Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 914: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (175)



Sau khi rời khỏi tiệm bánh, Phong Lăng định đi thẳng một mạch về khách sạn để nghỉ ngơi.

Nhưng ngại Lệ Nam Hành đang ở đây, Phong Lăng vừa không tiện nói thẳng, sợ chẳng may anh lại nói một câu gì đó đại loại như là, dẫu sao cũng là đàn ông với nhau, anh sẽ đến chỗ cô nghỉ một đêm.

Vì vậy, hai người họ cứ đi qua đi lại chỗ khách sạn nằm trên con đường chợ đêm, đi vòng vèo qua mấy lần, Phong Lăng vẫn không hề mở miệng nói đi về.

Không phải Lệ Nam Hành không nhìn ra được dụng ý nho nhỏ này của cô, mà là anh muốn xem cô có thể gắng gượng được bao lâu. Anh bình tĩnh đi dạo cùng cô trong chợ đêm, cuối cùng, trong tay anh lại có thêm càng ngày càng nhiều đồ không mấy cần thiết.

Mãi đến gần mười một giờ đêm, chợ đêm đã sắp tan, Phong Lăng cố nhịn không dám ngáp: “Lão đại, tối nay anh có việc ở khu chợ này à? Nếu anh có việc thì tôi không làm phiền anh nữa, anh cứ đi làm trước đi.”

Mặt Lệ Nam Hành không đổi sắc: “Chẳng có chuyện gì, thôi muộn rồi, nghỉ tạm một đêm ở gần đây cũng được.”

Phong Lăng: “… Vậy lão đại cứ tự nhiên.”

Nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô, Lệ Nam Hành cong môi, nhưng không nhìn ra được ý cười rõ ràng trong mắt anh. Anh chỉ thấy gương mặt trắng nõn của cô nhìn sang hướng khác, sau đó lại nhìn mái tóc cố tình cắt ngắn ngủn của cô: “Có muốn tìm lại cha mẹ của mình không?”

Bấy giờ, Phong Lăng mới quay đầu lại nhìn anh: “Tìm thế nào?”

“Nếu cậu muốn thì chỉ cần đến đồn cảnh sát cung cấp DNA của mình, tôi sẽ phái người đi thúc giục. Nếu cha mẹ cậu vẫn còn sống, chắc không tốn bao lâu là có thể tìm ra được họ, dẫu sao thì khoa học kỹ thuật bây giờ cũng rất phát triển, chỉ cần muốn thì kiểu gì cũng sẽ tìm thấy được.”

Phong Lăng yên lặng một chốc: “Thôi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, từ nhỏ tới lớn tôi cũng đã quen một mình rồi, vả lại chưa biết chừng họ vốn cũng không cần tôi, vì vậy mới quẳng tôi đi, vậy thì cần gì phải tìm? Dù có thể là họ vô tình làm thất lạc tôi, nhưng thời gian cũng đã trôi qua quá lâu rồi, chắc họ cũng đã có những đứa con khác, có cả một gia đình hạnh phúc. Hơn nữa có lẽ họ cũng đã quên tôi rồi.”

“Không ai có thể quên con của mình.”

“Lão đại, tôi không rành cách giao tiếp với mọi người cho lắm, cho dù tôi thật sự có thể tìm được gia đình của mình thì tôi cũng sẽ không đi nhận họ đâu. Bây giờ, tôi đang sống rất tốt.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phong Lăng, Lệ Nam Hành giơ tay, đang định xoa đầu cô nhưng rồi anh lại rút về, đút tay vào trong túi quần, đáp lại một tiếng: “Xem ra cậu có tình cảm rất sâu đậm với căn cứ XI nhỉ.”

“Từ nhỏ đến lớn, trong nhiều năm qua, căn cứ XI là nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác muốn quay về.” Phong Lăng thành thật đáp.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi ẩn hiện trong đáy mắt cô, lúc hai người lại đi ngang qua khách sạn - nơi cô ở, Lệ Nam Hành dừng bước: “Về nghỉ đi, mua đủ đồ xong quay về căn cứ ngay, đừng chạy loạn bên ngoài nữa.”

Phong Lăng gật đầu.

Mãi đến khi Lệ Nam Hành rời đi, Phong Lăng cúi đầu nhìn đống đồ trong tay mình, có chiếc hộp đựng một nửa chiếc bánh gato ăn chưa hết và còn có vài món đồ vừa mua ở mấy sạp nhỏ trên đường, đủ các thể loại, nhưng cô chợt phát hiện sao những món đồ này đa số đều có màu hồng nhỉ?

Rõ ràng lúc chọn đồ, cô đều nói là tùy ý anh, nhưng màu sắc mà Lệ lão đại chọn giúp cô đều… giống con gái…

Nhưng là trông chúng thật sự rất đẹp.



Hai ngày tiếp theo trôi qua, Phong Lăng mang những món đồ cần mua quay về căn cứ.

Hai ngày ở bên ngoài không phải huấn luyện thường xuyên nên bụng cô đã không còn khó chịu nữa, chu kỳ kinh nguyệt cũng đã sắp kết thúc, bất cứ lúc nào cô cũng có thể chuẩn bị nghênh đón các loại khảo sát của lão đạo cấp trên từ Liên Hợp Quốc và phía quân đội Mỹ.

Một đêm trước ngày đoàn khảo sát đến, nhân lúc trên sân huấn luyện không có ai, Phong Lăng cầm súng bắn tỉa đi luyện tập, kết quả sau khi đến sân huấn luyện, cô đã nghe thấy mấy tiếng súng vang lên, sau đó đã thấy A K còn đến sớm hơn cô, anh ta cũng đang luyện tập ở bên trong.

“Trùng hợp quá nhỉ.” Nghe thấy tiếng bước chân, A K quay đầu lại nhìn thấy cô, lập tức cười he he đỡ súng, thu dọn mấy viên đạn còn thừa lại, sau đó nhìn khẩu súng trong tay cô: “Bảo sao bình thường thành tích thi cử của cậu lại xuất sắc như vậy, có phải cậu thường lén ra ngoài vào buổi tối để tự tập luyện không?”

“Không, tôi ít khi ra ngoài buổi tối lắm, ngày mai có buổi khảo sát của cấp trên, dù sao cùng cần phải coi trọng.” Phong Lăng cũng đi qua.

Kết quả vừa đi qua, cô đã chợt nhìn thấy ba người khác cũng đã đến.

Năm người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều bật cười.

Tam nói: “Xem ra mọi người đều giống nhau, hàng ngày đội bắn tỉa chúng ta đều được Lệ lão đại và phó huấn luyện viên Kiều tận tâm dạy dỗ, nên chúng ta tuyệt đối không thể để căn cứ mất mặt được. Xem ra mọi người đều hiểu rõ điều này, nên mới không hẹn mà cùng gặp nhau ở đây.”

Rõ ràng năm người họ đã huấn luyện cả ngày hôm nay, nhưng bây giờ sắc mặt của ai nấy vẫn rất tươi tắn, vừa tập súng vừa cười lớn vui vẻ.

Nhiều năm sau, khi nhớ lại một đêm yên bình này, họ vẫn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.



Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn khảo sát cấp trên đã đến, có khoảng mười bảy, mười tám người, nghe nói họ đều là nhân vật cấp cao của Liên Hợp Quốc và quân đội, bình thường rất ít khi có thể gặp được.

Dù căn cứ XI quản lý theo chế độ quân sự hóa, bình thường cũng có lúc tự do hay thi thoảng phân tán khắp nơi, nhưng lần này tất cả mọi người đều xếp thành hàng ngay ngắn, không một ai hành sự qua loa đại khái, căn bản không cần sĩ quan và Lệ lão đại phải nói gì. Trong đầu mọi người đều biết rõ tính quan trọng của ngày hôm nay, do đó mỗi người đều nghiêm túc tham dự, tuyệt đối không làm cho có lệ.

Qua cả một ngày khảo sát, từ đội tinh anh đến đội mới, rồi đến những trại huấn luyện lớn khác, đấu tay đôi, bắn tầm xa, bắn tỉa nâng cao tầm xa, những trại huấn luyện chuyên nghiệp này cũng đã được kiểm tra hết một lượt.

Sau khi kiểm tra xong, cấp trên lại tận mắt chứng kiến năng lực của từng người trong đội, năm người của đội bắn tỉa lên trình diện ở lượt áp chót, năm người vừa thống nhất vừa chỉnh tề, ngay ngắn, thực hiện ngắm bắn tầm xa ngoài phạm vi ba trăm mét, toàn bộ đều bắn trúng hồng tâm, đồng thời lực xuyên thấu mạnh đến mức liên tiếp bắn thủng ba tấm bia ngắm bắn.

Rõ ràng khi gia nhập vào đội bắn tỉa, năm người họ còn có thể phân hạng trước sau, nhưng không ngờ trải qua nhiều tháng huấn luyện ròng rã, năng lực hiện tại của bọn họ đã khó phân cao thấp.

Chỉ có Lệ Nam Hành và Kiều Phỉ hàng ngày đích thân giám sát đội bắn tỉa mới biết năm người bọn họ đã phải nỗ lực nhiều đến thế nào, bao gồm cả chuyện đêm qua năm người lén ra trại huấn luyện tiếp tục tập luyện. Dù Lệ Nam Hành và Kiều Phỉ không đến phá vỡ bầu không khí vừa chăm chỉ, nhiệt huyết, vừa hài hòa đó, nhưng lại biết rất rõ họ xuất sắc và đồng lòng đến mức nào.

Buổi khảo sát hôm nay, dường như doanh trại nào cũng đều có thể giành được sự ủng hộ của tất cả mọi người. Căn cứ XI quả đúng là căn cứ XI, không phải chỉ có tiếng mà không có miếng.

Nhưng sự xuất hiện của đội bắn tỉa còn nhận được tiếng vỗ tay liên tục không ngớt, có một vị lãnh đạo nào đó của Liên Hợp Quốc thi thoảng mới vỗ tay vài cái, nhưng khi nhìn thấy thành tích bắn tỉa tầm xa của năm người này thì không nhịn được ra sức vỗ tay nhiệt liệt hơn.

Lúc này, một người ở phía sau vị lãnh đạo đó chỉ trỏ về phía năm người ở trong sân, sau đó nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với mấy vị lãnh đạo bên cạnh vài câu gì đó, ngay lập tức mấy vị này đều vô cùng hài lòng gật đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv