Tạ Trạch Ích nghe thấy mình đang nói: “Vui lắm đúng không?”
Anh thấy cô ngẩng đầu lên từ trong lòng mình, đuôi mắt cong cong miệng cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều tít tắp, không hề có vẻ ngây ngô mà lại toát lên sự ranh ma đắc chí. Cũng như cái hồi ở trên đảo xa cách đây hai năm, từ lần đó anh đã biết, cô gái mà bây giờ đang ở trong lòng anh chắc chắn không phải người lương thiện.
Cô luôn có những hành động vượt quá dự đoán của anh.
Phải để bọn họ nếm mùi lợi hại!
Ngày hôm ấy khi cô mỉm cười trước đám đông, anh đã thấy được một tầng nghĩa khác trong nụ cười ấy. Sự cuồng điên và thét gào mà chỉ có đồng loại mới có thể hiểu, đột nhiên đốt lên ngọn lửa rực cháy trong lồng ngực đã cô đơn hai mươi hai năm của anh.
Lần nữa sống lại!
Cô chính là phương Đông mà anh si mê bấy lâu. Không phải một phương Đông có Hương Cảng biến dạng vì chào đón người Anh, càng không phải một phương Đông có Thượng Hải chỉ biết nịnh nọt mặc người làm thịt, mà là vùng đất Viễn Đông cổ xưa như dòng nước chảy trong sâu thẳm máu xương, dù vất vả cùng khổ vẫn muốn nắm giữ, rồi cuối cùng cũng có ngày xuất hiện bóng hình khiến xúc cảm trong anh hừng hực, huyết mạch sục sôi, từ từ chinh phục lấy anh.
Lúc này cô đang tựa vào lòng anh, anh cực kỳ dè dặt, rất sợ nếu bất cẩn thì sẽ để cô phát giác ra sự ái mộ trong ánh mắt lẫn hơi thở mình.
Cô dùng sức gật đầu. May mà cô đã nhanh chóng buông tay, chứ nếu lâu thêm một giây nữa thì anh thật sự không dám chắc dưới tình cảnh thần hồn điên đảo, liệu anh có làm gì vượt giới hạn không.
Có người cầm chai rượu Brandy đến, trên nhãn hiệu đã chi chít những cái tên tiếng Trung tiếng Nhật.
Toàn bộ viện nghiên cứu, người có tên tiếng Trung chỉ còn lại Tạ Trạch Ích và cô. Tạ Trạch Ích đưa chai rượu đến trước mặt Sở Vọng.
Cô nhìn mấy dòng chữ tiếng Trung kia, nói rất rõ ràng bằng tiếng quốc ngữ: “Không ký.”
Anh cầm chai rượu về.
Cô thấp giọng nói nhỏ: “Ký tên cái đách.”
Nghe cô nói câu này, Tạ Trạch Ích bật cười. Đột nhiên nhớ lại hình như anh từng chế giễu cô: “Nói tiếng Quảng không tệ.” Giờ anh lại nghiêm túc lặp lại câu đó một lần: “Nói không tệ.” Cô mỉm cười: “Không còn chuyện của chúng ta nữa rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy về nhé?” Cô nói.
Anh gật đầu.
Cô đi ba bước, anh sải dài hai bước. Anh không đi lên trước mà chỉ đi theo sau, giữ khoảng cách không gần không xa. Lúc băng qua đám đông, cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ; rời xa đám đông, không thứ gì lọt vào đáy mắt anh.
Anh vốn là người thế nào cũng được. Đời này đã quen với tiêu cực, rồi người yêu nhiều lần làm anh thất vọng, cứ thế để anh sống ngày qua ngày trong chết lặng, và không phải là không thể sống tiếp với tình trạng đó. Bởi vì dẫu sao anh cũng luôn được mọi người tỏ tình, rồi chỉ nói vài câu là có thể dỗ dành được người ta; dù bị chê bai cũng chẳng muốn giải thích, không có kỳ vọng gì trong cuộc sống của mình, không tin tình yêu sẽ lại đến với mình lần nữa, và cũng không nghĩ bản thân sẽ gặp được người mình thích. Người Anh xem anh là khẩu súng, là đồng lõa thực dân nối áo cho giặc, mà anh cũng ngầm chấp nhận. Bởi lẽ chưa bao giờ có người thật sự công nhận sự tồn tại của anh, và anh cũng chẳng có bến bờ nào để dừng chân.
Anh vẫn luôn đợi cô xuất hiện, nhưng không kỳ vọng cô sẽ xuất hiện, giống như người chết khát rốt cuộc cũng nhìn thấy ốc đảo, cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng một lần trong cuộc đời tràn ngập bóng đêm tăm tối; là món quà quá đỗi ngạc nhiên, cứ như được thần linh ban tặng…
Ngay từ khi chào đời đã bị mù, chưa một lần thấy được ánh sáng, suốt đời lầm lũi trong bóng tối như loài chồn túi, sống thế cũng được. Nhưng nếu đã để anh gặp được một lần…
Rồi hai lần ba lần, không biết gặp bao nhiêu lần, chỉ muốn giam giữ cô bên cạnh mình mãi mãi.
Nếu lúc này cô ngoái đầu lại, nhất định sẽ giật mình bởi vẻ mặt của anh. Tình cảm cháy bỏng đó gần như thiêu anh hóa thành tro, đến chính anh còn cảm thấy khó tin.