Sở Vọng quyết tâm cứu bản thân thoát ra khỏi đối thoại kiểu Lý Lôi Hàn Mai Mai*.
(*Hai nhân vật chính trong sách giáo khoa tiếng Anh Trung Quốc, ý nói cuộc nói chuyện của hai người kia như mấy mẫu hội thoại dạy tiếng Anh cơ bản.)
Cô suy nghĩ năm giây, vào lúc Lâm Doãn Yên đi xuống lầu đem trà bánh lên, Sở Vọng lập tức tới cạnh ngài Saumur, thấp giọng nói bằng tiếng Pháp: “Thưa ngài, nếu ngài không muốn ăn thì có thể từ chối mà.”
Trong những ngày qua, đây là lần đầu tiên Saumur nghe thấy có người nói tiếng Pháp ngoài ông Kiều, tuy phát âm hơi gượng và cũng không quá chuẩn, song vẫn đủ để ông ấy dừng tay đánh dấu trên con ma-nơ-canh.
Sở Vọng nhìn con ngươi đục ngầu của đối phương, lật đật thấp giọng bổ sung, “Ngài không cần phải lo sẽ khiến chị ấy mất hứng đâu, dù gì cũng là nhà cháu thất lễ trước. Nếu không được thật, ngài cũng có thể để lại cho cháu ăn. Nếu như ngài đồng ý thử một lần, sau này chị ấy tuyệt đối sẽ không mời ngài ăn trái cây liên tục nữa.”
“Không phải nếu như thế thì tôi sẽ càng thất lễ hơn ư?”
“Vậy để cháu làm người thất lễ, không phải sẽ tốt sao?”
Lúc này trên mặt Saumur thoáng vẻ kinh ngạc, ngoái đầu híp mắt nở nụ cười chỉ có lúc trêu trẻ con, nhìn cô qua cặp kính, “… Không sợ bị người lớn phạt hả?”
“Bà cả sẽ không phạt cháu đâu, chí ít là gần đây sẽ không làm vậy.” Lâm Sở Vọng nháy mắt, “Không tin chúng ta cược thử nhé, ngài Saumur?”
Đúng lúc này, Lâm Doãn Yên sai người hầu của mình đem hồng trà và sô cô la Brownie vào phòng.
Sở Vọng lập tức im lặng, lùi ra sau nhìn từ đằng xa.
Sau khi Lâm Doãn Yên ra hiệu để người hầu đưa hồng trà và sô cô la cho ngài Saumur, cô nàng lại trưng ra bộ mặt mong đợi mà nói, “Mời ăn.”
Ngài Saumur nghiêng đầu, phức tạp nhìn Lâm Sở Vọng.
Sở Vọng hiểu ý, nghiêng đầu khôn khéo hỏi, “Chị hai, có phần của em không thế?”
Lâm Doãn Yên nói: “Em tự xuống nhà ăn không được hả?”
Sở Vọng cười nói: “Nhưng mà em đói lắm rồi, em ăn phần này trước, còn phần của em để lại cho ngài Saumur được không?” Nói rồi cô lại ngẩng đầu lên, dùng tiếng Anh hỏi ngài Saumur, “Có được không thưa ngài?”
Thấy được ngài Saumur gật đầu đồng ý, Doãn Yên trơ mắt nhìn Sở Vọng cầm lấy hồng trà và sô cô la Brownie mình chu đáo chuẩn bị, ngồi vào trong góc vui vẻ ăn.
***
Đúng như dự đoán, Doãn Yên lập tức cáo trạng.
Trên bàn ăn tối, ngài Saumur hỏi ý kiến của Kiều Mã Linh về áo cưới, còn ông Kiều và Mitchell, Tiết Chân Chân lại nghiêm túc dạy Leon dùng đũa. Doãn Yên ra vẻ như nghe hiểu tiếng Pháp vô cùng tập trung vào ngài Saumur, nhưng khóe mắt thì liên tục nhìn về bà cả Lâm.
Bà cả Lâm dùng tư thế tao nhã hơn xưa gắp trăm lần ăn nốt nửa con tôm cuối cùng, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lau miệng. Sau sáu bảy lần điều chỉnh sắc mặt, bà mới hắng giọng, nhìn thẳng Lâm Sở Vọng hỏi: “Nghe nói hôm nay cháu ba tranh đồ ăn với khách?”
Lâm Sở Vọng đang vật lộn với măng tây, nghe thế thì ngạc nhiên ngẩng đầu, rồi gật đầu với vẻ vô tội.
Bà Lâm muốn giữ phong độ trước mặt vợ bé, lại phải giữ uy nghiêm của mình trước mặt ba đứa nhỏ, thế là ho khẽ hai tiếng, nghiêm túc nói: “Cháu đến Hương Cảng đã lâu như thế, mà vẫn chưa học hết phép tắc hả?”
Sở Vọng vội đặt dao nĩa xuống, ngoan ngoãn đứng cạnh bàn, thấp giọng thưa: “Thưa bác, là cháu sai ạ.”
Tuy uy lực của bà cả Lâm bây giờ thấp hơn ngày thường khiển trách quát mắng, nhưng vẫn đủ khiến cuộc trò chuyện trên bàn ăn tạm thời dừng lại.
Mitchell vốn xuất thân là người hầu, từ lâu đã nghe nói đến sự tồn tại của bà cả Trung Quốc xuất thân cao quý, được giáo dục đại học đầy đủ, nên xưa nay luôn kính sợ bà. Lần đầu tiên nghe bà nghiêm túc khiển trách người ngoài, trong lòng cô không kìm được e ngại, sắc mặt trắng bệch ôm chặt lấy Leon cũng tái mặt.
Một bên là vợ cả bảo vệ gia quy, tỏ rõ uy nghiêm, còn một bên là vợ lẻ tóc vàng mắt xanh nhưng tái nhợt đầy thương xót. Ông Kiều thấy thế, phản ứng đầu tiên đương nhiên là trấn an vợ lẻ mong manh khiến người ngoài thương yêu.
Đa số khung xương của phụ nữ da trắng khá to, có thể do cô Mitchell này xuất thân là người hầu, thiếu dinh dưỡng nên trông gầy gò. Hình ảnh người phụ nữ da trắng trong lòng Lâm Sở Vọng là người có sức lực địch thiên quân, có thể túm lấy tóc người ta đập vào tường, không ngờ một thế kỷ trước phụ nữ người da trắng cũng có dị loại. Ở trước mặt bà cả Lâm không được xem là cao lớn, vậy mà so ra lại càng có thể kích thích dục vọng bảo vệ của đàn ông.
Có người từng hỏi: bị mẹ chồng chèn ép thì phải làm gì? Thế thì tìm cho bà ấy một kẻ địch giả tưởng, ví dụ như: người thứ ba trong cuộc sống hôn nhân. Bà ấy tự lo còn chưa xong, dĩ nhiên sẽ không để ý tới bạn nữa.
Câu trên chính là nói bà cả Lâm vào lúc này chứ còn gì nữa, khó khăn lắm mới tìm được lỗi của Lâm Sở Vọng để phạt, nhưng nó đã ngay lập tức xì hơi trong nháy mắt ông Kiều trấn an vợ hai. Dĩ nhiên bà rất tức giận, nhưng hiện tại không thể phát tác, nếu không bà chính là người thất bại.
Chợt bà dịu dàng nói: “Con gái còn nhỏ có hơi nghịch ngợm, cũng không phải chuyện gì lớn. Có điều chỉ được phép lần này thôi, nếu có lần sau, bác vẫn phải phạt cháu. Mau ngồi xuống đi, Mã Linh, vừa rồi ngài Saumur đã nói với con đến đâu rồi, mấy ngày nữa thì có thể may xong váy cưới?” Bà nhìn sắc mặt của ông Kiều, quay qua mỉm cười hỏi Leon bằng tiếng Anh: “Leon đã biết dùng đũa chưa?”
Sở Vọng như được đại xá, vội vã ngồi xuống cầm dao nĩa lên, tiếp tục tác chiến với măng tây.
Lâm Doãn Yên không được thấy Lâm Sở Vọng bị phạt như mong muốn, bèn chuyển sự chú ý sang ngài Saumur, tuy ngài Saumur vẫn dùng tiếng Pháp nói chuyện với ông Kiều, nhưng cô nàng không chỉ một lần nghe ông ấy thốt ra từ “chuwang”*, trong lúc nói cả hai luôn nhìn Lâm Sở Vọng với ánh mắt tán thưởng.
(*Phiên âm tên của Sở Vọng là chǔwàng.)
Thế là Doãn Yên ủ rũ mãi trong suốt thời gian còn lại của bữa tối.
***
Sau bữa tối, Sở Vọng đi bộ xong, ngồi trên xích đu trong vườn hoa đung đưa ca hát. Ngài Saumur đứng ở trên lầu trông thấy cô, bèn vội đi xuống lầu, ngồi xuống cạnh xích đu.
“À há… Không ngờ tôi lại thua cả một cô bé Trung Quốc.” Saumur cười nói: “Vậy cô bé Trung Quốc muốn thưởng gì đây.”
