Cô cứ tưởng giấy mời đến căn cứ kỹ sư sẽ trịnh trọng lắm, ví dụ như một lá thư khuyến khích dài đầy nhiệt tình, hoặc là cử người quan trọng đến cửa truyền lời…
Nhưng toàn bộ thông tin cô nhận được chỉ vỏn vẹn một câu: “Sáng thứ ba tuần sau.”
Mà Tạ Trạch Ích nói với cô là anh cũng chỉ biết được mỗi vậy.
Có lẽ đó cũng là thông tin nội bộ bên quân đội, muốn rạch rõ giới hạn với bên “kỹ sư” các cô.
Nếu là trước đây tại xứ Cảng Thơm nơi phổ biến chiến tranh gián điệp này, một đại tá người Mỹ ngồi trong nhà một trung tá người Anh nói chuyện nửa tiếng thì kiểu gì cũng bị bắt vào tù dụng hình ép cung cho xem. Mà bây giờ hai người Tạ Trạch Ích và Boulon lại rất đường đường chính chính, cũng chẳng rõ là công lao của ai nữa.
Nói tóm lại, nội dung hai người nói chuyện chắc chắn không chỉ “sáng thứ ba tuần sau”.
Sở Vọng không khỏi than: còn chưa tới căn cứ mà đã bị phân biệt đối xử rồi, vạch rõ giới hạn tạo ra ngăn cách, quả thực rất bất lợi cho đoàn kết nội bộ.
Và đương nhiên cũng không có lợi cho cuộc sống vợ chồng.
Còn bà Cát thì suy nghĩ đơn giản hơn nhiều. Nghe nói hai người chỉ ở lại Hương Cảng vài hôm thì rất khó hiểu, “Nghỉ kết hôn chỉ có bảy tám ngày? Có chuyện gì mà gấp gáp vậy hả?”
Cô đành an ủi bà Cát: “Chuyến này đi đường dài, coi như du lịch trăng mật cũng được mà cô.”
Bà Cát nói: “Có ai hưởng trăng mật mà ba năm liền không?”
Cô á khẩu không trả lời được, “Cháu chỉ thuận miệng nói thế thôi, chứ chưa chắc đã là ba năm…”
“Rốt cuộc là mấy năm?”
Rốt cuộc là mấy năm thì thật sự còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa thế nào đã, rồi còn có khả năng chịu nổi không, nên cô không thể nói chuẩn xác được.
Mấy ngày qua cứ thấy cô là bà Cát lại hỏi chuyện này, cô không thể trả lời qua loa được, chỉ biết ôm đầu trốn chui trốn lủi.
May mà có Tạ Trạch Ích cứu nguy kịp thời, chơi với bà Cát mấy ván mạt chược, không biết nói ba hoa gì mà dỗ bà rất vui, khiến bà chủ động thu xếp hành lý cho cô, còn đâu vẻ càu nhàu của mấy ngày trước.
Cô rất tò mò, muốn gọi riêng Tạ Trạch Ích ra để truyền thụ kinh nghiệm cho mình, nhưng mấy ngày trước khi khởi hành lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Một ngày nào đó nhân lúc bà Cát ra ngoài, ngồi chơi bài với ngài Tưởng và Di Nhã thuận miệng hỏi đến chuyện này, ngài Tưởng hỏi cô: “Muốn nghe thật hả?”
Cô do dự gật đầu.
Hai người họ nhìn nhau, Di Nhã lập tức cười phá lên.
Ngài Tưởng ho khan: “Cậu Tạ thề thốt tuyên bố với dì Cát là: đảm bảo ít nhất một năm sinh một đứa. Nếu vượt quá kế hoạch thì sẽ nhờ người chở máy bay đưa về nhà dì Cát ở Hương Cảng. Nghe thế nên dì Cát vui lắm.”
Nói xong, đến ngài Tưởng cũng không khỏi mỉm cười.
Cô biết hôm đó có bao nhiêu người đến nhà đánh bài. Lúc này cô chỉ cảm thấy may mắn vì mình sắp rời khỏi đây, nếu không sẽ bị cười thối mũi mấy năm cho xem.
Cô suy nghĩ, quyết định chúc hai người trước mặt hôn nhân hạnh phúc sớm, cũng mời ngài Tưởng tham dự trò cá cược dài ba năm với mình, cược đến lúc cô và Tạ Trạch Ích về Hương Cảng thì nhà họ Tưởng hay nhà họ Tạ có nhiều con hơn.
Di Nhã đỏ mặt.
Ngài Tưởng cười, “Chỉ mới cưới có mấy ngày mà miệng lưỡi của cô ba ghê gớm thật.”
Nhưng rồi ông cũng chấp nhận trò cá cược, còn lấy mảnh đất ở ngoại ô ở đại lộ King’s làm vật cược.
Tuy Tạ Trạch Ích và cô đều biết đây chỉ là đùa thế thôi, nhưng bà Cát nghe lại rất bùi tai. Chuẩn bị cho cô mấy chiếc vali đựng đầy thuốc bắc rồi, còn căn dặn: “Bảo quản ở nơi khô ráo là đủ nửa năm đến một năm… Nhưng nếu cảm thấy thời cơ thích hợp cơ thể cũng khỏe mạnh thì dừng thuốc cũng được.”
Cô gật đầu vâng dạ.
Mọi thứ xuất hành đều do bà Cát chuẩn bị cho cô, chứ cô không có thứ gì muốn đem theo. Có điều trước khi đi, Sở Vọng vẫn đến tiệm sách nhà xuất bản Tam Liên mua hơn mười cuốn “Tam hiệp ngũ nghĩa”, “Vĩnh khánh thăng bình” là “Truyện kiếm hiệp Thục Sơn” được đóng buộc chỉ, chỉnh sửa qua loa rồi đặt nó vào trong vali với bút máy.
Bà Cát thấy vậy thì chỉ lẩm bẩm: “Thích đọc tiểu thuyết từ lúc nào vậy?” Nhưng cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, thôi thì cứ kệ con bé.
Trước khi chia tay, có một cuộc gọi từ đảo Penang gọi đến.
Chân Chân không ngờ cô lại rời đi nhanh như vậy, những lời đã chuẩn bị coi như vứt đi, cứ nghẹn ngào cả buổi, Sở Vọng cũng không biết phải nói gì an ủi cô ấy.
Cuối cùng chính cô tự an ủi mình: “Cũng tốt, mấy năm nữa chị tốt nghiệp đại học rồi, he he! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đến lúc đó chớ cười chị lớn hơn em hai tuổi mà vẫn ăn chùa mấy năm đó.”
Ngoại trừ các căn cứ của hải quân và lục quân ra thì ở Penang không có đường dây nối đến Hương Cảng. Chers đã cố gắng tạo cơ hội cho Chân Chân rồi, nhưng cũng không thể gọi điện thoại đường dài quá lâu được.
Cúp điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn lên, đập thẳng vào mắt là khung hình lồng giấy chứng nhận kết hôn sặc sỡ, bên trên viết rất rõ: Đăng ký kết hôn tại Penang vào ngày 29 tháng 4.
Sở Vọng thầm thở dài. Cái con người này, cô còn chưa đặt chân đến Penang mà đã bị anh lừa vậy đó.
Nhìn ra ngoài vườn hoa, chợt thấy Tạ Trạch Ích xách hành lý từ trong nhà ra xe.
Cô đẩy cửa sổ ra hô to: “Anh Tạ!”
Chiếc áo sơ mi nhạt màu trên người Tạ Trạch Ích đã thấm ướt mồ hôi, vì anh đứng theo chiều nắng nên khi ngoái đầu thì chói tới mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn mỉm cười.
Cô lập tức nghĩ: thôi thôi, không lỗ không lỗ chút nào.
