành củ khoai nóng không ai muốn cầm. Rutherford xin George VI tài trợ một khoản lớn, ngoài ra, ông còn tự đầu tư một lượng lớn quỹ nghiên cứu và mời những nhà vật lý nổi danh từ khắp nơi trên thế giới đến thành phố đầu tiên ở Viễn Đông này. ông còn tự đầu tư một khoản tiền lớn vào nghiên cứu, mời những nhà vật lý nổi danh từ khắp nơi trên thế giới đến thành phố bậc nhất vùng Viễn Đông. Nhưng ngoài một vài người ít ỏi trong tòa nhà này ra, thì chẳng ai biết rốt cuộc đang nghiên cứu gì. Nhưng giá trị của thứ này, ngay lúc bọn họ đặt chân đến đây trong sáng hôm nay thì đã bị bóc trần rồi.
Nay người Nhật đã tới, rốt cuộc phải bảo vệ thế nào đây? Phải tiếp nhận, chấp nhận, hay chống lại, từ bỏ đây?
Đối với anh, dù là gì thì cũng rất khó giải quyết.
Nhưng cô chẳng có chút gì căng thẳng, cười nói: “Anh biết lúc vụ án đêm hôm đó không được thông qua, nhân viên thẩm tra đã nói gì với tôi không?”
Anh hỏi, “Nói gì?”
“Anh ta nói: ‘Nhưng quý cô à, bản thân cô nằm trong phạm vi được luật pháp chúng tôi bảo hộ’.” Hai mắt cô lóe lên vì hưng phấn, “Anh ta nói: ‘Nếu là cô, nhất định bọn họ sẽ truy cứu’.”
Giọng Tạ Trạch Ích trở nên lạnh lẽo, nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Em muốn làm gì?”
Cô mải đắm chìm trong thế giới của mình, không hề hay rằng giọng người đối diện đã chìm xuống đáy cốc, chỉ cười nói: “Anh còn nhớ ngài Saumur không, là người yêu của Luca đấy. Lúc ông ấy quay về Paris, tôi có hỏi ông ấy: ‘Nếu có một cuộc chiến khác xảy ra, ông còn sẵn sàng cống hiến hết sức cho đất nước đã làm tổn thương mình không?’ Anh có biết ông ấy trả lời thế nào không? Ông ấy nói: ‘Dù bao nhiêu lần, dù bất cứ lúc nào, dù ông ấy chết vạn lần cũng không từ nan, chết sẽ thành sống, xương rồi cũng hóa thịt.”
Anh không hiểu được ngọn nguồn của sự kích động và đam mê nhiệt huyết trong cô. Lúc này anh chỉ muốn xối một chậu nước lạnh xuống đầu cô, để cô gái này tỉnh táo lại, tìm về lý trí, nghĩ kỹ hậu quả. Anh luôn cho rằng cô ba nhà họ Lâm là một người thông minh, nào ngờ chỉ vì hoài bão và lý tưởng không thiết thực của mình mà liên tục có hành vi ngớ ngẩn bất chấp hậu quả.
Anh nhìn cô nói, “Em biết không, bây giờ tôi hơi hối hận rồi.”
Cô cũng nhìn anh cười nói: “Hối hận vì đã đồng ý với cô út là chăm sóc tôi đúng không?”
“Đúng thế. Cực kỳ hối hận.”
Anh cứ tưởng cô có thể an phận thủ thường, thông minh khéo léo như các “tiểu thư khuê các” kiểu Trung Quốc khác, còn có thể nghe theo vài đề nghị thiện ý và lời khuyên chân thành… Như thế, vào những lúc rảnh rỗi, anh chỉ cần xách theo chiếc lồng ra ngoài cho cô hít thở không khí mới mẻ, ngắm nhìn phong cảnh người vật địa phương, cùng lắm là mở cửa lồng vào những lúc an toàn, để cô có thể bay lượn trong phạm vi anh thấy được, như vậy cũng không khó gì.
Đâu ngờ dì Cát không phải giao cho anh chú chim tước trong lồng, mà là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tùy vào tâm ý của cô, khiến người khác không thể đề phòng.
Anh vô cùng hối hận, giờ chỉ muốn buông tay mặc kệ, đưa cô trở về nơi cũ.
Hai người đứng trên cầu thang. Cách đó không xa, một đám người Nhật đang đi tới. Nhưng cả hai lại như không thấy gì, chỉ nhìn đối phương. Tạ Trạch Ích chậm rãi hỏi: “Xem ra em đã có kế hoạch rồi, cũng biết sẽ phải trả giá thế nào đúng không?”
“Đúng thế.” Cô đáp.
“Vậy chúc em may mắn.” Anh cười lạnh, “Cũng cho phép tôi nói lại với dì Cát, bắt đầu từ giờ trở đi, tôi không quản chuyện của em nữa, cũng không quản được. Tạ Trạch Ích không chịu nổi trách nhiệm lớn như vậy.”
_
*Qin: Chương này dài quá, mà phần sau liên quan đến vật lý chuyên ngành nhiều nên edit mãi chưa xong, cũng đã mấy hôm rồi không đăng nên mình chia nhỏ ra đăng trước. Hic Tết nhất bận rộn thì chớ, nguyên tối qua lại còn phải vật vờ ở sân bay mấy tiếng vì delay. T__T