Phong Lăng ở trong phòng một mình rối rắm hồi lâu, từ nhỏ đến lớn hình như đây là lần đầu tiên cô xoắn xuýt thế này.
Cô giơ chiếc áo ngực màu hồng trong tay lên, một lúc sau lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng, xác định Lệ Nam Hành đang bận rộn, chắc chắn anh sẽ không vào đây, cũng sẽ không cố tình tới đây xem xét, suy nghĩ một lát, cô mới xoay người đi vào phòng tắm, đứng trước chiếc gương sát đất, mặc chiếc áo ngực lên người.
Có lẽ vì còn trẻ, thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, làn da trắng mịn như ngọc, lại mặc chiếc áo ngực màu hồng có màu sắc ít ai có thể cưỡng lại được vào người, trông rất đẹp.
Hình như thi thoảng Phong Lăng cũng từng nhìn thấy hình ảnh như thế này trên cuốn tạp chí người lớn được bay bán bên đường, những cô gái trẻ tuổi mặc chiếc áo lót thế này, trông vừa trẻ trung, tươi sáng, lại quyến rũ lạ thường.
Sau khi mặc chiếc áo lót này xong, Phong Lăng ló đầu nhìn ra bên ngoài phòng tắm, xác định Lệ Nam Hành không đi vào đây, cô mới chạy đến cạnh tủ quần áo, cầm một bộ quần áo ngủ nhạt màu mặc lên, sau đó xoay người quay lại đứng trước chiếc gương soi.
Bộ đồ ngủ là quần dài áo tay dài, màu sắc nhẹ nhàng tạo nên cảm giác khá nữ tính, không hề lộ chỗ nào nhưng vì bên trong có đồ lót, nên khuôn ngực bằng phẳng do cô luôn dùng vài quấn lại, lúc này vẫn giữ được hình dáng tròn đầy mềm mại nhô lên trong chiếc áo. Cô đã quen với khuôn ngực bằng phẳng rồi, đột nhiên thế này… Không hiểu sao Phong Lăng lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Cứ thế này đi ra ngoài, liệu cô có thể gặp người khác được không?
Có thể… để Lệ lão đại thấy không?
Thân thể của cô gái trẻ trong chiếc gương hoàn toàn là dáng vẻ mà một người con gái nên có, dù mái tóc ngắn nhưng chiều dài cũng đã quá mang tai, chỉ cần ra ngoài tiệm sửa lại, tạo kiểu đơn giản một chút thì nhìn vào cô sẽ có cảm giác đây là một cô gái tóc ngắn rất xinh đẹp.
Một mình Phong Lăng mặc bộ đồ này đứng soi gương trong phòng hồi lâu, cuối cùng cô không vội cởi ra mà nằm lên giường, cảm nhận bộ đồ trên người mình. Thật ra bình thường cô quấn ngực rất chặt, ngày xưa, lúc ban đầu, cô nằm xuống cũng cảm thấy không thoải mái và khó thở nhưng hết ngày này qua tháng nọ, cuối cùng cũng thành quen.
Bây giờ mặc áo lót, Phong Lăng chẳng những không hề có cảm giác khó chịu, mà ngược lại còn thấy rất thoải mái.
Cô muốn làm con gái không?
Phong Lăng vẫn giữ nguyên tư thế nằm, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, sau đó cô giơ tay lên, nhìn bàn tay của mình, dù ngón tay thon dài, trắng trẻo, nhưng mở lòng bàn tay ra vẫn là những vết chai mờ.
Trong đầu cô chợt hiện lên đủ thứ chuyện năm xưa, từ khi cô được người ta mang ra khỏi rừng đến bây giờ, cũng đã mười mấy năm.
Là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi bình thường ư?
Cô, có thể sao?
Phong Lăng cứ nằm trên giường như thế, cũng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Lúc cô tỉnh lại thì đã là hơn mười hai giờ đêm.
Vì mấy ngày gần đây ngủ quá nhiều nên bây giờ dường như Phong Lăng đã hình thành một thói quen mới với giấc ngủ. Mới có một khoảng thời gian ngắn ngủi không về căn cứ huấn luyện, đồng hồ sinh học của cô đã bị rối loạn hoàn toàn.
Cô có thể ngủ khi trời gần tối, nửa đêm thì tỉnh giấc, cô chưa từng có kiểu thời gian ngủ nghỉ thế này bao giờ.
Ngày trước năm giờ hơn, cô đã dậy để đi huấn luyện buổi sáng, trước mười giờ tối nhất định phải đi ngủ.
Sau khi tỉnh giấc, Phong Lăng ngồi dậy, cảm thấy trước ngực mình như có thêm vật gì đó, thật ra là chẳng có gì, chỉ là hiện tại không còn cảm giác ngực bị quấn phẳng lì nữa, dưới tầm mắt của cô xuất hiện thêm hai khối tròn…
Cô dậy mở đèn, sau đó đứng chần chừ trong phòng hồi lâu mới mở cửa đi ra ngoài.
Dù đã hơn mười hai giờ khuya nhưng rõ ràng Lệ Nam Hành vẫn chưa ngủ.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, đèn trong phòng làm việc cũng vậy.
Trong không khí thoang thoảng có mùi thức ăn, Phong Lăng tìm kiếm xung quanh thì nhìn thấy trên chiếc bàn ăn gần nhà bếp có chút đồ ăn, chỉ có điều bên trên đều được đậy một tầng bát cách nhiệt.
Đó là cơm tối Lệ lão đại gọi người mang đến sao? Anh cố ý phần cho cô à?
Phong Lăng vừa đi ra ngoài thì cánh cửa của phòng làm việc mở ra, Lệ Nam Hành cầm một xấp tài liệu đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy có người đang đứng ở cạnh bàn ăn, ánh mắt anh khựng lại, lập tức chợt ngoảnh lại nhìn cô.
Đầu tiên anh nhìn bộ đồ ngủ nhạt màu trên người của Phong Lăng, dù là quần áo ngủ, nhưng chiếc áo bên trên vẫn hơi có hình dáng giống chiếc váy nửa người của búp bê, nhìn khá xinh xắn và đáng yêu.
Điều quan trọng là cô không còn dùng vải quấn ngực để che đi bộ ngực phát triển bình thường của mình nữa mà đã mặc thêm áo ngực.
Đường nét hoàn mỹ của cơ thể thiếu nữ không còn chịu bất kỳ ảnh hưởng nào bởi sự gò bó của mảnh vải quấn ngực.
Dù Phong Lăng chỉ mặc một bộ đồ ngủ như thế này và khôi phục lại đường nét cơ thể vốn có thôi thì Lệ Nam Hành cũng phải thất thần mất mấy giây.
Đến khi Phong Lăng đột nhiên giơ tay định mở đồ ăn trên bàn ra, anh mới bỏ chỗ tài liệu trong tay xuống, đi qua: “Biết em ngủ rồi, nên khi người ta mang đồ ăn tối đến tôi không gọi em nữa. Ngồi xuống trước đi, tôi đi hâm nóng lại thức ăn cho.”
“Không cần đâu, ăn thế này cũng được.” Phong Lăng ngoảnh lại nhìn Lệ Nam Hành, dù bây giờ cô thấy dáng vẻ này của mình hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Tôi thấy chưa nguội lắm, vẫn ăn được.”
“Hâm nóng lại đã rồi ăn.” Lệ Nam Hành đẩy bàn tay vốn định che chỗ thức ăn đó ra, sau đó mang đồ vào trong bếp.
Nhìn người đàn ông rõ ràng không giỏi việc bếp núc lại đang chuẩn bị hâm nóng thức ăn cho mình, Phong Lăng đứng bên ngoài, vừa mang cơm vào trong giúp anh, vừa lùi lại mấy bước. Thấy trán người đàn ông đứng cạnh kệ bếp hơi nhăn lại, rõ ràng anh không rành những chuyện này cho lắm nhưng vẫn cố gắng làm cho xong, không muốn lộ ra việc mình không biết.
Không hiểu sao, Phong Lăng lại thấy một Lệ Nam Hành như vậy khá đáng yêu.
Không giỏi việc bếp núc thì có sao đâu, anh cũng không cần hoàn hảo như thế, chỉ cần anh mãi là Lệ lão đại của cô là đủ rồi.
Huống hồ, chính bản thân cô cũng không biết nấu nướng.
Nấu một bát mỳ mà người ta ăn xong không bị đau bụng đã có thể coi là thành công lắm rồi.
Nhưng chỉ hâm nóng lại đồ ăn thì không khó khăn gì cả, cho vào nồi rồi bật bếp, hơn nữa còn có lò vi sóng, năm phút là xong.
Phong Lăng không đến giúp anh mà ra bàn ăn ngồi đợi.
Sau khi đồ ăn được bưng lại bàn, Lệ Nam Hành lại lấy bát đũa cho cô, Phong Lăng nhận lấy cảm ơn, sau đó rất nể mặt anh, bắt đầu ăn.
Kết quả khi cô vừa ăn được hai miếng, mu bàn tay Phong Lăng chợt đau nhói, cô giật mình, ngước mắt lên thì thấy Lệ Nam Hành đột nhiên rút lấy chiếc đũa trong tay cô, sau đó quật lên mu bàn tay cô.
“Lão đại…?”
“Ăn mặc thế này rồi là định làm một cô gái bình thường hử?” Người đàn ông đứng cạnh bàn, nhìn từ trên cao xuống.
Phong Lăng không hiểu ý của anh, nhưng ngước mắt nhìn anh, nói: “Tôi chỉ muốn thử một chút trước.”
“Nếu đã là thử thì em hãy thử làm một cô gái bình thường đi.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa đặt chiếc đũa lên bàn, hờ hững nói: “Tốc độ và động tác khi ăn uống cần phải sửa, em đâu người phải người thô lỗ ăn như thuồng luồng, ăn nhanh thế không sợ nghẹn à?”
“Ngày nào tôi cũng vội đi huấn luyện, sợ muộn nên đã quen rồi…”
“Ăn từ từ thôi.” Người đàn ông ngồi cạnh bàn, vừa uống cà phê vừa nhìn động tác cầm đôi đũa lên với vẻ khó hiểu của cô. Trong lúc cô không chú ý, hàng lông mày sắc bén của anh khẽ nhướng lên, khóe miệng mang ý cười không dễ bị người khác phát hiện ra.
Anh cảm thấy việc dạy dỗ lại “nàng sói con” này cũng không tệ lắm.