Hai hôm rồi, Lệ Nam Hành vẫn không quay về.
Đột nhiên Phong Lăng nhận được điện thoại của nhà họ Lệ, ông cụ Lệ đích thân gọi điện đến, yêu cần cô đến gặp mặt.
Cuộc gặp gỡ với Phong Minh Châu ngày hôm qua khiến tâm trạng Phong Lăng cảm thấy nặng nề suốt cả ngày. Đến khi nhận cuộc gọi từ nhà họ Lệ, dù tâm trạng của cô vẫn bất an nhưng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh đôi chút, vì chí ít cô có thể đợi được một kết quả, chứ không phải cứ ở đây đợi mãi mà không biết gì.
Ở trên xe, Phong Lăng ngồi ở ghế sau, mặc cho tài xe lái xe, cô chỉ ngây ngốc nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
Tài xế hỏi cô đường đi cụ thể nhưng cô không biết rõ, chỉ nói cho người ta biết địa chỉ chính xác mà ông cụ Lệ đã nói với cô, tài xế lái lòng vòng cả buổi trời mới tìm thấy được.
May mà cô xuất phát sớm, nên không bị muộn.
Sau khi đến địa điểm đã hẹn với ông cụ Lệ, Phong Lăng mới biết nơi này không chỉ có người của nhà họ Lệ mà còn có mấy vị lãnh đạo bên quân đội, người bên phía Liên Hợp Quốc và phóng viên quân đội, những người có chức vụ hay quyền hạn ảnh hưởng đến chuyện này.
Trước khi bước vào, Phong Lăng tìm thấy một chiếc gương trong phòng vệ sinh, chỉnh đốn lại bộ chiến phục màu đen đang mặc trên người một chút. Cho đến khi ông cụ Lệ cho người tới gọi cô, đôi mắt của cô vẫn không xao động, dù đang nhìn vào gương, nhưng rõ ràng không phải đang ngắm chính mình.
“Cậu Phong Lăng.” Người mà nhà họ Lệ phái tới đang đứng ở bên ngoài phòng vệ sinh, anh ta mặc một bộ đồ vest màu đen, trông có vẻ là người thường xuyên làm việc bên cạnh mấy ông lớn này. Anh ta nói chuyện rất lịch sự, giọng nói cũng dứt khoát, lưu loát: “Có không ít người đang ở đây, cậu đừng để mọi người chờ quá lâu, đặc biệt là mấy vị của nhà họ Lệ. Nếu cậu muốn có một kết quả tốt, tôi khuyên cậu nên chú ý đến họ, đừng quá thất lễ.”
Giống như bây giờ mới kịp phản ứng lại, cô nhìn người đàn ông ở bên ngoài, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đối phương thúc giục: “Nhanh lên, muộn rồi.”
Nói đoạn, người đàn ông xoay người rời đi, bước chân của anh ta rất nhanh, nhìn có vẻ như thật sự là bị giục đi đến đây.
Phong Lăng nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh ta, có một cảm giác rất kỳ lạ, cô cảm thấy cuộc gặp này không liên quan gì đến Lệ Nam Hành, ít nhất hai ngày nay, cô không nhận được chút tin tức nào của anh. Nếu anh tham gia vào chuyện này, nhất định sẽ nói cho cô biết, dù chỉ là gọi một cuộc điện thoại, hay gửi một tin nhắn.
Vừa rồi dù người đàn ông đó trông rất lễ độ khiêm nhường nhưng cô cảm nhận được cảm giác coi thường khi nhìn người sắp chết, đồng thời cũng không quá nhẫn nại từ ánh mắt của anh ta.
…
Khi Phong Lăng bước vào nơi mà ông cụ Lệ nói, tất cả mọi người đều đã đến.
Lần đầu tiên gặp ông cụ Lệ và các vị lãnh đạo của quân đội cùng Liên Hợp Quốc, Phong Lăng cảm thấy mình được mở mang tầm mắt, cô bình tĩnh đứng ở giữa bọn họ.
Bên nhà họ Lệ có bốn ông lão, Lệ Quân Diên là ông Cả, ông Hai là Lệ Tấn Quốc, ông Ba là Lệ Văn Thượng, ông Tư là Lệ Kiến Vinh, tuổi tác của bọn họ đều đã quá bảy mươi.
Ông lớn Lệ Quân Diên là ông nội của Lệ Nam Hành, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, ba vị còn lại thì không có cháu trai. Nghe nói Lệ Nam Hành lớn lên bên cạnh bốn ông lão nổi danh lẫy lừng này, nhưng anh không được hưởng thụ sự đối đãi yêu thương của ông nội dành cho cháu trai mà từ khi còn rất nhỏ, anh đã bị mấy ông cụ này ném vào trong căn cứ XI.
Dù Lệ Nam Hành là cháu trai duy nhất của nhà họ Lệ, là cậu chủ Lệ mà không ai bì nổi trong lời đồn, nhưng thật ra anh vốn chẳng được sống trong cảnh hưởng thụ mà ngược lại còn phải sống dưới sự hà khắc của bốn ông cụ nhà họ Lệ, trước những cây gậy ba toong trông như cây thước của họ.
Lệ Quân Diên nhìn thiếu niên dù biết rõ kết quả mình sẽ gặp phải nhưng vẫn can đảm tới đây, thấy “cậu ấy” vẫn giữ đúng chừng mực, dường như không hề ăn nhập gì với dáng vẻ đàn bà, ẻo lả, gây nhiễu loạn căn cứ như lời Phong Minh Châu nói.
Mấy ông lão khác cũng híp mắt lại, đánh giá cậu thiếu niên tên là Phong Lăng này.
Theo thói quen, mấy ông cụ vừa mở miệng đã dùng giọng điệu ra lệnh lạnh lùng, hỏi cô mấy chuyện không liên quan, ví dụ như Phong Lăng vào căn cứ năm nào, lúc trước cô luyện tập súng bắn tỉa như thế nào. Cuối cùng lúc nói đến vấn đề liên quan đến tốc độ và thân thủ của cô, Lệ Quân Diên đi thẳng vào vấn đề trước: “Phong Lăng, dù chúng tôi vẫn chưa có cơ hội đến căn cứ để gặp cậu, nhưng mấy năm nay cũng coi như được nghe một vài sự tích về cậu. Thành tích khảo sát mọi hạng mục của cậu trong số những người mới đều rất xuất sắc, điều đặc biệt khiến tôi bất ngờ là cậu gầy gò thế này mà lại có thể cầm được khẩu súng bắn tỉa khá là nhẹ nhàng thoải mái, xem ra, cậu là một nhân tài được sinh ra vì căn cứ. Nhưng dù cậu có ưu tú đến đâu, trung thành với căn cứ thế nào, chuyện cậu tự ý giết ngài sĩ quan chỉ huy của quân đội Mỹ cũng đã ảnh hưởng đến hòa bình giữa cả căn cứ XI và quân đội Mỹ. Đây không phải là chuyện nhỏ. Cậu đã trốn tránh nhiều ngày như vậy, không lẽ cậu vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc phải giải thích với quân đội Mỹ như thế nào sao?”
Đến lúc này, Phong Lăng vẫn hơi ngẩn ngơ, chưa hoàn toàn tập trung.
Cô biết rõ rằng, nếu Phong Minh Châu đã dám liên hệ với ông cụ Lệ, dám nói ra những lời đó, chứng tỏ hiện tại Lệ Nam Hành thật sự đã bị ràng buộc bởi chuyện gì đó.
Có lẽ nguyên nhân chính là cô.
Dù lão sĩ quan chỉ huy mập có lỗi trước, nhưng chuyện giết sĩ quan chỉ huy của quân đội không phải chỉ lấy một lý do đơn giản là phòng vệ là có thể cho qua được. Dù bây giờ vì thái độ của nhà họ Lệ và Lệ Nam Hành, quân đội Mỹ không thể xuống tay với căn cứ XI, nhưng để bù đắp thể diện cho quân đội Mỹ, nhất định bọn họ sẽ tìm một lý do để dập cơn phẫn nộ của quân đội, chí ít cũng sẽ có một lối thoát.
Mà lối thoát hợp lý nhất chính là cô phải dùng cái chết để tạ tội, như vậy thì hai bên sẽ khôi phục lại trạng thái hòa bình.
Nếu cô cứ trốn tránh mãi thì chuyện này sẽ chỉ càng lúc càng gây rắc rối lớn cho Lệ Nam Hành.
Dù anh không nói gì, nhưng cô cũng không cho phép mình làm liên lụy đến anh, kể cả là người khác thì cô cũng sẽ không làm như vậy.
Cô vốn cho rằng mình chiếm ưu thế trong chuyện này nhưng cô lại quên mất rằng thế lực của căn cứ XI và quân đội Mỹ lớn đến mức nào, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất không phải là việc dễ dàng thực hiện được.
Dù sao Lệ lão đại cũng thật sự đối xử với cô rất tốt.
Cô không thể vì bản thân mình mà hại anh mãi được…
Đôi tay buông thõng hai bên của Phong Lăng siết chặt lại, cô ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị lên tiếng thì chợt nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn, lạnh lùng đang đứng ở góc khuất cạnh mấy chậu hoa đắt tiền ở một phía khác của bậc cầu thang đá cẩm thạch.
Lệ Nam Hành đút một tay vào trong túi quần âu, thân hình cao lớn, thắng tắp của anh khẽ tựa vào tay vịn cầu thang màu trắng, ẩn trong một chỗ thiếu ánh sáng, gương mặt tuấn tú của anh u ám.
Anh đang nhìn cô, hình như từ lúc cô bắt đầu đi vào đây, anh đã dõi theo cô, trong đôi mắt ảm đạm của anh là vẻ tản mạn vô lo.
Vừa thấy Lệ Nam Hành cũng ở đây, Phong Lăng vốn định thừa nhận mọi tội lỗi bỗng nuốt ngược trở lại.
Cảnh tượng trước mắt không giống trong tưởng tượng của cô cho lắm, cô còn tưởng Lệ lão đại bị các ông lão này nhốt lại, hay làm gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt này của anh, hình như tình huống trước mắt nhìn thì có vẻ là bị động, nhưng chỉ là bị động mặt ngoài, thật ra mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh.