Khi đang kiềm hãm bản năng của phần con, cố gắng hoàn thiện nốt nhiệm vụ rồi lui về thì lại ảo tưởng nhầm ánh mắt long lanh kia ra dấu hiệu, khẽ nắm lấy bờ vai của Trinh, từ từ tiến lại. Đối phương cũng không phản đối, từ từ khép đôi mắt lại. Khi cả hai còn cách một đốt ngón tay thì tiếng chói tai của dàn xe phân phối lớn xóa tan không gian tĩnh mịch này, tiện thể cũng làm hỏng luôn bầu không khí nơi đây, não lúc này mới tỉnh hẳn lại tự nhủ "mày đang làm cái gì đấy?". Thêm đôi mắt to tròn của Trinh chiếu thẳng vào làm cho tỉnh mộng, vội từ từ tách ra.
Độ nhục đến nối chỉ muốn nhảy luôn xuống sông kia tự sát cho rồi, rõ ràng đã luôn nhủ trong lòng làm bạn mà sao cứ lại luôn rung động như thế chứ. Nhưng rõ ràng Trinh không phản đối mà, tại sao chứ? Hay là? Không không trong cái giấc mơ điên rồ nhất cũng chưa từng kinh qua cảnh hai đứa sẽ từng hẹn hò, vậy mà ban nãy là sao chứ? Quay sang nhìn thì Trinh cứ chăm chăm nhìn xuống dòng sông chảy siết kia không tỏ ra cảm xúc bên ngoài gì cả, thế mà ban nãy cả hai suýt rồi thì ít nhất cũng phải phản ứng dữ dội hơn chứ, không lẽ chuyện này không quan trong sao? Cảm giác cứ ngồi đây sẽ bị quấn mãi vào trong cái vòng lặp vô tận này mất, xin phép ra ngoài quầy, còn nhìn xem cái đứa nào vừa phá đi chuyện tốt của mình chứ.
Ra đến nơi thấy toàn người đô con kinh, với thằng như mình chắc một đấm nên đành nhịn, đến quầy oder thêm bánh quy với hai cốc nước cacao lủi thủi quay lại tại anh chủ cũng đang bận tiếp khách.
Về đến nơi thấy Trinh đang vân vê mặt dây chuyền, nhìn chăm chú miệng khẽ thốt lên:
- Đẹp quá!
Mình cũng bất giác cảm thán theo:
- Đẹp thật!
Rồi nhận ra có người đứng ở cửa, Trinh quay sang cười hì hì:
- Cảm ơn nha! Đẹp lắm.
Có lẽ hiểu sai ý mình rồi, mình thì bảo người đẹp, còn Trinh cứ ngỡ mình khen chiếc vòng đẹp, mà bên nào cũng đẹp cả, chiếc vòng đeo trên cổ nó mới rức rỡ đến vậy chứ, tự dưng lại ghen tỵ với chiếc vòng làm gì cơ chứ.
Hai người lại rơi vào trầm tư, bên kia vẫn đang làm động tác như cũ nhưng lần này thêm cái là thi thoảng có vài cánh hoa được Trinh đá rơi xuống sông, thật dễ thương. Cũng muốn phá vỡ sự im lặng nhưng hiếm lắm mới có dịp ngắm cảnh tưởng tuyệt vời thế này thì tội gì không tự thưởng cho mình chứ. Được hồi lâu Trinh vén tóc mai lên hỏi:
- Cái hôm mày ngủ gật trên trường ấy, là do thức đem đi làm kiếm tiền mua vòng này à?
Khi được hỏi vậy cũng phổng mũi tự hào lắm, nhưng mà cứ có cảm giác ngượng ngượng. Cũng muốn khoe khoang làm việc vất vả đồ, nhưng sợ bị nói là kể công. Bây giờ bạn làm gì đó cho ai, cứ im im thì sẽ rất ngầu, với bí hiểm hơn không phải sao. Chưa biết trả lời sao thì Trinh hỏi tiếp:
- Có vất vả không?
Sợ nó suy nghĩ nhiều nên vội xua tay:
- Không có không có, chỉ thiếu ngủ thôi.
Trinh gật đầu xác nhận rồi hỏi tiếp:
- Là làm việc gì?
Không lẽ bảo trông xe cho mấy ông thần chơi đỏ đen, với ăn tiền chênh lệch đồ nhập với đồ bán, bảo xong không khéo lại đòi đi theo thì chết dở. Có lẽ quá ám ảnh với việc làm kia mà lỡ thốt lên:
- Không phạm pháp đâu mà lo.
Trinh chồm người lên truy vấn:
- Là làm việc gì?
Đánh trống lảng đi chỗ khác, cái này mà lộ ra là ảnh hưởng ít nhiều đến kinh tế của gia đình nên không phải cái gì cũng bô bô ra được, chỉ sợ liên lụy tới nó. Trinh không truy vấn nữa mà đặt câu hỏi giống như nói với chính mình hơn:
- Làm gì có việc gì cho một đứa mười sáu tuổi kiếm được nhiều tiền thế chứ.
Vội lấp liếm luôn:
- Thật ra tao cũng tích được một khoản trước đó rồi ấy chứ.
Trinh quắc mắt lườm:
- Là ăn trộm tiền hàng của mẹ hả?
Ơ! Tự dưng bị cái gì chí mạng nó xuyên quá mà cứng họng luôn, nhột quá. Nhưng mà không phải là ăn trộm, mà là tự động lãnh lương. Mình lớn rồi thì mấy chuyện cỏn con như vậy phải tự lập được chứ. Còn nếu ai hỏi là còn tiền ăn với tiền nhà ai trả sẽ che đậy lại bằng "mượn", mượn tiền sau này con có con trả. Nói thế chứ mỗi lần lấy thành công em đầu đền đáp chắp tay cảm ơn ông trời và hứa sẽ sử dụng số tiền này thật có ý nghĩa. Nhưng mà tiền tiêu vặt đều là từ việc trông xe kia mà ra lại bảo mình sống bằng nghề ăn trộm, thật là mất quan điểm, phản bác lại ngay chứ:
- Là mượn, là mượn chứ không có trộm.
Có lẽ biết trước câu trả lời kia Trinh mỉm cười:
- Đáng lẽ tao sẽ bán dây chuyền này đi để trả lại tiền cho mẹ, nhưng riêng lần này tao sẽ ích kỉ một chút, trân trọng nó đến..
Càng nói đến cuối giọng Trinh càng nhỏ dần, đến mấy từ cuối thì mất hẳn, nhưng theo đoc khẩu hình môi em dịch hai từ cuối là "cuối đời". Lắc mạnh đầu phủ nhận, chắc do bản thân ngu dịch nhầm thôi chứ làm gì đến nỗi tuyệt vọng như vậy, dù nghe vậy cũng có chút cảm động thật.
Rồi để bỏ qua bỏ qua vấn đề khó nói này thì mình mở lời trước:
- Nghe nói mày mới chuyển về đây à? Mày cảm thấy thành phố này như thế nào?
Cho đến lúc này hai đứa mới có buổi nói chuyện nhẹ nhàng đúng nghĩa trong ngày hôm nay, kèm theo đó tiếng nhạc du dương, gió lướt qua làn da, hai đứa trẻ bắt đầu nếu những cảm xúc của chính họ về nơi sinh sống. Mình thích cảm giác này.