Ba phút thay ba người, cái đội hình này.. có ổn không vậy?
Vứt luôn chai nước đang uống dở trên tay xuống chạy nhanh lại xem thế nào, ban nãy Trinh tính rê bóng lên, nhưng không chạm vào dưới bóng mà ở phía trên, giống như kiểu là đạp bóng bằng gót, hớ hênh thế nào bóng ở chân lại trượt dài, hậu đậu không thế tả. Nói gì thì nói chứ khi mà thấy Trinh bị vấp chân té, không biết tiếp xúc với đất ra sao nhưng chỉ biết tim em nhói một phát đau, cầu trời nó đừng bị làm sao.
Vừa ngã xuống đất xong Trinh đã cố gắng đứng dậy, nhưng mà thấy em tiến đến thì ngồi luôn ra đất cười "hì hì".
Quan sát kĩ nét mặt nó thì còn tươi, có vẻ không đâu lắm, hay do nó cố ý bày ra vẻ mặt đó nữa. Giơ tay ra kéo thì hợp tác đứng dậy, xoay xoay hai vòng nhìn sơ qua có vẻ không sao thật, miệng vẫn đang cười toe toét, lắc lắc cổ chân không sao Trinh nói:
- Tao không sao thật mà. Cho tao đá đi.
Quả vừa rồi vấp chân không hề giả trân tẹo nào mà sao nhìn nó có vẻ bình thản thế nhỉ, chắc nhẩm nó cũng bị trật chân với xướt xát tay chân là ít. Mà trước nghe bạn kể Trinh có học võ, không lẽ là Judo. Mà ngã là ngã, căng giọng nói lại với nó:
- Không!
Trả lời dứt khoát vậy rồi nó bắt đầu nhìn em bằng ánh mắt cún con, tay không ngừng lắc lắc giọng mè nheo. Lại còn thêm cái bọn bên ngoài cổ vũ nữa:
- Cho chị dâu đá đi a.
Cứ nghe đến từ chị dâu nó sẽ khó chịu ra mặt ai dè nó còn hớn hở, cười toa toét tay chỉ lia lịa vào sân:
- Đấy đấy bọn nó còn cho tao đá kìa.
Lừ mắt, cốc đầu nó phát, nhất quyết không cho, con gái con nứa thì đá bóng cái gì. Một phần cũng vì ngăn cản những con mắt háu đói kia, tại Trinh hôm nay mặc đồ cũng khá thoáng, chỉ cần chạy một chút là những thứ không nên thấy nó thấy hết ra. Một phần cũng là vì đá bóng va chạm là điều không tránh khỏi, có lỡ chân ghẹ nhẹ cái chắc bay ra ngoài sân luôn quá. Ghim chặt nó một chỗ thể hiện là cấm có đi đâu.
Ấy thế mà vừa quay lưng bước đi được vài bước lại lon ton chạy phía sau. Quay lại chỉ ra sân nó bắt đầu hai tay chống nạnh cằm hất ngược lên:.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
- Tao đang làm chủ đội bóng. Tao có toàn quyền quyết định đội hình. Tao ra lệnh là tao được phép vào đội bóng.
Và câu trả lời chắc chắn là "KHÔNG!". Khi biết có ra lệnh cũng không được vô sân vì em vẫn giữ cái lừ mắt và tay chỉ ra sân, nó bắt đầu chuyển chiến thuật.
Lấy tay nắm nhẹ tay em lắc lắc, mặt nghiêng ba mươi tỏ ra dễ thương, mắt mở to tròn long lanh lên, mi không ngừng chớp liên tục, môi chúm chím lại, giọng nhõng nhẽo:
- Cho tao vô đá đi mà. Tao hứa sẽ ngoan, không gây cản trở cho đội bóng đâu mà. Hức hức!
Ôm mặt bất lực, mĩ nhân kế của nó có sức công phá quá lớn đến nỗi chỉ biết chỉ tay vô chỗ thằng kều vừa thay ra, cho nó làm tiền đạo cắm luôn cho dễ.
Thấy cách của mình có tác dụng, nó nhảy lên vỗ tay, hớn hở chạy vô sân đập tay với từng người một:
- Gieeeeeeeeeeeeeeee!
- Gieeeeeeeee!
- Giê!
Bất giác phì cười vì hành động trẻ con đó, nhưng mà mày biết không, vừa nãy mày thật sự dễ thương lắm đó.
Chạy ra lấy cái áo gió chống nắng bặt mặc vào. Mặt xụ như cái nu nhưng nếu nó không mặc là không cho đá. Mặc xong xắn tay áo quá khuỷu hớn hở chạy vô sân đợi bóng nhìn y như con lật đật cố gắng tiến về phía trước, mặt hớn hở như lần tiên nhận quà. Đúng là đồ trẻ con mà.
Vào đá thì trận đấu cũng coi như dừng hẳn, mấy thằng đệ nhường cứ chuyền cho Trinh sút, bảy quả thì được năm. Cũng kệ nó vui là được, tìm giải pháp sau, có thể là lấy độc trị độc nhỡ may thằng kều sút phát nữa vào cột chân nó tự dưng lành lại, bạn nửa kia có thể cháy hết mình chạy lên hai vòng rưỡi, hoặc cận ăn viên da cá sáng mắt tức thì. Hoặc là KHÔNG!
Kết thúc trận bóng cũng chẳng bên biết bên nào thắng hay thua, chỉ biết đội hình thiệt hại ba nhân mạng và Trinh sẽ vào đội hình đá chính.
Thứ hai giờ chào cờ hiệu trưởng thông báo bắt đầu từ chiều nay sẽ tổ chức giải đá bóng của trường. Tiết ba mời bí thư xuống phổ biến, đồng thời đoàn sẽ lập thêm một đội bóng vì hiện tại có hai ba lớp với khối mười hai cùng khối mười một có tám lớp, khối mười bảy lớp nên sẽ đủ hai tư đội, đá tính điểm.
Vừa có thông báo chính thức sẽ tổ chức giải đá bóng, cả trường như khoác lên mình tấm áo mới, màu của rộn ràng nô nức, đâu đâu cũng bàn tán về giải bóng đá, nào là anh nào sẽ là đẹp trai nhất sân cỏ, lớp nào trai sáu múi nhiều nhất, lại còn nụ cười tỏa nắng v. V.. thua với các chị.
Còn thêm mày nữa Trinh ạ, không cần muốn cho người ta biết là mình có một suất trong đội bóng chính thức đâu. Suốt một quãng đường từ lớp đến căng tin Trinh cứ rê trái bóng, hết lượn trái lượn phải, moi moi móc móc chạy vòng chóng hết cả mặt, nó mà ngã ra đấy thì..