“Lúc nãy ăn tối cháu có nghe ngài nói,” Sở Vọng nghiêng đầu suy nghĩ, “Sau khi may váy cưới cho chị xong, ngài Saumur sẽ rời khỏi biệt thự họ Kiều, thuê một cửa tiệm ở khu vực Du Ma Địa*, tìm hai người học nghề giúp việc?”
(*Du Ma Địa: khu vực tấp nập hàng quán và khách du lịch của Hông Kông, là Khu giang hồ một thời khét tiếng ở đây.)
“Những người bạn của ông Kiều cũng nhờ tôi may ít lễ phục cho họ. Hồi ở Pháp, tôi từng gặp kiểu thêu thủ công Trung Hoa, hy vọng có thể sử dụng lên lễ phục phương Tây. Lần này theo ông Kiều đến Hương Cảng, mục đích cũng là muốn học kỹ thuật thêu thủ công Trung Hoa.”
Sở Vọng gật đầu nói: “Quả đúng là rất đẹp, đáng tiếc tay cháu vụng về, không học được.”
Ngài Saumur tò mò: “Vì sao cháu không nói tiếng Pháp trước mặt người nhà?”
“Cháu và mẹ mình không được người nhà thích cho lắm…” Sở Vọng quyết định nói dối vô hại, “Mà tiếng Pháp và tiếng Anh của cháu lại được bà ấy dạy.”
“Oh, ai lại ghét một cô bé lanh lợi đáng yêu như thế này chứ.” Ngài Saumur không tiếc lời khen, “Thế, cô bé lanh lợi đáng yêu, phần thưởng mà cháu mong muốn có liên quan gì đến kế hoạch sau này của tôi ư?”
Sở Vọng giảo hoạt chớp mắt: “Liệu ngài Saumur có cần một cô bé phương Đông không biết thêu thùa học việc không?”
Ngài Saumur nghe cô nói thế thì rất đỗi ngạc nhiên, nhưng cũng trịnh trọng hỏi: “Vì sao lại muốn học may?”
Cô rất muốn nói rằng: Vì ngài mang họ Luca, một trăm năm sau những bộ áo quần mang tên ngài đều lấy đơn vị hàng vạn làm giá khởi điểm trong mấy buổi đấu giá. Theo ông tổ là ngài học tập, cho dù học được nhiều ít thế nào thì về sau cũng là bát cơm vàng rồi.
Đương nhiên Sở Vọng không thể nói ra tiếng lòng của mình. Nghĩ một hồi, cô nói: “Lúc kết hôn cháu cũng muốn mặc áo cưới vừa thời thượng lại vừa đẹp như chị mình, nhưng chắc chắn cháu không thể mời được thợ may lợi hại như ngài Saumur rồi, cho nên…”
Ngài Saumur nghe thế thì cười phá lên.
Sở Vọng thấy ông cười mình, lại càng ấm ức: “Hơn nữa cháu còn ngờ rằng hôn phu của mình sẽ bỏ mình, kết hôn với một cô vợ thời trang hơn. Nếu như khi đó cháu có thể học được ít kỹ năng từ ngài Saumur thì cũng đủ để nuôi mình.”
Những lời này lại là lời thật lòng.
Saumur nhìn cô bé mới lớn ủ dột mặt mày nói đến vấn đề cưới gả của mình, ông chợt thấy buồn cười, sau đó nghiêm túc hỏi: “Chờ tới khi cháu kết hôn, nếu vẫn còn ở Hương Cảng, nhất định tôi sẽ may áo cưới cho cháu… Có điều, ông Kiều và bà Kiều liệu có đồng ý để cháu gái bảo bối của mình chịu khổ ở chỗ tôi không?”
Hai mắt Sở Vọng sáng lên: “Chỉ cần ngài đồng ý, thì bên bác trai bác gái tuyệt đối không phải là vấn đề.”
***
Ngài Saumur đã đồng ý nhận Sở Vọng vào học việc, dĩ nhiên ông Kiều không có ý kiến. Bà Kiều lại cảm thấy, ở trung Quốc, thợ may vá không phải là cái nghề được coi trọng. Nhưng bà vẫn giả vờ đề nghị Lâm Sở Vọng một hai, báo cho cô biết giáo viên Anh văn sắp về Hương Cảng rồi, hỏi cô có thật sự muốn bỏ thời gian học tiếng Anh buổi chiều để học việc ở tiệm may của ngài Saumur ở Du Ma Địa không?
Nghĩ đến sau này không cần phải giả vờ làm lính mới trong lớp tiếng Anh mỗi ngày nữa, đương nhiên Lâm Sở Vọng cầu còn chẳng được.
Bởi vì giáo viên ở trường dòng đều là người Anh, nên lúc thi khảo sát nhập học cũng bằng tiếng Anh. Chính vì vậy mà Kiều Mã Linh còn lo lắng thay Lâm Sở Vọng, nhưng Doãn Yên lại rất tốt bụng giải vây cho Lâm Sở Vọng: sang năm Sở Vọng mới nhập học mà, còn có thời gian một năm, có thể bắt kịp.
Sau khi bàn bạc với chị Mã Linh về mẫu áo cưới, ngài Saumur cũng tìm được cửa tiệm hài lòng ở Du Ma Địa. Người giáo viên tiếng Anh đã từ Scotland đến Hương Cảng, Mã Linh có thể tập trung chuẩn bị hôn sự. Khi đường Bá Tước khí thế hừng hực bắt đầu chuẩn bị hôn nhân đại sự, thì Lâm Sở Vọng đến Hương Cảng gần nửa năm, lần đầu tiên trở thành người có nửa ngày tự do: có Điệp Nhi đi cùng, chiều nào cô cũng ngồi xe điện đến cửa tiệm của ngài Saumur ở thành phố Cửu Long.
Lâm Sở Vọng học việc không cần đóng học phí, nhưng dĩ nhiên cũng không có tiền lương, cho nên cô vẫn không có tiền dư. Có điều ngài Saumur thường xuyên mua ít bánh kẹo lặt vặt, hoặc may ít đồ chơi nhỏ cho Lâm Sở Vọng. Vì vậy tuy ngày nào cũng đi qua con đường buôn bán của Hương Cảng một trăm năm trước khiến người ta thèm thuồng mua sắm, nhưng Lâm Sở Vọng cũng chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng rồi dẫn Điệp Nhi đi nhanh.
Ở chỗ ngài Saumur còn có một người học việc khác, là một người phụ nữ Việt Nam gả cho người Hương Cảng, họ Nguyễn. Mười sáu tuổi bà ấy đến Hương Cảng, học thêu ở một tiệm may sườn xám tại xứ Cảng Thơm đến tận năm ba mươi tuổi. Vì lúc ở Việt Nam từng theo chân mẹ làm giúp việc cho một gia đình người Pháp hơn mười năm nên bà ấy nói tiếng Pháp khá trôi chảy. Có hôm trên đường về nhà sau khi tan việc ở tiệm thêu sườn xám, bà vô tình thấy cửa hàng của ngài Saumur dán quảng cáo, thế là bà quyết định nghỉ việc ở cửa tiệm sườn xám, đến giúp việc ở chỗ ngài Saumur, cùng ngài Saumur thầy trò cùng tiến —— đương nhiên bà Nguyễn có thù lao rồi.
Bà Nguyễn rất kiệm lời, lần nào cũng ngồi trong góc cẩn thận hoàn thành bước trang sức cuối cùng trong quá trình may áo cưới cho chị Mã Linh —— thêu tranh mẫu đơn. Đa phần bà chỉ ngồi nghe ngài Saumur bị sự vụng về của Lâm Sở Vọng làm cho gần như phát điên, nhưng sau hai lần nổi cơn thịnh nộ ở Du Ma Địa, ông vẫn tiếp tục vui vẻ dạy Lâm Sở Vọng kỹ thuật cắt quần áo quan trọng.
Có một lần duy nhất Lâm Sở Vọng được ngài Saumur gật đầu khen “trẻ nhỏ dễ dạy” là vào một hôm, ông phát hiện cô bé chưa lớn này có thể dùng chính xác vòng tròn nhỏ và hình đa giác để cắt thành vòng tròn lớn và hình bầu dục, kết quả cắt ra là —— được một hình vẽ hoa văn cực kỳ cân đối, có thể thêu trên đó. Ngài Saumur rất bất ngờ, cầm bản vẽ kia ba ngày liền, khen Sở Vọng là “thiên tài trăm năm khó gặp”.
Lâm Sở Vọng mù mờ. Những phương pháp cắt hình học này là các yếu tố cơ bản của CAD và bản vẽ kỹ thuật, sinh viên kỹ thuật nào cũng làm được. Cô chẳng ngờ rằng, vào thời đại công trình học chỉ mới khởi bước, bản thân lại vô duyên trở thành người khơi dòng, điều này thật sự khiến cô khá bất an.
___
Tác giả có lời muốn nói: Khả năng ngoại ngữ của Lâm Sở Vọng là: Anh, Đức, Pháp, Ý, Tây Ban Nha nghe đọc viết khá nhiều nhưng nói ít. Vì biết tiếng Tây Ban Nha nên cũng nghe hiểu được tiếng Bồ Đào Nha. Chỉ biết từ vựng Latin học thuật, không biết đọc.