Trong nắng chiều ở bờ biển ngày xuân, vầng thái dương dần dần khuất bóng, cô nằm gật gù trên bệ cửa sổ, không hề phát hiện sao trên trời đã chuyển.
Mở mắt ra thì thấy Tạ Trạch Ích cúi người nhìn cô, hỏi nhỏ: “Cô Tạ, nghĩ xem còn thiếu hành lý gì không?”
Cô lắc đầu.
Anh hôn lên má cô: “Vậy thì chỉ còn thiếu một thứ nữa thôi.”
Dứt lời, anh ôm cả cô lẫn gối từ trong nhà đi ra vườn hoa, đặt cô ngồi vào ghế phụ. Giao chùm chìa khóa cho quản gia, dặn dò mấy câu rồi xoay người ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Mất đến mấy chục phút mới lái xe đến núi Tích Long. Trong màn đêm phủ đầy sương trắng, có một chiếc M-113 tạm thời đậu trên đỉnh đồi. Không có nhiều thời gian để hàn huyên mọi người, lên máy bay rồi tính tiếp. Lúc cô ôm gối xuống xe, đại tá Boulon và thiếu tá không quân cũng bước ra khỏi buồng lái, giúp Tạ Trạch Ích chuyển vali hành lý lên máy bay..
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, mời phụ nữ lên ngồi trước rồi họ mới lần lượt lên máy bay.
Thiếu tá vẫn chưa vào buồng lái, bất chợt có một chiếc xe hơi chạy lên sườn núi, giọng của tài xế còn át cả tiếng động cơ – người thanh niên hét lớn: “Linzy! Đợi đã, Linzy ——”
Thiếu tá ló đầu ra, “Còn chưa lên đường mà tình địch bản xứ đã ra oai phủ đầu rồi.”
Boulon cười: “Zoe, cậu nói xem có cần đợi không?”
Tạ Trạch Ích nghe thấy tiếng động, nhướn mày nhìn ra bên ngoài.
Chàng trai kia thắng xe cái gấp, nhảy xuống xe chạy thẳng đến máy bay.
Anh ta có gương mặt kiên nghị hình chữ điền, vóc dáng cao ráo. Sở Vọng trông có vẻ quen nên đứng dậy, đi ra khỏi khoang máy bay.
Không đợi anh mở miệng, Sở Vọng đã hỏi: “Anh là?”
Người kia tức khắc đỏ mặt, thấp giọng nói: “Anh, anh từng theo đuổi em, chắc em không nhớ.”
Anh ta vừa dứt lời thì Boulon đã hỏi bằng tiếng Anh: “Zoe, cậu ta nói gì thế? Có phải cậu ta nói mình từng theo đuổi vợ cậu không?”
Người kia mở miệng, nói tiếp, “Nhưng chuyện đó không quan trọng… Là thầy Từ nhờ anh đến.”
Cô hỏi: “Vậy thầy ấy đâu?”
“Thầy ấy nói, cân nhắc nhiều nhân tố, tạm thời thầy ấy chưa thể rời khỏi Hương Cảng… Nên mới bảo anh đến hỏi em một câu,” Anh ta gãi đầu, như thể cũng cảm thấy vấn đề này khó hiểu: “Làm thế nào để gặp em?”
Cô im lặng, nghĩ bụng, lúc nào gặp không phải do thầy quyết định sao?
Đến khi nghĩ xong, cô lập tức cười nói, “Vào năm chùm tia Pi3 đến Trái đất, Massachusetts, năm 22 tuổi.”
Nam sinh càng mù mờ: “Nghĩa là sao? Rốt cuộc hai người trao đổi gì thế?”
Sở Vọng bật cười: “Anh đã chuyển sang ngành vật lý rồi à?”
Anh ta nói: “Cuộc sống cũng cần phải khiêu chiến chứ.”
Cô rất hiểu vì sao Tạ Trạch Ích lại bảo anh ta đến hỏi. Nếu không phải không đúng dịp thì cô rất muốn khích lệ anh ta.
