Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 902: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (163)



“Tiểu Phong à...” Tiếng nói của dì Cherry truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, bà ấy nhỏ giọng nói: “Làm dì sợ muốn chết, vừa rồi, suýt chút nữa là bị phát hiện.”

“Suýt chút nữa bị phát hiện gì ạ?” Phong Lăng nghi ngờ.

“Là hai miếng băng vệ sinh dì đưa cho cháu đó, sao cháu lại không cẩn thận như vậy, để nó rơi trong căn tin, còn bị hai cậu trai phát hiện. May mà vừa lúc dì đi ra nhìn thấy, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa...”

Khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của Phong Lăng hơi đờ ra, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, cô sờ sờ trên người, quả nhiên, cô không tìm thấy băng vệ do sinh dì Cherry đưa cho mình đâu.

Lúc cô mười ba tuổi, cũng khoảng vài tháng sau khi vào căn cứ, chu kỳ kinh nguyệt lần đầu tiên của cô tới, từ đó về sau, kinh nguyệt tháng nào cũng tới rất đúng. Lúc đó, Phong Lăng tra cứu được vài thông tin trên mạng mới biết những thay đổi trong cơ thể con gái ở tuổi dậy thì, nhân lúc cuối tuần có thể ra khỏi căn cứ, cô mua đủ loại băng vệ sinh về, lén lút cất giấu, dự trữ.

Bởi vì tháng nào kinh nguyệt cũng đến đúng ngày nên cô nhớ khá rõ, trước giờ chưa hề sai sót.

Thế nhưng, có lẽ là bị thời tiết cực đoan trên miệng núi Rogers ảnh hưởng, nên chu kỳ kinh nguyệt tháng này lại tới sớm hơn thường lệ năm ngày...

Cô không hề có chuẩn bị. Buổi tối, lúc ăn cơm ở căn tin một mình, dì Cherry đi ngang qua phía sau lưng, Phong Lăng cũng đứng dậy, định đi rót nước uống. Sau đấy, cô bỗng nhiên nghe tiếng bà kinh ngạc hỏi nhỏ một câu: “Tiểu Phong, sao cháu lại chảy máu?”

Lúc đó, Phong Lăng cứng đờ, cô ngoái đầu nhìn, trên ghế quả nhiên bị dính một chút máu bị dây ra từ quần cô. Mặc dù không nhiều, chỉ là một vệt nhỏ nhưng dì Cherry cũng là phụ nữ nên bà ấy tức khắc nhận ra giới tính thật của cô.

Cũng chính vì mấy năm nay ở trong căn cứ, Phong Lăng vẫn thích tới căn tin để ăn cơm do dì Cherry nấu, bình thường cô cũng sẽ phụ giúp ở căn tin một chút nên dì Cherry rất yêu quý cô. Nghe nói Phong Lăng là trẻ mồ côi, bà ấy lại càng thương cô hơn, đối xử với cô như con nuôi. Do đó, sau khi Phong Lăng giải thích đủ điều, dì Cherry bằng lòng giấu giếm giúp cô, đồng thời còn lấy hai miếng băng vệ sinh của mình đưa cho cô.

Lúc đó, Phong Lăng lấy một miếng vào toa let để dùng, miếng còn lại thì để trong túi quần*. Kết quả, lúc trở về chỗ ngồi, khi cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ngồi đó ăn cơm thì lại bất cẩn đánh rơi xuống đất.

(*) Phía trên, hai người đội Ba nhặt được hai miếng băng vệ sinh, nhưng ở chi tiết này tác giả lại miêu tả, Phong Lăng đã dùng một miếng.

“Là ai phát hiện ạ?” Nháy mắt, trong đầu Phong Lăng vang lên tiếng chuông cảnh báo, mí mắt cũng giật theo.

“Hình như là người của đội Ba. Nhưng còn may, dì đã giải thích rồi, dù sao dì cũng là người đưa cho cháu, dì cứ lấy gói lớn ra, để họ nhìn thấy rồi xác minh đó là của dì. Dì lại nói là lúc mình quét dọn ở đây không cẩn thận làm rơi trong căn tin, cũng coi như che giấu được việc này rồi.” Dì Cherry cười nói: “Nhưng sau này, cháu nhất định phải chú ý một chút đấy, còn nhỏ tuổi mà dám giả nam để sống trong căn cứ, cháu cũng to gan thật! Hôm nay, dì có thể giúp được cháu, nhưng về sau, chưa chắc dì có thể giúp cháu lần nữa được đâu. Hơn nữa, trong căn cứ này nhiều người thì miệng cũng nhiều, mắt càng gấp đôi. Mấy năm trước, cháu vẫn còn nhỏ, giả vờ làm một thiếu niên trẻ tuổi thì còn có thể miễn cưỡng lấp liếm, nhưng con trai và con gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi là hoàn toàn khác nhau, tất cả các mặt đều sẽ càng ngày càng rõ ràng, không cẩn thận thì một ngày nào đó cháu sẽ bị phát hiện đó.”

Phong Lăng bỗng thấy ấm áp trong lòng, cô nói: “Cháu biết ạ, sau này cháu sẽ chú ý! Cảm ơn dì Cherry, ngày hôm nay thật sự đã làm phiền dì rồi!”

“Ôi, phiền phức thì không đến nỗi, chỉ là trái tim dì cứ đập thình thịch liên tục, cứ sợ cháu bị phát hiện... Ôi...”

Dì Cherry đang định nói với Phong Lăng là vừa rồi, Lệ lão đại cũng nhìn thấy nhưng thiết bị báo giờ trên dụng cụ vệ sinh trong tay vang lên, bà ấy hoàn hồn lại, nói: “Dì phải quét dọn tiếp đây, không nói chuyện với cháu nữa. Cháu nhất định phải cẩn thận, nếu bị người khác phát hiện thì cháu có thể bị đuổi khỏi căn cứ đấy, mà dì lại không nỡ nhìn thấy cháu bị đuổi ra ngoài đâu...”

Sau khi Phong Lăng cảm ơn một tiếng, hai người đều tắt máy.

Dì Cherry thở dài, bỏ di động vào trong túi, xoay người định đẩy dụng vụ vệ sinh tiếp tục dọn dẹp trong căn tin.

Kết quả, vừa xoay người, bà ấy lại giật nảy mình, lui về phía sau một bước, hai mắt đăm đăm nhìn người đàn ông không biết đã trở lại căn tin từ lúc nào.

Mắt thấy người đàn ông cao lớn đứng ở sau lưng, cách bà ấy hơn hai mét, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà ấy giống như một tia X quang, không ai có thể tránh thoát, khiến cho lời nói dối lập tức bị phơi bày ra ánh sáng.

“Lê, Lệ... Lão đại...” Sắc mặt dì Cherry tức khắc trắng bệch, bàn tay đang nắm tay cầm của dụng vệ sinh từ từ siết chặt lại vì căng thẳng.

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên: “Dì lấy hai miếng băng đó cho ai? Là ai tuổi còn nhỏ mà lại giả nam sống trong căn cứ?”

Tim dì Cherry đập điên cuồng, bà cảm thấy vì mình mà dường như một bí mật kinh thiên động địa đã bị lộ mất rồi.

Bình thường, vào lúc này, trong căn tin đã không còn ai, bà ấy cũng đã quen quét dọn một mình ở chỗ này nên nghĩ rằng chỉ có một mình mình ở đây, nào ngờ Lệ lão đại đã đi rồi còn quay lại.

Nghe Lệ Nam Hành hỏi vậy, rất hiển nhiên, anh đã đứng nghe hết từ lúc bà vừa gọi điện thoại cho Phong Lăng!

Chuyện này nên làm sao bây giờ...

“Là ai sẽ bị đuổi khỏi căn cứ nếu bị phát hiện?” Chân mày của người đàn ông sắc bén, đáy mắt sâu thẳm lạnh lẽo mà tĩnh lặng.

Dì Cherry nắm chặt tay cầm dụng cụ vệ sinh, không biết nên nói gì.

Bà ấy giúp Phong Lăng giấu giếm sự thật hoàn toàn là vì bà ấy yêu quý cô, là xuất phát từ tình cảm.

Nhưng khai báo chân tướng với người đứng đầu căn cứ XI cũng là bổn phận của bà, dẫu sao, bà có một công việc ổn định trong căn cứ trong nhiều năm qua cũng là nhờ vào tiền của nhà họ Lệ.

Hơn nữa, Lệ Nam Hành đã đi mà đột nhiên quay lại, như vậy đã rất rõ ràng là anh đã nghi ngờ từ lâu. Những lời vừa rồi chẳng qua là lời anh nói cho hai cậu trai đội Ba nghe mà thôi.

Vậy nên vừa rồi Lệ lão đại xem như là... đang bảo vệ danh dự của Phong Lăng?

Nhìn vẻ mặt rối rắm của dì Cherry, con ngươi Lệ Nam Hành hơi lạnh lẽo: “Nói thật cho tôi biết!”

Dì Cherry cắn môi không biết mình có nên nói hay không, Lệ Nam Hành lại hừ lạnh một tiếng: “Phong Lăng là nữ?”

Mặc dù là ngữ điệu nghi vấn, nhưng rõ ràng chính anh đã khẳng định được đáp án.

Một con người liên tục có nhiều điểm đáng ngờ, đủ loại trùng hợp xâu chuỗi với nhau, thứ gì xảy ra nhiều thì lại không còn là trùng hợp nữa, điểm đáng ngờ cũng không còn là điều nghi ngờ mà ngược lại, nó đã trở thành chứng cứ vô cùng xác thực.

“Chuyện này... Chuyện này...” Dì Cherry sốt ruột đến mức mắt cũng đỏ lên, giống như sắp khóc. Nếu không phải là vì Lệ lão đại ghét nhất là những điều vô nghĩa thì bà ấy cũng muốn quỳ xuống trước mặt anh ngay lập tức, cầu xin anh đừng đuổi Phong Lăng ra khỏi căn cứ.

Dì Cherry đỏ mắt, giọng nói run rẩy: “Lão đại, mặc dù tôi chỉ làm việc trong căn tin, nhưng bình thường cũng hay tiếp xúc với đám nhỏ trong căn cứ, tôi cảm thấy dù là nam hay nữ thì đều giống nhau, chỉ cần có thể...”

“Tôi không bảo dì nói nhảm, chỉ cần nói cho tôi biết Phong Lăng có phải là nữ không?” Lệ Nam Hành lạnh lùng nheo mắt lại, trong giọng nói trầm thấp mang theo vài phần thúc ép.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv