Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 789: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (51)



“Điện thoại di động của tôi để ở kia, vừa rồi tập luyện nên không mang trên người.” Phong Lăng nói rồi đưa mắt nhìn về phía bàn để đồ ở cách đó không xa.

Bình thường khi tham gia huấn luyện, bọn họ đã quen đặt các đồ điện tử hoặc đồ sắc nhọn ở bàn để đồ, tránh bị vướng víu.

“Được, tiếp tục tập đi.” Kiều Phỉ nói xong bèn xoay người định đi lấy điện thoại di động của Phong Lăng để gọi cho điện thoại mình.

Kết quả anh ta còn chưa kịp đi qua thì chợt nghe có tiếng cười khẩy của người ở sau lưng.

“Sao tôi không biết Huấn luyện viên Kiều lúc ở căn cứ còn có thói quen lưu số điện thoại nhỉ? Lúc anh ở đội hai, có mấy thành viên vì muốn có số điện thoại của anh mà túc trực ngày đêm ở cửa căng tin, kết quả cũng không lấy được. Không phải anh nói mình rất ít dùng điện thoại lúc ở căn cứ sao?”

Phong Lăng nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Lệ lão đại, cô không nói gì mà xoay người tiếp tục tập luyện.

Vì lời nói của anh mà Kiều Phỉ hơi khựng lại, anh ta thu lại nụ cười trên mặt: “Lão đại.”

Nam Hành đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, cũng như nhìn thấy động tác khựng lại rõ ràng hơi gượng gạo của Kiều Phỉ. Cùng là đàn ông nên đương nhiên anh liếc mắt một cái đã nhìn ra anh ta đang có ý gì.

Anh liếc nhìn Kiều Phỉ: “Tránh xa Phong Lăng ra.”

Kiều Phỉ không tức giận, càng không giải thích gì nhiều, chỉ cười rồi nói: “Lão đại, tôi chỉ muốn xin số điện thoại thôi chứ không có ý gì khác. Anh xem, không phải tôi mới đến đội súng bắn tỉa sao? Trước đây đã quen ở với đám nhóc của đội hai, giờ chợt thay đổi hoàn cảnh mới, lại cùng với mấy người mới, tôi chỉ muốn làm quen với bọn họ mà thôi, cũng tiện để giao lưu với bọn họ vào ngày thường. Anh và mấy người ở đội một đã rất quen thuộc rồi, tôi cũng chỉ trông chờ vào con đường điện thoại này để thi thoảng trò chuyện với bọn họ về việc huấn luyện. Lúc lão đại bận ngập đầu ngập cổ thì quan hệ giữa tôi và bọn họ sẽ thân hơn, như thế không phải có thể chia sẻ công việc với anh, giúp anh chiếu cố năm người này sao.”

Lệ Nam Hành cười: “Chiếu cố? Nếu nói như thế thì cậu cũng xin số điện thoại của bốn người kia chứ?”

Kiều Phỉ hơi khựng lại: “Vẫn chưa kịp xin...”

Tiếp đó, Kiều Phỉ lại cười: “Vừa hay lão đại anh đã về. Anh cứ tiếp tục xem bọn họ tập luyện trước đi. Vừa rồi tôi định đi nhà vệ sinh mà chưa có thời gian, tôi đi giải quyết trước đây.”

Nói xong anh ta không quay đầu lại mà đi thẳng.

Phong Lăng nghe thấy tiếng bước chân Kiều Phỉ rời đi bèn quay đầu lại nhìn. Thấy anh ta đã đi rồi, cô do dự một lát rồi đặt súng trường trên tay xuống, quay đầu định đi lấy điện thoại để nhìn thử.

Nam Hành: “Nhìn cái gì? Cậu ta chưa lưu số điện thoại của cậu đâu.”

Phong Lăng: “... Tôi chỉ nhìn giờ thôi.”“Mới huấn luyện được bao lâu, trời còn chưa tối mà cậu đã sốt ruột nhìn giờ rồi?” Giọng Nam Hành lạnh như băng: “Đã vào đội súng bắn tỉa thì phải nghiêm túc tuân theo quy tắc huấn luyện của đội súng bắn tỉa. Ở đây không giống với lúc huấn luyện ở đội một đâu. Vừa mới bắt đầu mà đã muốn lười biếng rồi à?”

Phong Lăng cạn lời, liếc nhìn anh: “Trước hết, Huấn luyện viên Kiều xin số điện thoại của tôi là chuyện rất bình thường. Tôi không thấy có gì là không thích hợp cả. Một lúc nữa tôi gửi cả số điện thoại của mấy người A K cho anh ấy cũng thế, như thế vừa tiện, cũng đỡ phiền phức, mà Huấn luyện viên Kiều là người rất có trách nhiệm. Thứ hai, tôi nhìn thời gian chẳng qua chỉ là muốn biết bây giờ là mấy giờ, muốn biết vừa rồi tôi đã tập bao nhiêu lâu mới thành công cầm được súng trường để ghi nhớ thành tích tập luyện của mình mỗi ngày mà thôi.” “Mặt trời ở ngay trên đỉnh đầu của cậu, đã vào căn cứ lâu như vậy rồi mà còn không biết căn cứ vào hướng ánh sáng mặt trời và bóng của bia ngắm để tính thời gian à?”

Phong Lăng hít sâu một hơi, sau đó thở mạnh ra.

“Vâng, lời lão đại nói đều đúng. Xin nghe lời dạy bảo của lão đại. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không đụng đến điện thoại, sống như người tối cổ ở trong căn cứ, lão đại đã thỏa mãn chưa ạ?”

Nam Hành liếc cô: “Ý trong lời này của cậu là tôi quản quá rộng nên cậu không có tự do như người bình thường phải không?”

“Tôi nào dám nghĩ như vậy.” Phong Lăng cười rồi xoay người đi thẳng. Nhưng vừa xoay người đi, thì nụ cười trên mặt cô lập tức tắt ngúm.

Nam Hành: “…”

Không dám nghĩ như vậy?

Anh không cho Kiều Phỉ lưu số điện thoại của cậu ta thôi mà sao tên nhóc này còn nóng nảy hơn cả Kiều Phỉ thế?

Khi nhớ tới vừa rồi Kiều Phỉ gần như đã ôm lấy eo Phong Lăng để dạy cô cách cầm súng trường thì Nam Hành lạnh lùng nhìn theo bóng lưng và động tác Phong Lăng đang cầm lên súng một lần nữa.Xem ra sau này anh phải chuyển thời gian họp lên buổi sáng hoặc buổi tối. Buổi chiều lúc huấn luyện đội bắn tỉa, anh nhất định phải tới sân tập để nhìn tận mắt.

***

Ngày đầu tiên đội bắn tỉa tập huấn giống như đã trở lại hai năm rưỡi trước.

Lệ lão đại yêu cầu về thể lực và lực cánh tay của các thành viên rất nghiêm ngặt. Ngày đầu tiên anh yêu cầu mỗi người phải đeo trên cánh tay một miếng sắt nặng một trăm năm mươi cân để chạy vòng quanh căn cứ năm vòng. Sau đó, giữa buổi lại không ngừng chống đẩy, rồi từ kéo xà đơn đến gập bụng.

Thể lực của Phong Lăng vẫn có khoảng cách rất lớn so với đám đàn ông như A K. Dưới cường độ huấn luyện cao như thế này, động tác chống đẩy của cô dần chậm hơn rất nhiều.

Dù sao lúc ở đội một, chạy phụ trọng cũng không mang đến năm mươi cân, nhưng bây giờ lại đeo khối sắt một trăm năm mươi cân lên cánh tay, cô chạy năm vòng thì cánh tay đã mỏi tới mức không còn chút sức lực nào, giờ còn phải chống đẩy trên mặt đất nữa.

Thế nhưng, cô biết quá trình huấn luyện súng trường chỉ mới bắt đầu, súng ngắm không phải là thứ mà ai cũng có thể khống chế được. Bây giờ yêu cầu về lực cánh tay và thể lực lại càng khắt khe hơn.

Vậy nên, Phong Lăng chưa từng kêu mệt, cũng chưa từng yêu cầu nghỉ ngơi mấy phút. Chỉ khi mấy người Tam và Lôi Bằng không chịu được, xin nghỉ năm phút để uống nước thì cô mới lặng lẽ đứng sang một bên nghỉ ngơi, sau đó lại tập hợp để tiếp tục huấn luyện.

Dù cánh tay đã không còn bao nhiêu sức, nhưng nhịp bước của cô và bốn người khác luôn rất đều, không hề cản trở nhau. Chỉ là mái tóc ngắn mềm mại trên trán đã ướt nhẹp, nhìn trông có hơi chật vật.

Nam Hành cứ như không nhìn thấy gì, cùng lắm chỉ thản nhiên nói một câu khi đi qua cô: “Thẳng cánh tay, động tác chuẩn vào, tăng tốc độ lên.”

Hoặc là anh đưa chân đá cánh tay không còn chút sức lực nhưng vẫn đang cố gắng chống lên của cô: “Bảo cậu thẳng hai tay và đầu gối cơ mà, giữ nguyên tư thế như thế trong vòng mười lăm phút.”

Kiều Phỉ đã sớm chạy từ nhà vệ sinh về, nhìn thấy mồ hôi trên trán Phong Lăng túa ra như tắm. Thấy từ đầu tới cuối cô vẫn cắn răng kiên trì, anh ta không nhịn được mà tiến lên, nói: “Lão đại, tôi vẫn chưa nắm vững chỉ tiêu thể lực của Phong Lăng. Thứ nhất cậu ấy nhỏ tuổi hơn những người khác rất nhiều, thứ hai, cậu ấy còn khá nhỏ con. Tôi cho rằng nên cân nhắc giảm bớt cường độ huấn luyện của cậu ấy, tách ra để huấn luyện riêng. Dù chỉ tăng cường từng chút từng chút một cũng được. Thể lực hiện giờ của cậu ấy có thể chống đỡ huấn luyện ở đội một, thế nhưng nếu huấn luyện theo cách của đội bắn tỉa thì e khó có thể chịu được.”

Nam Hành: “Cậu là người phụ trách của căn cứ hay là tôi?”

“Lão đại, tôi chỉ đưa ra kiến nghị nhỏ… Tôi thấy Phong Lăng là một mầm non rất tốt, sau này cố gắng bồi dưỡng sẽ là thành viên ưu tú trong đội súng bắn tỉa. Thế nhưng, cường độ huấn luyện như thế này thật sự…” “Bác bỏ kiến nghị.”

“…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv