Bước ra khỏi toàn nhà, Lệ Nam Hành quay lại vị trí đỗ của chiếc Hummer. Xung quanh đã có rất nhiều người kéo đến, các quân nhân bên phía quân đội vẫn chĩa súng về phía chiếc Hummer. Đội tinh anh của căn cứ cũng đang giơ súng đáp trả, cứ như vậy hai bên đã âm thầm giằng co với nhau một lúc lâu.
Lệ Nam Hành trông thấy chiếc Hummer mà Phong Lăng đang ngồi bây giờ đang bị tầng tầng lớp lớp người trong quân đội bao vây. Bóng lưng thẳng tắp của anh cao ngất như cây thông chọc trời khiến người ta không cảm thấy chút hơi ấm nào.
Đôi mắt nguy hiểm, lạnh lùng chậm rãi nheo mắt lại, thâm thúy như hồ băng rét lạnh.
“Lão đại.” Trông thấy anh quay lại, đội viên của đội tinh anh nhanh chóng bước đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Đám người này không định thả chúng ta đi.”
“Phong Lăng sao rồi?” Lệ Nam Hành khẽ hỏi.
“Tôi không rõ lắm, A K đỡ Phong Lăng lên xe rồi mà vẫn chưa ra ngoài, tôi đoán chắc là cậu ấy vẫn chưa tỉnh.”
Sau đó, thành viên đội tinh anh còn định nói gì đó thì anh ta lại thấy người đàn ông vô lạnh lùng, cao quý trước mặt rảo bước đi tới chỗ đám người đang chĩa súng khắp nơi. Sau đó lại thấy anh dùng sức kéo cổ áo của người dẫn đầu bên phía quân đội Mỹ.
“Bụp” một tiếng, khẩu súng trong tay người đó cũng lắc lư vì hành động bất ngờ này của Lệ Nam Hành, sau đó rơi xuống đất.
Những người khác không ngờ lại đột ngột xảy ra chuyện như vậy, nhưng Lệ Nam Hành đã đá người đó ngã lăn ra đất: “Cút ngay!”
Vào lúc các đội viên trong quân đội Mỹ hướng ánh mắt phẫn nộ về phía Lệ Nam Hành, vị lãnh đạo cấp cao từ phía sau chạy tới cũng xuất hiện. Thấy dường như vị lãnh đạo cấp cao này không hề có ý định ngăn cản, những người bên phía quân đội không cần đoán cũng biết hôm nay, chắc chắn họ chỉ có thể thả người của căn cứ XI an toàn rời đi, không được giữ lại bất kỳ ai.
Nhưng vừa rồi, rõ ràng họ nghe nói là người của căn cứ XI đã giết ngài sĩ quan chỉ huy bên phía bọn họ. Trong tình huống này, chẳng lẽ họ vẫn phải thả người đi hay sao?
Lệ Nam Hành ném điện thoại cho một thành viên nào đó của đội tinh anh bên cạnh: “Liên lạc với Bộ Tư pháp của Liên Hợp Quốc và luật sư trong ngành, bảo bọn họ đến điều tra nguyên nhân dẫn tới án mạng, nếu cần thiết thì căn cứ XI và Phong Lăng đều sẽ dốc toàn lực để phối hợp điều tra. Bây giờ, Phong Lăng đang bị thương nặng, căn cứ XI sẽ đưa người đến bệnh viện chữa trị trước, người đang ở trong tay tôi, sẽ không thể mất tích được.”
…
Trước họng súng của các thành viên trong quân đội, chiếc Hummer màu đen phóng nhanh đi, làm bụi tung mù mịt khiến các thành viên trong quân đội bị sặc tới mức dường như sắp chảy cả nước mắt. Sau đó họ nhìn mấy chiếc xe chở người đi một cách dễ dàng với ánh mắt khó tin.
Trên xe, máu trên mặt và tay của Phong Lăng đã được A K dùng khăn ướt lau sạch sẽ, nhưng vết thương do bị va đập trên trán của cô vẫn rất rõ ràng. Thậm chí tới bây giờ, miệng vết thương vẫn âm ỉ rỉ máu ra ngoài, dù không nhiều nhưng họ cũng có thể nhìn ra là vết thương này vô cùng nghiêm trọng.
Phong Lăng vẫn luôn hôn mê, A K có hơi lo lắng, quay sang nhìn về phía Lệ lão đại. Sau khi ngồi vào trong xe, Lệ Nam Hành ném chiếc bật lửa lên phía trước và không nói bất kỳ một tiếng nào.
“Lão đại…” A K lên tiếng, dù anh ta không biết lần này lão đại đã dùng cách gì để bảo vệ bọn họ nhưng chắc chắn là anh ấy đang rất tức giận. Dẫu sao, chuyện giết người trong phạm vi của quân đội thật sự không phải là chuyện nhỏ, anh ấy có thể thành công đưa họ ra khỏi quân khu đã là kỳ tích rồi. Lúc A K lên tiếng, trong giọng nói của anh ta còn mang vài phần áy náy: “Tôi thật sự xin lỗi! Lão đại, bọn tôi không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Mấy hôm nay, Phong Lăng luôn ở trong tầm mắt của tôi, nhưng tôi không ngờ lúc cậu ấy về phòng thay đồ lại xảy ra chuyện lớn như thế…”
“Cậu không cần phải giải thích, tôi đã xem camera giám sát rồi.” Lệ Nam Hành không quay đầu lại, nhưng giọng nói của anh rất lạnh.
A K ngập ngừng: “Lão đại, vậy chắc anh biết lúc đó Phong Lăng cũng là bị ép buộc thôi, ban đầu thật ra cậu ấy không hề…”
“Tôi biết.” Bấy giờ Lệ Nam Hành mới ngoảnh đầu lại, ánh mắt hững hờ nhìn về phía Phong Lăng đang hôn mê, dựa vào cửa xe phía sau. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, chưa tỉnh lại.
Liếc thấy vết thương trên trán cô, Lệ Nam Hành lôi điện thoại ra, gọi cho Tần Tư Đình đang ở Mỹ mấy ngày nay. Anh không nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói: “Tầng mười, tòa nhà số chín mươi chín, đường Fansby, Los Angeles. Trong vòng nửa tiếng, cậu hãy qua đó, mang hộp cứu thương theo.”
Dứt lời, anh cúp điện thoại.
A K không biết tòa nhà số chín mươi chín này là nơi nào nhưng bình thường, anh ta tiếp xúc với Lệ lão đại không nhiều, trước giờ, khi ở trong căn cứ, Lệ lão đại cũng không nói với người khác về chuyện riêng của bản thân nên anh ta cũng chỉ có thể đoán nơi đó là nơi ở riêng của Lệ lão đại khi ở bên ngoài thôi.
Nhưng trong tình huống hiện giờ, Phong Lăng quả thực không thể quay lại căn cứ, nếu đi đến bệnh viện cũng không ổn lắm, mời bác sĩ quen đến xử lý vết thương cho “cậu ấy” quả là thích hợp nhất.
A K lại đảo mắt nhìn về phía Phong Lăng vẫn đang hôn mê: “Nếu lão sĩ quan chỉ huy mập đó lại dùng sức đập đầu Phong Lăng thêm mấy cái thì đầu của cậu ấy sẽ thật sự bị vỡ mất. Tôi chưa từng thấy kẻ nào bệnh hoạn như vậy! Nhưng lão đại, bây giờ Phong Lăng vẫn cứ hôn mê thế này chắc không sao chứ?”
“Nếu có chuyện gì thì cậu ấy không còn sức mà giết người, sau đó xông ra ngoài đâu.” Giọng nói của Lệ Nam Hành lạnh lùng, không nhìn ra chút ý tứ quan tâm quá mức nào: “Tôi đã dùng nhiều sức đánh vào vị trí sau gáy của cậu ấy, tạm thời chưa tỉnh lại được đâu. Để cậu ấy khôi phục sự bình tĩnh trong lúc hôn mê này cũng tốt, nếu không cậu có thể áp chế được ánh mắt hệt như mất hết nhân tính vừa rồi của cậu ấy không?”
A K lập tức im bặt.
Vừa rồi ánh mắt của Phong Lăng quả thực rất khác lạ.
Giống như hoàn toàn biến thành một người khác, nếu “cậu ấy” không có bất cứ bệnh gì về thần kinh, vậy chỉ có một khả năng, đó mới là con người thật sự của “cậu ấy”, “cậu ấy” luôn che giấu nó dưới vỏ bọc bình tĩnh, nhu hòa, nhưng cuối cùng vẫn bị lão sĩ quan chỉ huy mập kích thích mà phải bộc lộ ra.
Một cơ thể gầy gò như vậy nhưng lại có khả năng bùng nổ đáng sợ như thế, hệt như một con sói khát máu ở trong rừng sâu.
A K thở dài, vừa cầm chiếc khăn ướt lau vệt máu bên tai Phong Lăng, vừa nhìn quần áo trên người cô: “Lão đại, tôi không lau máu trên người Phong Lăng đâu. Tôi không biết trước lúc mình vào, cậu ấy có bị thương ở chỗ nào khác hay không, anh nhất định phải bảo người bác sĩ mà anh gọi tới kiểm tra kĩ lại cho cậu ấy nhé.”
Lệ Nam Hành không trả lời, chỉ nhìn về phía Phong Lăng vẫn yên tĩnh bất động dựa vào cửa xe qua gương chiếu hậu.
Trong đầu anh nhớ lại ánh mắt lúc đó của cô.
Anh vẫn nhớ cảnh tượng trong phòng xông hơi ở trại trẻ mồ côi năm xưa, lúc đó anh không nhìn rõ khuôn mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt bị mái tóc ngắn của cô che mất hình như giống hệt với ánh mắt vừa rồi. Đó là sự lạnh lùng như không hề có tình cảm của con người, chỉ có một loại bản năng là phẫn nộ và chạy trốn.
Rốt cuộc cô đã phải trải qua những gì mới khiến một cô gái mười ba tuổi có ánh mắt như vậy?
Lúc đến tòa nhà số chín mươi chín đường Fansby, chiếc xe dừng bên dưới, Lệ Nam Hành bảo những người khác xuống xe, đích thân anh mở cửa xe sau ra, bế Phong Lăng vẫn đang hôn mê bất tỉnh xuống.
Đám A K đứng một bên quan sát, không ai dám lên tiếng và đi vào cùng, đến khi Lệ Nam Hành bế Phong Lăng đi đến cổng của tòa nhà, bọn họ mới đưa mắt nhìn nhau.
Nơi này là nhà riêng của lão đại sao?
Lão đại bế thẳng Phong Lăng vào nhà của mình như thế luôn à?