Gió Bắc Nam

Chương 13: Cầu phúc



Học kỳ 2 năm ba đại học, Trần Gia Hòa chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, bạn cùng phòng nói có nên đi chùa miếu lân cận để tỏ lòng thành kính, cầu phúc gì đó, phù hộ cho thi lên nghiên cứu sinh thuận lợi.

Trần Gia Hòa không tin những thứ này, nhưng cô vẫn bị lôi kéo đi.

Những ngày ôn thi rất nhàm chán, mỗi ngày Trần Gia Hòa đều chạy 3 tiếng đồng hồ, thời gian nghỉ hè cô xin ở lại trường, Ngu Hà cũng khá ủng hộ cô, gửi cho cô năm nghìn tệ, nói cô thiếu cái gì mua cái đó là được, không đủ rồi lại gửi thêm.

Trần Khải thì gọi điện thoại tới, hỏi Trần Gia Hòa khi nào về nhà gặp nhau một chút.

Trần Gia Hòa nói với Trần Khải chuyện ở lại trường, đối phương chỉ nói một câu bảo cô ôn tập thật tốt liền cúp điện thoại.

Nhưng mà trời không như ý nguyện, Trần Gia Hòa thi nghiên cứu sinh thất bại.

Ngày tra được điểm số, tâm tình Trần Gia Hòa cực kỳ bình tĩnh, kết quả này cô đã sớm đoán trước được.

Trước khi thi kiêng kị nhất chính là nóng nảy, mấy ngày đó cô làm cái gì cũng nóng nảy, trong lòng không ổn định được, giống như là có cỏ mọc.

Thật ra điểm thi của Trần Gia Hòa cũng không phải là quá thấp, nhưng điểm số cô đăng ký vào trường khá cao, ngay cả kỳ thi sơ bộ cô cũng không qua, chứ đừng nói chi là thi viết và phỏng vấn sau này.

Thi nghiên cứu sinh thất bại, hoặc là lựa chọn thi lại lần 2, hoặc là lựa chọn đi làm, Trần Gia Hòa lựa chọn cái sau.

Sau khi tốt nghiệp, cô thu thập đồ đạc của mình và chọn trở về thị trấn nhỏ trước.

Về nhà vài ngày, mỗi ngày Ngu Hà đều lẩm bẩm ở bên miệng, nói cô không biết cố gắng, ở đại học chỉ biết lãng phí thời gian, nói cái gì kỳ nghỉ hè không về nhà, ở trường chuẩn bị cho tốt, chắc chắn là không biết chạy đâu chơi.

Trần Gia Hòa không nhịn được, cãi nhau với Ngu Hà một trận, buổi tối hôm đó liền kéo vali đi ra ngoài. Cô không có chỗ để đi, liền nghĩ đến bên chỗ Trần Khải.

Con gái có thể đến, Trần Khải đương nhiên là vui vẻ, ông ta cười cả đêm, mãi cho đến lúc ngủ cũng cười.

Trần Gia Hòa biết ông ta thật sự vui mừng, ngẫm lại, có lẽ đã mấy năm rồi mình cũng không về nhà, bình thường chỉ nói chuyện vài câu qua điện thoại với Trần Khải.

Đột nhiên, cô cảm thấy người này còn rất ngây thơ, giống như một đứa trẻ.

Ở bên chỗ Trần Khải, Trần Gia Hòa còn đăng không ít sơ yếu lý lịch lên mạng, không chỉ như vậy, cô còn đăng tiểu thuyết của mình lên mạng, lấy cô và Lục Vọng làm nguyên mẫu, điểm khác biệt chính là, kết cục của câu chuyện là HE.

Chuyện cô viết tiểu thuyết cũng không nói cho anh biết, không phải muốn giấu anh, chỉ là hiện tại cô vẫn chưa tìm được một lý do thích hợp.

Có lẽ rất nhanh, nhưng cũng có lẽ đời này sẽ không.

Cô cũng không biết.

Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Trần Gia Hòa thuận lợi được một studio biên kịch tuyển dụng, không chỉ vậy, đối phương còn mua bản quyền tiểu thuyết của cô, tiểu thuyết thuận lợi tiến vào giai đoạn chuyển thể thành phim điện ảnh.

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần Gia Hòa, cô cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Cô sợ rằng giấc mơ sẽ biến mất sau khi tỉnh lại.

Mạch câu chuyện của tiểu thuyết khá đơn giản, cốt truyện cũng rất đơn giản và rõ ràng, độ khó lúc quay cũng thấp, chỉ mất hai tháng để hoàn thành việc quay phim.

Ngày bộ phim đóng máy, Trần Gia Hòa theo một tiền bối đến đoàn làm phim.

Cô đã gặp hai diễn viên trẻ, nam nữ chính trong tiểu thuyết.

Bầu trời quang đãng vạn dặm, anh nắng vừa vặn, mọi thứ ở nơi này đều rất ổn.

————————

Tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, sau khi phát hành cũng đạt được thành tích không tồi, chính Trần Gia Hòa cũng đi xem.

Đương nhiên, Lục Vọng cũng đi.

Đây là quyết định của Trần Gia Hòa sau một thời gian dài suy nghĩ.

Nếu sớm muộn gì anh cũng biết, vậy vẫn là cô tự mình nói thì tốt hơn.

Ngày bộ phim được công chiếu, Trần Gia Hòa gọi điện thoại cho Lục Vọng.

Anh đi cùng bạn gái, hai người đã đăng một dòng trạng thái lên vòng tròn bạn bè.

Trần Gia Hòa không biết anh lấy tâm lý gì mà xem xong, nhưng sau khi xem xong anh nhắn tin cho cô.

【Bộ phim không tệ.】

Trần Gia Hòa nhắn lại câu cảm ơn.

————————

Nghe nói Lục Vọng sau này học lên tiến sĩ, cùng bạn gái của anh, hai người một người vào doanh nghiệp nước ngoài, một người vào doanh nghiệp nhà nước, tiền lương đãi ngộ đều rất tốt.

Trần Gia Hòa nghĩ, anh coi như đã làm được, thật sự chạy rất xa.

Hôn lễ của Lục Vọng và Chu Minh Nhã là vào tháng 11, bọn họ cũng mời Trần Gia Hòa, nhưng cô không đi.

Cô lại đi chùa một chuyến, lúc này đây, là cầu phúc cho Lục Vọng.

“Đại khái là yêu mà không được, nhưng là lại không cam lòng chỉ chúc anh tiền đồ như gấm, vậy chúc anh ấy hàng năm, hàng năm và hiện tại có được cả đời bình an, một đời vô ưu vô lo.”

Cô cầu nguyện xin Bồ Tát, hy vọng Lục Vọng cả đời bình an thuận lợi, một đời vô ưu vô lo, đạt được điều mình muốn. Cô đã không có được cậu thiếu niên đó, nhưng vẫn hy vọng rằng anh sẽ luôn luôn xuất sắc và tỏa sáng.

Bởi vì anh xứng đáng.

Gió Bắc Kinh không thể thổi đến Quảng Châu, cô và anh không nhất thiết phải cùng chung một bầu trời, nhưng cô vẫn luôn chờ đợi, vào một lúc nào trong cuộc sống, anh có thể nhớ về cô dù chỉ là một chút.

Tác giả có lời muốn nói: 

Được rồi, đại khái là viết xong, có lẽ có một số chỗ có thể không rõ ràng lắm, ví dụ như Trần Khải, nó cũng chỉ được viết như để tạo ra bối cảnh, còn có Ngu Hà, thật ra đều là hình ảnh cuộc sống rất hằng ngày, tôi chỉ phụ trách đi viết, không phải đi phán xét, đứng ở lập trường của tô hoặc là chúng ta, chúng ta có lẽ không hiểu, nhưng chung quy chúng ta cũng không phải là bọn họ.

Và câu cuối cùng, cho tất cả mọi người một lời khuyên – xa nhà / bạo lực / đàn ông, một người đàn ông như vậy thực sự không có tiền đồ.

Được rồi, câu chuyện tình yêu thầm lặng của tôi đã kết thúc, tôi vẫn không có dũng khí để nói với anh ấy.

Cứ như vậy đi, rất tốt, coi như là một loại kỷ niệm.

– Hoàn toàn văn –

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv