"Vì thế lão đại rời khỏi căn cứ suốt mấy ngày nay thật ra là xin phép căn cứ nghỉ cưới nhỉ?"
"Cũng đúng..."
"Buổi sáng hôm nay kết hôn, buổi tối ‘động phòng hoa chúc’, ái chà, cho dù là thân phận hay gia thế, qua nhiều năm như thế, Lệ lão đại vẫn khiến người ta ước ao, có xách dép theo cũng không kịp. Không ngờ chuyện kết hôn này đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước, cưới thiên kim của một nhà giàu như thế, địa vị của nhà họ Phong ở Los Angeles cũng được coi là khá ổn, đúng là khiến người ta hâm mộ chết mất..."
Phong Lăng cúi đầu, khẽ khuấy thứ gì đó trong khay cơm, cô đột nhiên cảm thấy bữa cơm hôm nay không còn ngon miệng nữa.
Từ xưa đến nay, trong căn cứ này, lời đồn đại gì cũng từng xuất hiện rồi.
Nhưng hình như từ trước đến giờ, chưa từng có ai dám tùy ý bịa chuyện về Lệ Nam Hành.
Nhất là chủ đề về chuyện kết hôn của Lệ Nam Hành như thế này.
Cho dù không tin, nhưng cô vẫn không thể nuốt trôi những thứ trước mặt mình.
Phong Lăng nhớ đến lời nói gần đây của Lệ Nam Hành, nhưng lần này trước khi anh đi đã nói rõ với cô rồi.
Phong Lăng múc một thìa cơm, đưa vào trong miệng, lại thấy như đang nhai sáp, cô ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài nhà ăn của căn cứ, lại nhìn mấy người ngồi bàn bên cạnh kia. Phong Lăng đứng dậy đi sang một cái bàn khác, rồi lại đi lấy một cốc sữa bò để uống.
Kết quả, lúc đi lấy sữa, cô lại nghe thấy người khác đang bàn tán về chủ đề Lệ Nam Hành kết hôn.
Còn nói hôm nay đã nhìn thấy tin tức hôn lễ của nhà họ Phong và nhà họ Lệ nổi tiếng trong giới người Hoa ở Los Angeles trên tin tức rồi.
Phong Lăng cầm điện thoại di động lên tra thử từ khóa “Nhà họ Lệ ở Los Angeles”.
Trang tìm kiếm trên màn hình di động hiện lên rất nhiều tin tức.
Không phải là giả.
Trên hình của tin tức là cảnh Lệ Nam Hành bị chụp lúc đi xuống xe hoa kiểu dáng phiên bản giới hạn. Bức ảnh chỉ chụp ở một bên, không nhìn thấy ánh mắt người đàn ông cũng không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Chỉ có thể thấy anh bị truyền thông vây quanh, anh mặc âu phục màu đen phẳng phiu, cho dù chỉ là một tấm ảnh chụp nghiêng cũng đẹp mức người thần điên đảo. Anh trời sinh đã ở vị thế cao, không ai với đến được.
Khi anh mặc đồng phục chiến đấu thì chính là chiến sĩ không ai địch nổi, còn lúc anh mặc vest thì lại là người đứng trên vạn người, giống như những người kia từng nói, xách dép theo không kịp.
Trong tay của người đàn ông có cầm một bó hoa, hình như là hoa hồng trắng, Phong Lăng không hiểu hoa hồng trắng đại biểu cho ý nghĩa gì. Thế nhưng trong bối cảnh của bức ảnh thì là một biển hoa hồng trắng được rải khắp trước cửa nhà họ Phong.
Hôm nay, anh đi cưới Phong Minh Châu?
Lúc trước, rõ ràng anh đã từng nói Phong Minh Châu không phải là vợ chưa cưới của mình, rõ ràng anh đã nói anh không có bất kỳ cảm giác nào với Phong Minh Châu, thậm chí có thể thấy được anh rất ghét cô ta.
Nhưng anh vẫn cưới con gái của nhà họ Phong?
Còn là ở trong tình huống cô không hề biết chuyện gì đang xảy ra, ngay lúc cô cởi bỏ bộ giáp sắt trên người mình, chuẩn bị đón nhận tình yêu khiến cô rung động này, anh lại đi kết hôn với người khác?
Phong Lăng đứng trong nhà ăn, trên tay cầm điện thoại di động, cô đứng im một hồi lâu chẳng nhúc nhích gì, lúc ngước mắt lên, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, cũng lặng yên như tờ, cô đột nhiên đi thẳng ra ngoài.
Bây giờ đã quá giờ dùng cơm tối, trong trại huấn luyện của đội Một rất yên tĩnh, chỉ có các thành viên túm năm tụm ba ngồi ở trong góc tám chuyện hút thuốc, thấy Phong Lăng đến thì giơ tay lên chào hỏi cô.
Nhưng cô vẫn lạnh mặt đi thẳng vào chỗ ở của Hàn Kình.
Đến trước cửa phòng của Hàn Kình, cô muốn đi vào hỏi bọn họ, chắc chắn bọn họ biết được phía Lệ Nam Hành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đang chuẩn bị gõ cửa, bỗng cô nghe được âm thanh đối thoại ở bên trong.
Tiểu Hứa vừa nãy cũng đến, đang ở trong phòng.
Từ lúc vừa biết chuyện Lệ lão đại kết hôn, hơn nữa còn kết thông gia với nhà họ Phong, Tiểu Hứa rất kinh ngạc, càng nghĩ càng thấy sai, cảm giác đây là chuyện mà Lệ lão đại không thể làm ra được.
Trước đây chỉ nghe nói nhà họ Lệ với nhà họ Phong hình như có hôn ước, mọi người cũng đều cho rằng Phong Minh Châu sẽ lấy Lệ Nam Hành.
Nhưng sau này, họ lại cảm thấy hình như không phải như vậy, Lệ lão đại cũng không có ý nghĩ muốn kết hôn với Phong Minh Châu.
Vậy thì rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
"Hôm nay là ngày lão đại kết hôn thật à?" Tiểu Hứa ngồi ở trong phòng Hàn Kình, lấy một điếu thuốc ra, vừa hỏi vừa do dự một lát, chưa châm lửa.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hàn Kình liếc mắt nhìn anh ta: "Chuyện như vậy thì sao mà giả được?"
"Thế Phong Lăng làm sao bây giờ? Dạo này, rõ ràng lão đại và Phong Lăng vẫn đang nồng thắm. Bây giờ, trong căn cứ tuy có rất nhiều người cũng không rõ tình hình thế nào nhưng hai chúng ta lại rất rõ ràng, Phong Lăng cũng là nữ, sao cô ấy có thể chịu đựng nổi chuyện này được? Chẳng lẽ lão đại định ở bên ngoài có một cô vợ, ở trong căn cứ cũng có vợ nhỏ, trong ngoài không thiếu cô nào à?"
"... M* nó cậu đừng có mà nói lung tung, lão đại mà là người như thế à?"
"Tôi biết lão đại không phải là người như thế, thế nhưng chuyện này cũng không đúng! Anh ấy từng nói rõ điều gì với Phong Lăng chưa? Cứ rầm rộ kết hôn như thế? Phong Lăng vẫn ở trong căn cứ ngây ngô chờ người ta trở lại. Nhưng cho dù lão đại có trở về thì cũng là đàn ông có gia đình rồi, thế Phong Lăng có địa vị gì bây giờ?"
Nhìn bộ mặt như thể vừa ăn thuốc nổ này của Tiểu Hứa, Hàn Kình chẳng hiểu ra sao: "Lão đại tự có suy nghĩ của riêng mình, anh ấy đối xử với Phong Lăng như thế nào, chúng ta đều thấy tận mắt. Thế nhưng chuyện giữa hai nhà họ Lệ và họ Phong cũng không phải chỉ vài ba câu là có thể nói rõ được. Anh ấy cũng có trách nhiệm của bản thân, nếu phải đặt người mình thích và trách nhiệm lên cán cân thì lão đại đã lựa chọn trách nhiệm, đây vốn là chuyện mà một người đàn ông nên gánh vác."
"Thế Phong Lăng thì sao?"
"Phong Lăng còn nhỏ, trải qua một cuộc yêu đương không kết quả, cho dù cô ấy có biết chuyện thì cùng lắm chỉ đau lòng vài hôm rồi cũng thôi."
"Đau lòng vài hôm? Người có đầu óc chậm chạp với chuyện yêu đương như Phong Lăng, anh còn mong là cô ấy có thể yêu người khác nữa à? Không thấy cô ấy đang từ từ mở lòng đón nhận lão đại sao? Cũng không còn buồn rầu như trước đây nữa rồi đấy thôi? Trong lòng Phong Lăng có Lệ lão đại, chỉ là bản thân cô ấy không bày tỏ mà thôi. Nếu cô ấy biết rồi, tôi đoán là cô ấy sẽ chẳng nói cái gì đâu!"
"Vậy thì không nói thôi, cứ bình an vô sự như thế đối với ai cũng là điều tốt cả."
"M* nó, lúc trước thấy hai người bọn họ ở bên nhau anh là người đầu tiên phấn khích đấy, bây giờ lão đại kết hôn, bỏ mặc Phong Lăng ở lại căn cứ như thế, anh còn nói ra câu đấy cho được?"
"Giờ tôi còn nói gì được nữa? Tôi có thể kéo Lệ lão đại đến đây, đè đầu anh ấy rồi bắt lấy Phong Lăng à? Địa vị của nhà họ Lệ đâu phải cậu không biết đâu, cho dù bây giờ Lệ lão đại có chịu trở về cưới, mấy... ông cụ trong nhà kia có đồng ý không? Bọn họ không băm Phong Lăng ra thành thịt vụn đã là rất nể tình rồi đấy biết không?"
"Thế bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Ý của anh là, Phong Lăng chẳng qua chỉ là một thú vui tiêu khiển đột nhiên xuất hiện đúng lúc Lệ lão đại thiếu thốn tình cảm ở trong căn cứ thôi sao? Một cô gái như Phong Lăng cũng chỉ là thứ tiêu khiển của anh ấy thôi à? Anh ấy nói muốn là muốn, nói vứt là vứt?"
"Cậu đừng có cực đoan như thế, lão đại chưa từng nói câu nào như thế cả."
"Ở trong mắt tôi, bây giờ Lệ lão đại chính là có ý nghĩ như thế đó!"
Thấy hiện tại Tiểu Hứa không mấy bình tĩnh, Hàn Kình cũng không còn kiên nhẫn để quan tâm mấy chuyện này nữa. Dù sao đây đều là quyết định riêng của Lệ lão đại, đến bây giờ cũng không ai biết được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Hàn Kình cười lạnh: "Mẹ* nó, tự dưng cậu lại ở đây phát rồ, chỉ là một cô gái thôi mà. Đều là người trưởng thành cả rồi, cũng chỉ là một cuộc tình chứ có làm sao? Nếu so giữa thân phận trẻ mồ côi không rõ gốc gác như Phong Lăng với con gái lớn nhà họ Phong, chỉ cần không phải kẻ ngu thì ai cũng biết nên chọn người nào!"