Sống lưng Phong Minh Châu chợt cứng đờ. Một lúc lâu sau, cô ta mới cúi người xuống nhặt thỏi son lên, sau đó không thể ở lại thêm được nữa, bước nhanh ra ngoài.
Lệ Nam Hành không có thời gian để ý tới người con gái này, anh xoay người nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đã bị Phong Lăng đóng lại.
…
Phong Lăng đã chuẩn bị đi ngủ, đang định xem bộ phim mà A K bảo mình xem, kết quả còn chưa nằm xuống, cửa phòng ngủ đột nhiên “bị mở ra.
Cô quay ra thì nhìn thấy Lệ Nam Hành.
“Lão đại?”
“Cậu rất để ý đến năm chữ ‘vợ chưa cưới của tôi’ à?” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô.
Nét mặt của Phong Lăng đột nhiên cứng lại: “Sao anh lại hỏi như vậy?”
“Cậu nói thử xem?” Thấy cô đã ngồi trên giường, Lệ Nam Hành không đi qua, thân hình cao lớn đứng dựa vào cửa, anh nhìn thẳng vào cô: “Tôi bảo cậu kể lại chuyện xích mích giữa cậu và cô ta, sau khi lược bớt tất cả nội dung và chuyện xảy ra, cậu lại chỉ thẳng vào chuyện cô ta nói mình là vợ chưa cưới của tôi. Cậu nắm bắt ngay điểm này thì chứng tỏ cậu nhớ kỹ nó, đồng thời cũng rất để ý tới nó.”
Phong Lăng không giỏi ăn nói và giảng giải, chỉ nghĩ gì nói đấy.
Thế này cũng có thể coi là cô để bụng sao?
Đối diện với người đàn ông dường như đang có tâm trạng rất tốt, Phong Lăng thầm mắng anh một câu là đồ thần kinh, tiếp theo vén chăn lên chui vào, sau đó nói: “Chuyện này vốn chẳng to tát gì, cô Phong muốn nói ra một lý do nên tôi nói mấy câu theo nguyện vọng của cô ấy thôi. Nghĩ gì thì tôi nói đấy, tôi không có ấn tượng sâu với những chuyện không lưu tâm, nên căn bản không để ý.”
“Ừm, không có ấn tượng sâu với chuyện mình không chú ý, nhưng chỉ có ấn tượng sâu với danh xưng ‘vợ chưa cưới của tôi’ do cô ta nói ra.” Người đàn ông lại mỉm cười.
Khóe miệng Phong Lăng run rẩy, dứt khoát nằm thẳng xuống, cầm điện thoại lên tỏ vẻ muốn xem phim, không để ý đến anh nữa.
Lệ Nam Hành cũng không tiếp tục đùa dai, chỉ mỉm cười, nói một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Anh giơ tay tắt đèn trong phòng ngủ giùm cô, chỉ để lại ngọn đèn áp tường trước giường, sau đó đóng cửa.
…
Vết thương của Phong Lăng đã hồi phục khá tốt, ngoài lúc huấn luyện thể lực đơn giản khiến đầu óc hơi choáng váng hay hơi trướng lúc dùng sức thì gần như không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Miệng vết thương cũng không cần phải thay thuốc, dán băng keo nữa, chỉ để lại một vết sẹo mờ nho nhỏ. May mà vết thương này là do bị va vào tường, đa số các vết thương khác đều là ngoài da, mặt vết thương không giống như vết dao hay bị bỏng đến mức khó khép miệng, nếu xử lý cẩn thận thì sẽ không còn sẹo nữa.
Nhưng bây giờ, trong khi vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo, cô phải thả phần mái ngắn cũn xuống để che đi, nếu để lộ ra thì nhìn có vẻ hơi khó coi.
Chí ít thì bản thân cô thấy chướng mắt.
Vì vậy tạm thời trong một khoảng thời gian ngắn, Phong Lăng không muốn cắt tóc quá ngắn.
Nhân lúc Lệ Nam Hành không có nhà, Phong Lăng gọi điện thoại tới văn phòng của căn cứ, hỏi về tình hình xử lý chuyện mình giết lão sĩ quan chỉ huy.
Nếu cô chỉ hỏi đám A K, bọn họ sẽ bảo cô cứ yên tâm, không cần lo lắng, mọi chuyện cứ giao hết cho lão đại để anh ta xử lý, không cần quan tâm.
Nhưng nếu chuyện này thật sự có thể giải quyết một cách nhanh chóng như vậy thì mấy ngày nay, Lệ Nam Hành cũng không cần phải thường xuyên đi ra ngoài.
Dù mỗi khi anh quay về đều không nói gì nhưng Phong Lăng có thể nhìn ra quá trình giải quyết chuyện này không quá thuận lợi, nhất định phải chu đáo mọi mặt, tuyệt đối không thể để bên quân đội Mỹ nắm được bất kỳ điều gì. Nếu không, mọi sự nỗ lực trước đó đều sẽ đổ sông đổ bể.
Phong Lăng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi cô gọi tới văn phòng của căn cứ để hỏi thăm, người của căn cứ cũng không nói gì nhiều với cô, chỉ dặn cô là tạm thời đừng chạm mặt với người của quân đội Mỹ và càng không nên liên lạc với bất kỳ ai ngoài căn cứ.
Có phải mức độ phát triển của sự việc đã đến giai đoạn nào đó hay không, Phong Lăng cũng coi như nghe ra được đại khái qua lời nói của họ.
Đối với nước Mỹ, quân đội vốn có quyền lực khá lớn, ở bất kỳ quốc gia nào cũng vậy, còn lý do khiến quân đội bên này không ưa căn cứ XI nhất chính là vì một núi không thể có hai hổ. Dù thế nào đi nữa, ở trong cứ quân đội xảy ra sự kiện sĩ quan chỉ huy bị giết, dù là trên phương diện dư luận hay thời gian thì đều không thể nói xử lý là xử lý được ngay.
Hơn nữa, quân đội Mỹ và căn cứ XI vốn có mẫu thuẫn ngầm, từ chuyện này, có thể coi là bên bọn họ đã nắm được điểm yếu của căn cứ XI, chắc bên quân đội vẫn sẽ nghĩ cách để kiện cáo.
Trong chuyện này, nếu không phải vì cô là người của căn cứ XI hay nếu không vì có Lệ Nam Hành ra mặt, chắc cô chỉ có duy nhất một con đường chết.
Cô đã đọc một số tin tức liên quan đến quân đội Mỹ gần đây, chuyện tên sĩ quan chỉ huy bị giết đã bị đè xuống, không hề thông báo ra ngoài, cũng có nghĩa là cho đến tận bây giờ, chuyện này chỉ có đám người họ biết, bên ngoài không thể biết được.
Nhìn những tiêu đề tin tức dài dòng trên mặt báo, Phong Lăng lại nói với người của văn phòng về ý định của mình nhưng người đó lại bảo cô cứ tiếp tục ở bên ngoài, tạm thời đừng có bất kỳ hành động gì, tất cả hãy nghe theo chỉ thị của lão đại, không được phép hành động lỗ mãng.
Sau khi cúp điện thoại, thần kinh căng như dây đàn của Phong Lăng đã thả lỏng hơn một chút.
Thật ra cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị căn cứ XI đuổi đi. Không phải là vì tình hình hiện tại của cô khó cứu vãn đến đâu mà chỉ là bên quân đội Mỹ chắc chắn sẽ bắt tay với vài người để gây áp lực cho căn cứ XI, hoặc đe dọa, dụ dỗ. Hiện tại, có không ít người đỏ mắt vì vị thế cao ngất của căn cứ, cân nhắc thiệt hơn, vứt bỏ cô thật ra không phải là một sự lựa chọn quá khó hiểu.
Nhưng sự lựa chọn của căn cứ XI lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô.
Họ không hề đuổi cô.
…
Buổi tối, Lệ Nam Hành nhắn tin cho cô nói tối nay anh sẽ về nhà họ Lệ, có chuyện cần bàn bạc với mấy ông cụ trong nhà, bảo cô ở nhà một mình phải nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi nhìn điện thoại, Phong Lăng nằm xuống.
Một mình nằm trên chiếc giường rộng rãi, Phong Lăng nhắm mắt trong bóng tối nhưng lại trằn trọc không ngủ được.
Trước giờ, cô chưa từng biết hóa ra mình thích ứng với sự tồn tại của một người lại nhanh đến vậy. Mới chỉ có mấy ngày, còn chưa tới một tuần, cô đã quen với sự tồn tại của một người khác ở phòng ngủ đối diện hoặc sự tồn tại của người đó ở trong phòng sách, hay phòng khách. Chỉ cần cô mở cửa phòng ngủ ra, nhất định sẽ nhìn thấy ngọn đèn trong căn phòng mà người đó ở luôn bật sáng.
Cô dùng thời gian hơn mười năm để thích ứng với cuộc sống một mình, học được cách từ bỏ sự cô đơn và lạnh lẽo, nhưng không ngờ trong mấy ngày ngắn ngủi như thế này, cô đã thích ứng với hơi ấm của một người, quen dần với cảm giác bên cạnh mình có một người.
Nhưng còn chưa đợi cô hoàn toàn quen thuộc, tối hôm nay, người ta lại đột nhiên không về.
Hình như Lệ lão đại không hề thích về nhà họ Lệ, mỗi lần từ nhà họ Lệ quay lại căn cứ, sắc mặt của anh đều rất khó coi, rõ ràng, tiết tấu giải quyết công việc giữa anh với mấy ông cụ đó không ăn nhịp với nhau.
Bây giờ xảy ra chuyện một sĩ quan chỉ huy của quân đội Mỹ bị giết, cấp trên của căn cứ XI đang bị gây áp lực, e là áp lực đến từ mấy ông cụ của nhà họ Lệ còn lớn hơn nhiều
Phong Lăng trở mình.
Không ngủ được.