Nghĩ một hồi rồi cô nói: “Chân của thầy Từ, rốt cuộc là vì sao lại thế?”
Anh ta lắc đầu, “Anh cũng không biết, thầy ấy không kể.”
Cô cười khổ. Từ Thiếu Khiêm định đợi đến năm đó mới nói cho cô biết thật sao? Dù cô có cai thuốc cai rượu, tăng cường tập luyện, không gặp thiên tai bệnh tật thì cũng khó mà sống dai như vậy được.
Thôi bỏ đi, thầy ấy không muốn nói thì chắc cũng có nguyên do của mình.
Cô cám ơn người nam sinh kia rồi xoay người vào khoang; thiếu tá không quân lập tức rút thang, đóng cửa khoang lại.
Anh ta đuổi theo mấy bước, hô to: “Rốt cuộc câu này có nghĩa là gì, có thể cho anh biết được không?”
Boulon tốt bụng khuyên bằng tiếng Anh: “Tốt nhất là cậu nên tránh xa ra ——”
Động cơ phát động, thổi xào xạc những bụi cây gần đó. Cách mặt đất mấy chục mét nhìn xuống, anh ta vẫn đứng đó trông theo với vẻ mù tịt.
Tạ Trạch Ích cười nói, “Tuần trước tổ chức hôn lễ có phải rất sáng suốt không?”
Boulon nói, “Nghe bảo số đàn ông trong căn cứ gấp mười hai lần phụ nữ, thanh niên độc thân tài giỏi vô vàn, mà con gái trẻ đẹp như vợ cậu lại rất hiếm.”
Tạ Trạch Ích nói, “Phụ nữ đã kết hôn không được xếp vào đó.”
Boulon cười to, “Vào căn cứ ai cũng phải đổi tên. Lúc đăng ký ghi danh chắc là chưa tính hôn nhân của hai người vào đâu.”
Sở Vọng đột nhiên nổi hứng, “Nói thế tức là ở trong căn cứ em vẫn thuộc hàng ngũ quý tộc độc thân rồi!”
Tạ Trạch Ích quay sang mỉm cười: “Cô Tạ, em muốn làm gì?”
Hai mắt cô lấp lánh: “Tên mới của em là gì thế? Ai là cô Tạ? Không biết cô Tạ là ai hết.”
Boulon đưa một bức thư cho cô: “Quy định là sau khi xuống mới được mở ra kiểm tra, phải mang theo bên người, dùng thân phận mới và bức thư này thì mới có thể vào căn cứ.”
Cô nhận lấy bức thư.
Boulon ngồi ở đằng sau mở khóa mật mã ra, đưa vali cho Tạ Trạch Ích, “Cậu cũng thế.”
Cô giơ cao bức thư, đột nhiên vô cùng mong đợi, tạm thời quên mất bức thư này là tài sản chung của cô và Tạ Trạch Ích, mà Tạ Trạch Ích lại còn có thêm một chiếc vali.
Trong khoang không có các biện pháp tăng áp suất và giảm sốc. Thể lực của cô kém, lại không được đào tạo chuyên nghiệp nên khi máy bay bay lên cao, chỉ chòng chành chút thôi mà đã nhanh chóng ngủ thiếp đi rồi.
Trong mơ màng, cô nghe thấy Boulon nói: “Nghe nói dãy nói này tiếp giáp với một con sông dài, chia đất nước này ra làm hai.”
Thỉnh thoảng lại nghe thấy ông ta thán phục: “Nhìn mới thấy giống con rồng ngủ đông.”
“Thì ra đài viễn vọng kéo dài từ Bắc Kinh đến đây.”
“Chắc chắn người Pháp phải đến đây, không là họ sẽ không biết rồi có ngày chỗ này sẽ rung chuyển cả thế giới.”
Cô tựa đầu vào vai Tạ Trạch Ích mơ màng nghe rồi lại mơ màng ngủ, mơ thấy Tạ Trạch Ích và cô từ sông Hoài đi đến Tần Lĩnh, đi thẳng đến vùng quan ngoại.
Lúc tỉnh dậy thì máy bay đã hạ cánh, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về Tây, trong vùng hoang dã mênh mông là ráng chiều đỏ ửng, tựa như khu vực ma quỷ.
Boulon nói: “Vì nhiều lý do nên máy bay không thể trực tiếp hạ cánh ở căn cứ. Ở đây cách căn cứ còn khoảng 470 dặm nữa, Ở điểm hạ cánh có một chiếc xe Jeep tám xi lanh, trên xe có trang bị la bàn, bản đồ du lịch, lều, thực phẩm và thiết bị sưởi ấm, nhiên liệu đủ để lái xe đến ngoài hàng rào cách trung tâm căn cứ 5 dặm, cứ đậu xe ở chỗ tiếp nhiên liệu, tức khắc sẽ có người dẫn hai người đến thị trấn trung tâm.”
Nói xong, ông ta giao hai thiết bị nghe trộm cho Tạ Trạch Ích.
“Đây là…” Tạ Trạch Ích cười nói, “Quà đặc biệt của đại tá hả?”
Sở Vọng không hiểu.
Boulon ngẩng đầu nói: “Mỗi một kỹ sư vào căn cứ đều sẽ bị nghe lén 24/24, đây là quy tắc. Đặc quyền này tôi giao cho Zoe.”
Sở Vọng nghiêng đầu suy nghĩ, “Quà cưới?”
Boulon cười sâu xa: “Để xem Zoe sử dụng quyền lợi này thế nào.”
Máy bay dừng lại, từ xa có thể trông thấy một chiếc xe Jeep màu đen ở trong núi.
Tạ Trạch Ích nhảy xuống khoang máy bay, lên xe kiểm tra có thiết bị nào có thể sử dụng không. Lúc trở lại, thiếu tá và Boulon đã dỡ hành lý xuống máy bay.
Mọi thứ đã xong xuôi, Boulon bắt tay tạm biệt anh, lời tạm biệt là: “Trong vòng mấy năm tới tính từ hôm nay trở đi, bên ngoài tạm thời không có Zoe Tse và Linzy Tse. Chúc hai người may mắn.”
M-311 cất cánh bay xa, cả hai xoay người đi về phía xe Jeep sắp sửa đưa họ đến một nơi bí ẩn.
Chất hành lý lên xe thì cũng vừa lúc mặt trời xuống núi.
Tạ Trạch Ích đậu xe trên bãi cỏ cạnh bờ sông, lấy lều vải ở sau xe ra dựng lều.
Sở Vọng lục tìm cuốn “Tam hiệp ngũ nghĩa” ở trong vali, Tạ Trạch Ích đã dựng xong chỗ ngủ tạm thời, ở xa hỏi: “Em xem trong hành lý có đèn pin với đồng hồ không?”
“Ở rương nào?”
“Em cứ tìm xem.”
Hành lý của hai người đều do huân tước Tạ và bà Cát chuẩn bị cho, nên không ai biết đồ nằm ở đâu cả.
Cô kiểm tra toàn bộ trong xe, tìm được đèn pin dự bị ở ghế trước, lại mò được một chiếc hộp đựng một cặp đồng hồ bỏ túi, sau đó ném cả thảy cho Tạ Trạch Ích.
Anh thong thả đỡ lấy.
Chợt trong xe truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Tạ Trạch Ích tưởng xảy ra chuyện nên lập tức chui ra khỏi lều, mở cửa xe ——
Chỉ thấy một tay Sở Vọng cầm bộ đồ lót gợi cảm rất thiếu vải, mặt đỏ bừng, quay đầu hỏi anh: “Ở đâu ra thế này?”
Tạ Trạch Ích cũng sững sờ. Cúi đầu xuống mới phát hiện, không chỉ bộ trên tay cô mà ở trong chiếc vali dưới chân cô cũng chất đầy.
Hoặc là huân tước Tạ hoặc là bà Cát chứ không thể có người thứ ba được. Tạ Trạch Ích xách Sở Vọng đỏ mặt ra khỏi xe, khép vali lại ném vào trong xe, đóng cửa xe, ôm cô đi vào lều vải.
Bên trong không quá rộng, không gian chỉ đủ để cô giang hai tay hai chân, nên dĩ nhiên Tạ Trạch Ích cũng không thể thoải mái ngủ ngon giấc được rồi.
Vừa kéo khóa cửa lều lại là bên trong lập tức tối om.
Trong ngực ấm áp, Tạ Trạch Ích không kìm nén được ôm hôn cô.
Sở Vọng giơ tay đẩy anh ra: “Anh, anh Tạ! Ở vùng hoang dã…”
“Thì không được hả?”
Sở Vọng vẫn còn kích động vì chiếc vali chứa toàn đồ lót thiếu vải, giờ bị anh hôn lại càng thêm hoảng hốt, kéo chăn mỏng tới quấn chặt người mình đề phòng anh.
Tạ Trạch Ích nhìn cô run rẩy thì bật cười. Anh cúi người xuống, thong thả ôm cả người lẫn chăn vào lòng, một tay mở đèn pin rồi ngậm vào miệng, tay kia với lấy vali mà Boulon đưa cho anh, mở sáu khóa mật mã ra.
Nghe thấy tiếng động, người trong lòng anh chui ra, để lộ cái đầu bé nhỏ, nhìn thấy khẩu súng lục đời mới trong vali thì thở dài: “Ôi chao, Smith Wesson.”
Tạ Trạch Ích ôm cô trong vòng tay, dịu dàng cười nói: “Nghiện rồi hả?”
Cô gật đầu, “Còn không phải do anh Tạ dạy sao?”
Tạ Trạch Ích cười hỏi: “Muốn chơi không?”
Hai mắt cô sáng rực, gật đầu cái rụp.
Tạ Trạch Ích nhìn cô chằm chằm rồi lắc đầu, “Khẩu này không được?”
“Tại sao lại là ‘khẩu này’?”
Tạ Trạch Ích cười, sán đến gần bên tai cô, giọng trầm trầm lại còn phả ra hơi nóng, “Khẩu khác thì được.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Tạ Trạch Ích, suy nghĩ chừng ba giây mới lập tức hiểu ra, mặt thoắt đỏ, lại chui vào trong chăn làm ổ trước ngực anh, lật cuốn “tam hiệp ngũ nghĩa” soạt soạt mà không nói gì.
Tạ Trạch Ích ôm cô, dịu dàng nói, “Ra đây xem.”
“Không.”
“Ở trong đó xem được hả?”
“Không xem gì hết!”
Ở trong chăn thiếu ô-xi, chỉ chốc lát sau cô đã thở phì phò.
Tạ Trạch Ích cười, dùng khuỷu tay chống chăn để lộ khe hở ở trên đỉnh đầu cô, ngậm đèn pin trong miệng chiếu xuống, ánh sáng rọi vào qua khe.
Trước ngực anh là gương mặt nho nhỏ đang ngước nhìn, sách mở ra, cầm bút viết chữ.
Nếu người khác mà nhìn thì chắc hẳn sẽ cho rằng cô chỉ là một cô gái 16 tuổi thích đọc tiểu thuyết.
Nhưng chỉ có cô biết, tháo chỉ cuốn “Tam hiệp ngũ nghĩa” ra, nội dung bên trong là nguyên mẫu khó hiểu nhất về khí tượng động lực học hiện nay.
Tạ Trạch Ích mỉm cười, giao nguồn sáng duy nhất trong bóng tối cho cô, còn mình nằm trong lều, lắp hai chiếc máy nghe lén vào trong hai chiếc đồng hồ bỏ túi.
Trong lòng anh là cơ thể bé nhỏ ấm áp dễ chịu, không khác gì những lúc ôm cô ngủ.
Lắp xong một chiếc đồng hồ, anh cứ tưởng cô đã ngủ nên nhẹ nhàng đặt đồng hồ sang một bên. Chợt trong chăn động đậy, cô thò đầu ra, ngẩng đầu ngậm đèn pin trong miệng rồi lại lùi về sau nằm.
Tạ Trạch Ích cười, tưởng cô bất mãn vì mình cướp đi nguồn sáng duy nhất của cô. Một giây sau cô lại ló đầu ra, hôn chụt một cái lên môi anh rồi nhanh chóng xấu hổ lẻn vào lại trong chăn, bên trong truyền đến tiếng mở thư sột soạt.
Chỉ chốc lát sau, cô lại phì phò cầm cả thư lẫn đèn pin chui ra ngoài, dựa vào lòng anh đọc thư.
Tạ Trạch Ích nhìn cái đầu bù xù kia, chợt trước ngực và trong bụng có cảm giác ngứa ngáy.
Sở Vọng cảm thấy anh vòng tay qua eo mình nên là áp sát vào ngực anh, bỗng có cảm giác thỏa mãn và an toàn hơn bao giờ hết, bèn thấp giọng gọi: “Anh Tạ?”
“Hả?”
“Xét thấy trình độ biết chữ của anh Tạ có hạn, để cô Tạ đọc thư cho anh nghe có được không?”
Tạ Trạch Ích hôn lên đỉnh đầu cô, “Ừ.”
Trên giấy là thể chữ Kim mạnh mẽ, nét chữ rất thân thuộc.
Bên trên viết:
Để đánh thắng quân địch, tài trí nhất là biết dùng mưu, thấp hơn thì dùng các biện pháp ngoại giao, thấp hơn nữa là dùng vũ lực, hạ sách nhất mới phải đánh thành.
Mới hay cái nạn đao binh, thánh nhân khi gấp mới dùng mà thôi.*
(*Câu trên trích từ Binh pháp Tôn Tử, câu dưới trích từ bài Chiến thành nam của Lý Bạch, Anh Nguyên dịch.)
Lật tờ giấy lại, đằng sau viết hai cái tên.
Cô nhẹ nhàng đọc to: “Lục Kinh Cùng, Lục Phương Đồng.”
Tạ Trạch Ích hỏi: “Là tên của chúng ta hả?”
“Vâng.”
“Có nghĩa là gì?”
“Nghiên cứu đến già, hương thơm theo mãi.”
“Ai nghiên cứu đến già, ai hương thơm theo mãi?”
“Em là vế trước còn anh vế sau.”
Cô tựa đầu vào lòng anh, thấp giọng hát chơi: “Bên bờ đông là nàng mỹ nhân, còn bờ tây Hoàng Hà chảy xiết.”
Tạ Trạch Ích hỏi nhỏ: “Vui đến thế hả?”
Hát xong cô lại cười khanh khách, xoay người ôm lấy anh, gọi nhỏ, “Anh Lục.”
Tạ Trạch Ích nhắm mắt, không kìm được mỉm cười, “Ừ.”
Dưới ánh trăng sáng tại bãi cỏ bên bờ sông, cô và Tạ Trạch Ích lặng lẽ ôm nhau giữa đất trời bao la.
Bất chợt cô nhớ tới một bài thơ học thuộc lòng hồi nhỏ:
Vừng trăng ra núi Thiên San,
Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi.
Gió đâu muôn dặm chạy dài,
Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn.
Bạch Đăng quân Hán đóng đồn,
Vùng kia Thanh Hải dòm luôn mắt Hồ.
Từ xưa bao kẻ chinh phu,
Đã ra đất chiến, về ru mấy người?*
(*Bài thơ Quan San Nguyệt của Lý Bạch, Tản Đà dịch.)
Có thể Tạ Trạch Ích không hiểu, nhưng khoảnh khắc lúc này đây khi hai người ở bên nhau.
Là khoảnh khắc quý báu vô vàn, không một ai có thể sánh cùng.
– Hoàn chính văn –