Trong phòng tiệc, không chỉ có các lãnh đạo bên quân đội chú ý đến bàn của Phong Lăng.
Bắt đầu từ một khoảng thời gian trước, các thành viên của đội Ba luôn hoài nghi rốt cuộc Phong Lăng là con trai hay con gái, sự ngờ vực và tin đồn lan truyền nhanh chóng từ đội Ba ra khắp căn cứ. Ban đầu có lẽ những người khác cũng chỉ ôm suy nghĩ hiếu kỳ và nghi ngờ, nhưng sau vài ngày thì họ cũng quên chuyện này, không hề xoắn xuýt hay xem nó là chuyện quá quan trọng nữa. Dù gì thì Phong Lăng vẫn là Phong Lăng, họ cũng không phát hiện điểm bất thường nào trên người cô.
Mấy người của đội Ba thì thường xuyên tám chuyện với nhau, dần dà vấn đề liên quan đến giới tính của Phong Lăng dường như đã trở thành một nỗi khúc mắc của bọn họ, chỉ cần chưa gỡ được khúc mắc này thì kiểu gì họ cũng không nhịn được mà để ý tới cô.
Vừa rồi, khi Daniken đi đến bàn của Phong Lăng, không biết bọn họ đã nói những chuyện gì. Sau đó, Lệ lão đại cũng bước tới, một đội bắn tỉa bình thường sao có thể được coi trọng như vậy. Nhưng thế này thì sự chênh lệch giữa các đội với nhau quá lớn, vốn dĩ vì nguyên nhân năng lực thành tích và các hạng mục, các thành viên của đội Ba đã bị đội Một, đội Hai và đội bắn tỉa ném xuống vị trí cuối cùng, vì vậy bọn họ càng không nhịn được, tiếp tục nhìn về Phong Lăng.
Trên bàn tiệc có khá nhiều các món Tây, đương nhiên cũng có không ít các món ăn đặc trưng của Trung Quốc do đầu bếp được mời đến nấu, đa số mọi người đều tự đứng dậy, đi chọn đồ ăn cho chính mình, sau đó bưng về bàn ăn như ăn buffet.
Tam ngồi cạnh bàn, chẳng buồn động đậy, nhân lúc Phong Lăng đứng dậy định đi lấy nước hoa quả, anh ta bèn đưa chiếc đĩa của mình cho cô: “Lấy giúp cho tôi hai phần ức gà nha.”
Phong Lăng cầm chiếc đĩa đi qua, đặt hai phần ức gà mà Tam yêu cầu vào trong đĩa xong, cô lại dùng một con dao nhỏ cắt ức gà thành từng miếng, sau đó rắc thêm chút gia vị, vừa định xoay người quay về thì đột nhiên cô phát hiện người đội Ba đang nhìn mình. Cô biết gần đây có vài tin đồn nhảm nhí do đội Ba truyền ra ngoài, cũng biết bọn họ đang nhìn gì, nhưng cô không ngoảnh lại đối diện với ánh mắt của họ, mà quay người bỏ đi.
Kết quả lúc mới đi được mấy bước, Phong Lăng lại cảm nhận được rõ ràng ánh mắt sắc bén của mấy người đó. Cô nhanh nhẹn tránh cẳng chân vừa thò ra của hai người trong số bọn họ rồi nhân lúc bọn họ chưa kịp rụt chân lại, cô giả bộ như thể đứng không vững, cố ý giẫm thật mạnh lên vị trí mắt cá chân của hai người. Hai người đó đau tới mức tái cả mặt nhưng lại không dám kêu lên thành tiếng, chỉ có thể cố nhịn cơn đau, thu chân về bên cạnh bàn.
Bấy giờ Phong Lăng mới ngoảnh lại, nhìn về phía mấy người ở bàn đó, lạnh lùng cong môi, như cười như không: “Xin lỗi, tôi đứng không vững, suýt nữa thì ngã, các anh không sao chứ?”
Hai thành viên bị giẫm của đội Ba cố nhịn cơn đau ở mắt cá chân, tái mặt, không dám nhiều lời, chỉ lắc đầu nói: “Không, không sao.”
Phong Lăng mỉm cười, dời mắt: “Không sao thì tốt.”
Lúc đang định đi về bàn, cô liếc thấy có một người khác đột nhiên cầm một ly rượu được rót đầy trong tay, sau đó, anh ta bắt chước theo tư thế như hành động đứng không vững khi nãy của cô, nhìn góc nghiêng của ly rượu, Phong Lăng biết rượu sẽ đổ hết lên người mình.
Phong Lăng lùi hẳn về sau, sau đó nhấc chân như thể vô ý dùng đầu gối chống vào phần bụng lúc anh ta ngã xuống đất. Nhìn có vẻ như cô muốn giúp để anh ta có điểm tựa, nhưng thực chất, lúc đối phương vồ hụt, bổ nhào về phía trước, cô đã mượn tư thế này để đầu gối húc mạnh vào bụng của người kia, đồng thời dùng chân hất mạnh lên cánh tay của anh ta. Chiếc ly đầu rượi trong tay người kia đột ngột đổ hết xuống đầu của thành viên ở đội Ba ngồi bên cạnh. Cùng lúc đó, người cầm ly rượu chợt mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, nằm chung với đống mảnh vỡ vừa rơi xuống.
Một người bị đổ rượu đầy đầu vô cùng thảm hại, một người ngã nhào xuống đất, hai người còn chưa kịp phản ứng lại, Phong Lăng đã vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước qua hai người bọn họ, đồng thời lạnh lùng quẳng lại một câu: “Cẩn thận.”
Câu nói này không biết là nhắc nhở họ hãy cẩn thận ở đây hay đang nhắc họ sau này phải cẩn thận…
Mấy thành viên khác của đội Ba liếc mắt nhìn nhau, sau đó họ lại nhìn bóng lưng của người bỏ đi một cách thản nhiên kia, ai cũng giận đến mức xanh mặt.
Kiều Phỉ ở một bên đã nhìn thấy hết toàn bộ cảnh tượng này, anh ta đã nhìn ra là người của đội Ba định đổ rượu lên ngực của Phong Lăng. Dám dò xét trắng trợn như vậy, không lẽ bọn họ đã biết được gì đó?
Anh ta đứng lên, đi qua đỡ thành viên của đội Ba đang chật vật đứng lên, thấy anh ta ôm bụng, vẻ mặt nghiến răng chịu đựng cơn đau, Kiều Phỉ nhíu mày: “Mấy cậu bị làm sao thế? Đừng có nói là hành động vừa rồi của các cậu không phải nhắm vào Phong Lăng, cậu ấy không cùng một trại huấn luyện với các cậu, bình thường cũng ít tiếp xúc, Phong Lăng đắc tội gì các cậu?”
“Anh Kiều.” Người ôm cái bụng vừa bị Phong Lăng đá cho đau nhói, đau đớn nói: “Chúng tôi không có ý gì khác… Anh đừng hiểu lầm… Không phải là bọn tôi cố tình nhắm vào cậu ta, vừa rồi quả thực là không cẩn thận thôi…”
“Không cẩn thận? Cái ly rượu đầy của cậu suýt nữa là đổ lên người ta thế mà còn nói là không cẩn thận? Trước giờ, Phong Lăng dựa vào thứ gì để giành chiến thắng các cậu không biết à? Cả ba người các cậu gộp lại cũng chưa chắc so được với thân thủ và tốc độ của cậu ấy đâu, dám ngáng chân cậu ấy, các cậu chán sống rồi đúng không?”
“…” Người kia ôm bụng, sắc mặt lập tức sầm xuống, sau đó đưa mắt nhìn về phía Phong Lăng. Không nói đến những mặt khác, nhưng anh ta thật sự rất tò mò, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Anh Kiều, anh không thấy Phong Lăng giống con gái sao? Mấy đứa bọn tôi cũng không có ý gì khác đâu, chỉ vì nghe tin đồn gần đây trong căn cứ, chúng tôi mới muốn biết rốt cuộc cậu ấy là con trai hay con gái thôi. Vốn dĩ tôi định mượn lý do đổ rượu lên người để tiện tay giúp cậu ta cởi áo ra, tôi chỉ định thế thôi, thật sự không có ác ý gì đâu…”
Vừa nghe thấy vậy, Kiều Phỉ lập tức nhíu mày, sau đó hừ một tiếng: “Tôi biết ngay là các cậu không có ý gì tốt mà, y như rằng… Đã bàn tính được những gì rồi? Bình thường, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, đội Ba các cậu đều được thành viên các đội khác bảo vệ ở phía sau, thế mà bây giờ các cậu còn chĩa mũi dùi vào người của đội chắn phía trước mình?”
Mấy người này lập tức tỏ ra áy náy: “Không phải vậy đâu, bọn tôi thật sự chỉ hiếu kỳ thôi…”
“Chẳng có gì để hiếu kỳ cả.” Kiều Phỉ lạnh lùng nói: “Tôi ở đội bắn tỉa đã lâu, hai lần trước, trong người Phong Lăng khó chịu phải bôi thuốc, chính tay của tôi đã cởi áo của cậu ấy ra để bôi thuốc hộ. Trừ việc trông gầy yếu, trắng trẻo hơn mọi người, tất cả các bộ phận khác đều thuộc về đàn ông, các cậu cũng không cần phải đoán già đoán non nữa. Trong căn cứ đều là đàn ông, đừng có làm những chuyện ngớ ngẩn mà chỉ có chị em phụ nữ mới làm.”
Vừa nghe thấy câu này, mấy thành viên khác của đội Ba lập tức đều đứng dậy đi qua, ghé bên người Kiều Phỉ nói nhỏ: “Phong Lăng thật sự là đàn ông sao?”
“Thật.” Kiều Phỉ thản nhiên.