Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 999: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (260)



"Cô đúng là không biết xấu hổ mà, căn cứ XI không bao giờ nhận phụ nữ, để trà trộn vào căn cứ mà cô lại ngụy trang mình thành đàn ông lâu như vậy?"

"Từ nhỏ đến lớn, tôi đều sống như thế này, không hề cố gắng ngụy trang, trước khi vào căn cứ, tôi đã như thế này rồi." Phong Lăng thấy mình đã không che giấu được nữa, nên cứ ăn ngay nói thật: "Đối với tôi, đàn ông và phụ nữ không có gì khác nhau cả!".

"Không khác nhau? Một đứa con gái như cô lăn lộn trong đám đàn ông, cô nói không khác nhau sao? Hễ ai đó biết được cô là nữ, cô cho rằng đám con trai bình thường ngay cả một người phụ nữ cũng không thể nhìn thấy trong căn cứ, trong lòng họ sẽ không có ý nghĩ gì à? Tôi thấy bản thân cô đã là kẻ không biết xấu hổ đến một mức độ nhất định nào đó rồi, nếu bọn tôi phát hiện chậm hơn chút nữa thì có lẽ căn phòng kia của cô có thể mở kỹ viện luôn đấy!"

Đám A K nghe thấy câu nói này của ông cụ Lệ thì đều nhíu mày, nhất là A K. Anh ta không nhịn được, bước ra nói: "Không phải! Ông Lệ, nếu ông hiểu rõ tính cách của Phong Lăng thì sẽ biết cô ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế. Bình thường, cô ấy đều giữ khoảng cách với mọi người trong căn cứ, cho dù là mấy người của đội bắn tỉa chúng tôi cũng không thường ở cùng nhau! Cô ấy đối xử với người khác rất lạnh nhạt, hời hợt, tuyệt đối không giống như ông nghĩ! Nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của cô ấy đáng để chúng tôi học tập! Hơn nữa, từ trước đến nay trong tất cả mọi chuyện cô ấy đều tuân theo quy định của căn cứ!”

Tam Bàn vội kéo A K lại, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng nói nữa, không thấy ông Lệ đang tức giận à?"

Tất nhiên A K biết, nhưng nói Phong Lăng như thế cũng quá đáng quá rồi!

Ông cụ Lệ nhìn thẳng vào mặt A K trước, rồi lại nhìn về phía Phong Lăng đang nằm dưới đất một cách lạnh lùng: "Cả người nồng nặc mùi rượu như vậy, thời điểm huấn luyện không thể có mặt đúng giờ, rõ ràng là say cả đêm, thế mà cậu còn nói cô ta tuân thủ quy định của căn cứ? Còn nói nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của cô ta đáng để học hỏi?"

A K cứng họng.

Hôm qua...

Tối hôm qua, Phong Lăng có thể đã uống rượu, chuyện này cũng không hề kỳ lạ.

Nhưng chuyện này căn bản không thể giải thích ở đây được.

Nếu ông Lệ biết mối quan hệ giữa Phong Lăng và Lệ lão đại đã vượt khỏi giới hạn mập mờ từ lâu thì có lẽ sẽ làm căng hơn.

Cả người nồng nặc mùi rượu?

Phong Lăng đột nhiên rất muốn cười, cô ngước mắt lên nhìn sự lạnh lùng, dữ tợn trong mắt ông cụ Lệ. Cô muốn tìm lại tôn nghiêm, muốn bò dậy, nhưng nhận ra giờ phút này mình không làm được.

Tất cả đồ cá nhân của cô đều bị ném ra xung quanh, bị tất cả mọi người đánh giá, thành đề tài bàn tán của người khác. Phong Lăng nằm trên đất, muốn ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân thật sự phía sau căn cứ XI này, dù cho Lệ Nam Hành mới là trùm cuối của căn cứ XI, nhưng ông cụ nhà họ Lệ là ông nội của anh, là bề trên của anh, thế nào thì cũng vẫn hơn anh.

Cho nên, tôn nghiêm của cô đã bị giẫm đạp dưới chân như thế.

Ngay sau đó, Phong Lăng thật sự đã bật cười, từ từ buông nắm bùn đã bị bản thân bóp nát trong tay ra, khẽ nói: "Thật xin lỗi khi đã để ông Lệ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như thế này của tôi. Mọi người đều nói chỉ cần làm sai một chuyện, tất cả những chuyện từng làm đều sẽ bị người khác chối bỏ, cho nên, tôi đã bị căn cứ XI chối bỏ, phải không?"

"Phải không? Cô còn dám hỏi tôi phải không? Cô có tư cách gì, có địa vị gì mà hỏi ngược lại tôi?" Lệ Quân Diên lạnh lùng nói: "Chúng tôi chỉ dùng cách này để khẳng định cô là phụ nữ, chứ không cho người lột quần áo cô ra, như vậy đã là đủ lễ độ rồi, cô cho rằng bản thân còn có thể tiếp tục ở lại căn cứ XI sao?"

Phong Lăng nghe thấy câu nói này, chút hi vọng trong lòng tiêu tan trong nháy mắt.

Cô từng nghĩ, nếu bí mật của mình không giấu được thì có lẽ cô sẽ tìm lúc thích hợp rời đi, hoặc là, cô cũng có thể chết ở bên ngoài trong lần làm nhiệm vụ nào đó, như vậy thì sẽ không có ai biết được tất cả những chuyện này, bụi về với bụi, đất về với đất.

Nhưng mà dường như, mọi chuyện đều không đi theo phương hướng cô muốn.

Không ngờ cô lại phải cút khỏi căn cứ XI bằng cách nhục nhã như thế này.

Cô sắp bị đuổi ra khỏi ngôi nhà đã sống mấy năm, nơi mà cô tự cho rằng đó là nhà.

Cô cúi đầu tiếp tục cười, ngón tay lại bấm sâu vào trong đất lần nữa.

"Cho nên, hôm nay, mục đích ông Lệ đến đây là đuổi tôi đi sao?" Cô khàn giọng hỏi.

Mấy ông cụ họ Lệ khác thấy cô nằm trên đất, rõ ràng không còn sức lực nữa rồi nhưng vẫn ra vẻ ngông nghênh, đi thẳng tới rồi nói một cách lạnh lùng: "Chỉ là một con nhóc, rốt cuộc ai cho cô can đảm dám sống trong căn cứ XI lâu như vậy? Những điều căn cứ dạy cho cô là để cô lấy thân phận một người phụ nữ mà nói mình lợi hại biết bao nhiêu ở đây sao? Tất cả những gì cô có bây giờ, có thứ gì không phải căn cứ cho cô? Chắc hẳn tiền mấy năm nay cô làm nhiệm vụ kiếm được cũng đủ cho một đứa mồ côi không cha không mẹ như cô có một cuộc sống tốt đẹp ở bên ngoài rồi. Chúng tôi không thu lại tất cả đồ của cô, mà chỉ bảo cô rời khỏi căn cứ, thế nào? Cô còn muốn cắn ngược lại chúng tôi nữa à?”

"Đứa mồ côi không cha không mẹ..." Phong Lăng cắn răng, cuối cùng gắng gượng bò dậy, ngồi dưới đất. Xung quanh không có bất kỳ ai tới đỡ cô, hầu hết mọi người là không muốn, số ít còn lại là không dám. Cô mất rất nhiều sức lực mới có thể lảo đảo đứng lên, cơ thể đầy mùi rượu đứng loang chà loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững, nhưng chân cô mềm nhũn, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Phong Lăng cười, ngước mắt lên nhìn bọn họ: "Vậy ra các người đã điều tra tôi, điều tra rõ ràng triệt để rồi, sau đó, các người tới căn cứ ném đồ của tôi xuống đất, chỉ vì để tất cả mọi người đều thấy rõ, Phong Lăng tôi là phụ nữ. Các người đuổi tôi đi trong tình cảnh như thế này để từ nay về sau tôi không thể quay lại căn cứ XI được nữa, phải không?"

"Cô còn muốn quay lại?" Mấy ông cụ kia lập tức liếc nhìn cô với vẻ lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh thường.

Phong Lăng cười lạnh: "Nếu đã bị đuổi ra ngoài một cách mất mặt và không chút tôn nghiêm như thế này, sao tôi có thể quay về được chứ?"

"Biết thì tốt, căn cứ cũng không thể nào chấp nhận cô được nữa."

Nói xong, mấy ông cụ họ Lệ xoay người đi, mấy thành viên căn cứ hiểu chuyện chủ động tiến lên dìu họ đi vào văn phòng căn cứ ở phía sau, rõ ràng là sẽ không quan tâm đến chuyện của cô nữa.

Vì mấy ông cụ đi rồi, những người xung quanh cũng không dám vây xem nữa, dần giải tán. Nhưng vẫn có người ở cách đó không xa sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô rồi xoi mói bình phẩm, tiếp đến họ lại nhìn bộ ngực phẳng dưới lớp áo thun của cô, cảm thấy rất kỳ lạ, rồi lại bình luận về mấy tấm vải quấn ngực trong vali kia.

Họ rỉ tai nhau đủ loại đề tài, chỉ là không ai nhắc đến, tại sao Phong Lăng không thể ở lại?

Tại sao phụ nữ không thể ở lại?

Những người đó đi xa, đi tới sân huấn luyện chỉ có họ mới có tư cách bước vào, tiếp tục thực hiện huấn luyện mỗi ngày, Phong Lăng đứng trên mặt đất trống trải, sau lưng là cánh cổng căn cứ đã đóng lại một cách lạnh lùng, dưới chân là đồ đạc bị ném đầy đất, còn có hai vali khác.

Phong Lăng lặng kẽ nhìn mặt đất dưới chân mình, nhìn đồ dưới chân mình, sau đó, cô lảo đảo ra phía sau, khó khăn mà chậm rãi cúi người xuống nhặt đồ dưới đất lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv