Cô đang là con trai, tìm hiểu khiếu thẩm mỹ của con gái để làm gì?
Sao cô cứ thấy kỳ lạ vậy nhỉ?
Phong Lăng như có điều suy tư khi đi phía sau Lệ Nam Hành, cô nhìn theo bóng lưng của anh.
Không lẽ anh đã biết cô là con gái?
Không thể nào, trước giờ anh đâu có phát hiện ra, quần áo của cô cũng chưa từng bị cởi ra… Lúc trước, anh chỉ nghi ngờ mà thôi, sau đó chẳng phải sự hoài nghi này đã biến mất rồi sao?
Lệ Nam Hành dẫn cô đi dạo ở con phố mua sắm cả một buổi chiều, đến chập tối mới rời khỏi đó.
Phong Lăng đã xách đầy một đống đồ, đủ các chủng loại từ quần áo, đồ dùng hàng ngày, giày dép, còn có vài món đồ mà chính cô cảm thấy không mấy cần thiết, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da anh cũng mua. Rõ ràng Lệ Nam Hành nói muốn mua đồ, nhưng hình như đồ gì anh cũng mua hai món thì phải.
Chỉ có duy nhất một chuyện khớp với lời nói của anh chính là tất cả những món đồ này đều được cô xách theo phía sau, giống hệt như chân xách đồ.
Khó khăn lắm cô và anh mới về đến xe, người đàn ông mở cốp sau ra, ngoảnh lại nhìn cô, rõ ràng cô đang xách đống đồ đó rất vất vả, nhưng vẫn không dám mở miệng bảo anh giúp đỡ, dường như khóe miệng anh cong lên: “Nặng lắm à?”
“Không.” Phong Lăng cứng miệng đi lên phía trước, đặt từng món đồ vào trong cốp xe.
Lệ Nam Hành khoanh tay, cứ đứng một bên nhìn động tác này của Phong Lăng, khóe miệng anh cong lên rõ ràng hơn.
Bây giờ, sắc trời ở Los Angeles đã tối, tại bãi đỗ xe tối đen, đầy gió lạnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cất đồ đạc xong, Phong Lăng đang định lên xe thì người đàn ông đột nhiên kéo cô lại, giọng nói lạnh nhạt như mọi khi vang lên trên đỉnh đầu cô: “Xong rồi, có thể đi xem phim được rồi.”
Dứt lời, anh kéo cô đi về phía rạp chiếu phim lớn nhất trên con phố mua sắm này.
Phong Lăng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị kéo lên trước, lúc hoàn hồn lại, cô mới phản ứng một cách hơi chậm chạp, hỏi: “Xem phim? Xem phim gì?”
“Cậu muốn xem phim gì? Tôi cũng hiếm khi đến mấy chỗ như rạp chiếu phim thế này, cứ vào xem sao, sau đó chọn một bộ thích xem là được.” Người đàn ông nói như thể đây là chuyện hiển nhiên.
Sau khi bị Lệ Nam Hành kéo đi mấy bước, Phong Lăng định rụt tay lại, nhưng lúc cô định cố gắng giật tay mình ra, người đàn ông lại dùng sức kéo cô đến bên cạnh anh, sau đó giơ tay nắm lấy cổ tay cô, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn, ngoan chút đi.”
Phong Lăng: “…???”
“Lão đại, tôi không xem phim đâu, tôi muốn về…”
“Bảo cậu đi xem thì cậu cứ ngoan ngoãn mà đi đi.” Người đàn ông cúi đầu nhìn cô: “Nhân lúc còn trẻ, hãy đi hưởng thụ mọi thứ, coi như là đi cùng tôi, vừa hay tôi cũng chưa đến đây bao giờ.”
“Tôi vốn còn rất trẻ mà…” Phong Lăng mếu máo: “Còn chưa đến mười tám tuổi.”
Lệ Nam Hành lập tức liếc cô: “Ý cậu bảo tôi già?”
“Không, không có, sao lão đại có thể già được. Dù sau này lão đại hơn bốn mươi, cũng vẫn là một bông hoa trên đỉnh núi, tuyệt đối không già.”
Lệ Nam Hành cười lạnh, vừa kéo cô đi, vừa xoa đầu cô: “Nhóc con này, cũng biết mồm mép rồi đấy.”
Phong Lăng: “…”
Quả thực Phong Lăng có hơi không chấp nhận nổi hai chữ “nhóc con” này.
Nhưng bất kể cô có cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn bị Lệ Nam Hành lôi vào trong rạp chiếu phim.
Người đến nơi này đa số đều là thanh niên, hình như người nước nào khi đến rạp chiếu phim cũng cần có mấy thứ đáng yêu như bắp rang bơ. Lệ Nam Hành cũng bắt chước đi mua một bịch to, nhét vào tay của Phong Lăng.
Phong Lăng đành phải ôm bịch bắp rang bơ to đùng đi vào trong theo anh.
Sau khi ngồi vào rạp chiếu, cô mới biết Lệ Nam Hành lại chọn một bộ phim tình cảm không nổi mấy ở Mỹ. Bình thường cũng chỉ có mấy bộ phim của Hollywood hay vài bộ phim đang nổi sẽ có đông người xem, loại phim tình cảm này thường không được yêu thích tại Mỹ cho lắm. Lúc Phong Lăng ngồi xuống, vị trí bên cạnh cô còn trống, đến tận khi phim chiếu, vị trí đó vẫn để trống như vậy.
Chỉ có mấy hàng ghế phía trước là có đôi tình nhân đang túm tụm ngồi đó, nhưng họ đến nơi này không phải là để xem phim, mà là…
Khụ, dẫu sao rạp chiếu phim của một quốc gia như nước Mỹ là một nơi vừa có không khí vừa yên tĩnh, có một vài đôi trai gái trẻ tuổi cảm thấy đây là nơi thích hợp cho việc ân ái, chỉ còn thiếu điều phát ra âm thanh mờ ám nữa thôi.
Lúc phim chiếu được một lúc, cô gái của cặp tình nhân ngồi túm tụm với nhau ở phía trước đã ngồi hẳn lên đùi của người bạn trai, hai người đó đang ôm ấp hôn hít.
Phong Lăng vẫn luôn ôm bịch bắp rang bơ trong lòng, Lệ Nam Hành không mấy hứng thú với bộ phim này, anh quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh, thấy cô vừa ăn bắp rang bơ vừa xem phim, dáng vẻ tập trung tinh thần như thể đang rất hứng thú.
Đến khi đôi diễn viên nam nữ chính trong phim vì một chuyện nào đó nên không thể không rời xa nhau lâu ngày, hai người cảm xúc dâng trào tới mức ôm hôn nhau, cởi đồ và hàng loạt các tình tiết kích tình xuất hiện, đôi tình nhân ở mấy hàng ghế phía trước vốn đã thân mật với nhau giờ còn nồng nhiệt hơn.
Lệ Nam Hành lại nhìn sang cô gái ở bên cạnh.
Không biết cô đã nhắm mắt lại từ bao giờ, đầu nghiêng sang một bên, dựa lên lưng ghế.
Anh vốn tưởng sẽ cùng cô cảm nhận một chút, tiện thể xem thể loại tình yêu này để mở mang đầu óc…
Kết quả là cô lại ngủ mất?
Lệ Nam Hành: “…”
…
Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Phong Lăng cảm thấy đèn xung quanh bật sáng, theo bản năng chợt mở mắt, quay sang thì thấy Lệ Nam Hành có vẻ rất không vui. Cô không biết là tại mình, chỉ nói: “Bây giờ có thể về được chưa? Lão đại?”
“Còn muốn đi đâu nữa không?” Người đàn ông nghiêm nghị hỏi lại.
“Tôi không muốn đi đâu cả, chỉ muốn về nhà thôi.”
Về nhà.
Nghe thấy hai chữ này, tâm trạng không vui của Lệ Nam Hành mới tan đi, anh lại liếc nhìn cô: “Ừm, về nhà của chúng ta?”
Phong Lăng ngủ một giấc vẫn chưa tỉnh táo, nên không phản ứng lại với ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh, chỉ gật đầu theo bản năng, “vâng” một tiếng, đứng dậy định đi, sau đó cô khựng lại, giơ bịch bắp rang bơ trong lòng ra nhìn anh: “Bịch bắp rang bơ này làm sao đây?”
“Đi ra ngoài rạp, cho đại một người ăn xin nào gần đó là được.”
Bạn đang đọc tru
…
Lệ Nam Hành lái xe về căn hộ, vừa xuống xe, Phong Lăng đang định đi ra cốp sau lấy đồ, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt không mấy thân thiện lia đến. Cô ngừng lại, ngoảnh đầu thì nhìn thấy Phong Minh Châu đang đứng bên cạnh một chiếc xe gần đó, không biết cô ta đã đợi ở đó bao lâu rồi.
Vừa nhìn thấy Phong Minh Châu, vẻ mặt của Phong Lăng cũng không mấy vui vẻ, không biết rốt cuộc mình đã làm gì mích lòng với cô ta, tóm lại, cứ gặp cô ta thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra những chuyện không vui.
Dù trước giờ, cô đều không quá để tâm đến, nhưng Phong Minh Châu này lại cứ cố tình xuất hiện như vậy đúng thật là rất phiền phức.
Phong Lăng không nói gì, chỉ vừa cầm lấy đồ ở cốp sau vừa nói: “Lão đại, tôi lên trước đây.”
Kết quả cô còn chưa kịp rời đi thì đã bị người ta nắm lấy cánh tay: “Đứng đây đợi đi.”
“Hai người không phải có chuyện cần nói sao?”
“Chẳng có gì để nói cả, hơn nữa cậu cũng không phải là người ngoài, nên không cần phải tránh mặt.”
“Tôi…”
“Đứng yên đấy.” Người đàn ông lạnh lùng liếc xéo cô.
Phong Lăng do dự một lúc, dù không đi, thì cũng không nhìn Phong Minh Châu nữa mà dứt khoát thu dọn đồ đạc trong cốp xe.