Ngày hôm sau.
Nam Hành vừa mở mắt ra, còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc mình đang nằm ở đâu thì đã cảm thấy đầu váng mắt hoa không chịu được. Anh đưa tay vừa ấn vừa day huyệt Thái Dương rồi mới lại mở mắt ra.
Phát hiện bản thân không ngủ ở chỗ của mình, anh nhăn trán, ngồi bật dậy. Kết quả khi đưa mắt nhìn thì thấy A K đang ngồi trên cái ghế đẩu ở cạnh giường.
Vừa nhìn thấy A K, Nam Hành có hơi hoảng hốt. Tối hôm qua sau khi say rượu, anh đã quay về tới căn cứ. Sau đó nữa thì anh nhớ hình như mình đã đi đến chỗ của Phong Lăng mà nhỉ?
Rốt cuộc đó là nằm mơ hay là thật? Hay là anh đi nhầm đường? Mà cũng có thể chỉ là ảo giác?
Nhưng dù thế nào thì anh cũng phải ở chỗ của mình hoặc chỗ của Phong Lăng chứ sao lại ở chỗ của A K?
“Lão, lão đại! Anh tỉnh rồi à...” A K hơi bối rối nhìn về phía anh.
Lệ Nam Hành nghe thấy giọng điệu này của anh ta thì cảm thấy chuyện không hề đơn giản. Anh lạnh lùng nheo mắt lại nhìn anh ta: “A K?”
A K vội vàng gật đầu nhưng vẫn ngồi lì ở đó, giống như anh ta đã trải qua chuyện gì kinh hãi và oan ức lắm nên mới không dám tới gần anh vậy.
Nam Hành nhíu mày lại bởi vì đầu còn hơi đau, nhưng phần lớn là bởi các loại hàm ý bày tỏ trên gương mặt của A K.
“Sao tôi lại ở chỗ của cậu?”
“Lão đại...” Ánh mắt của A K có hơi lúng túng, lại ấm ức mà nuốt một ngụm nước bọt: “Tối hôm qua anh uống nhiều quá, còn tôi vốn định đi ngủ nhưng đột nhiên anh lại đẩy cửa vào làm tôi giật cả mình. Lúc đầu tôi tưởng lão đại anh còn chưa uống đủ nên muốn tìm tôi uống thêm vài ly, kết quả, không ngờ anh...”
Nhìn vẻ mặt đó của A K, Nam Hành nhíu chặt chân mày lại: “Tôi làm sao?”
“Có thể là tối qua anh uống quá nhiều, cũng không biết anh xem tôi là cô gái nào nữa mà đột ngột xông lên ôm lấy tôi, còn đè tôi lên giường...”
Lệ Nam Hành: “...???”
“Sau đó, tôi… lão đại, tôi thật sự không phải cố ý đâu. Tôi cũng biết rõ tối hôm qua anh uống quá nhiều, anh cũng không gọi tên tôi, nhưng dù sao xu hướng tình dục của tôi cũng bình thường mà. Nếu lỡ đâu tôi bị anh làm gì đó thì sau này một thằng đàn ông như tôi phải lăn lộn bên ngoài thế nào đây. Thế nên, tôi đã đánh ngất anh, chính là... đánh ở ngay sau cổ...” A K vừa nói vừa giơ ngón tay lên chỉ vào chỗ đau nhức nhất ở cổ Nam Hành bây giờ: “Huyệt này là do Huấn luyện viên Hàn dạy chúng tôi ngay từ đầu, nói sau cổ chính là vị trí yếu ớt nhất của con người. Tôi vừa học đã biết rồi, hôm qua lại là lần đầu tiên dùng đến, không ngờ lão đại anh lại bị đánh ngất xỉu.”
Lệ Nam Hành: “...”
“Tối hôm qua tôi gọi tên ai?” Nam Hành cố gắng tiêu hóa hết những câu mà A K nói rồi bình tĩnh hỏi.
“Tôi không nghe rõ, cũng không biết là Linh trong chữ chuông gió hay Linh trong số không nữa... Có lẽ là tên cô gái nào đó? Nếu không thì lão đại anh đã không sờ ngực tôi...” A K vừa nói vừa khụ một tiếng.Trong nháy mắt vẻ mặt Nam Hành càng khó coi hơn, anh ghét bỏ nhìn bộ ngực phẳng tới không thể phẳng hơn được nữa của A K.
Anh sờ ngực một gã đàn ông? Ngón tay Nam Hành co giật hai cái, sau đó từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay anh hơi nắm lại. Tuy ấn tượng tối hôm không rõ ràng lắm anh nhưng vẫn còn nhớ mang máng hình như mình đã đi vào căn phòng nào đó, rồi đè ai đó lên giường. Nghe A K nói như thế này thì hình như tối qua anh còn sờ ngực của ai đó nữa.
Là A K sao?
Nhưng lúc anh nhớ lại cẩn thận thì cảm giác trên ngón tay cứ thấy không đúng lắm thì phải.
Mà những chuyện A K nói đúng là khớp với những hình ảnh mơ hồ không rõ ràng lắm trong trí nhớ của anh.
Linh trong số không hay Linh trong chuông gió?
Lẽ nào lúc đó anh tưởng mình đi vào phòng của Phong Lăng sao?
(Giải thích: Chữ Linh trong chuông gió, Linh trong số không và Lăng đều có âm đọc là /líng/)
Hiện giờ A K đang ở trong đội một, chỗ ở của cậu ta và Phong Lăng chỉ cách nhau một tầng, số phòng thì giống nhau. Nếu như tối hôm qua anh uống quá nhiều mà đi nhầm phòng thì cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng cảm giác trên tay...
Nam Hành lại liếc nhìn bộ ngực của A K. Tuy rằng cậu ta đang mặc đồng phục chiến đấu, nhưng dù sao A K trông vẫn cường tráng, vừa nhìn đã thấy cơ bắp tuy bằng phẳng nhưng rất rắn chắc, không hề giống Phong Lăng, mặc quần áo vào trông vẫn rộng thùng thình.Dường như vì Nam Hành đang chiếu tướng ngực của mình nên A K lại lộ vẻ sợ mất mật, đưa tay lên che trước ngực, bày ra dáng vẻ kiên quyết, lẫm liệt rằng mình sẽ không bị lão đại bẻ cong.
Nam Hành không nói gì mà xoa vị trí phía sau cổ rồi lại cẩn thận nhớ lại chuyện tối hôm qua. Càng nghĩ anh càng cảm thấy rõ ràng lúc đó anh đã đẩy ngã Phong Lăng, sao có thể là A K được nhỉ?
“Cậu chắc chắn là tối hôm qua tôi đi vào phòng cậu à?”
A K gật đầu: “Đúng mà.”
Thấy A K cứ ôm ngực rồi lại mang vẻ mặt đề phòng, Nam Hành thật sự không thể ở lại căn phòng này nữa, quyết định đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa đứng dậy, anh lại đưa tay lên day day trán và cái gáy đau nhức phía sau.
“M* nó, đã biết là tôi uống nhiều thì gọi điện bảo người đỡ tôi về là được. Ra tay tàn nhẫn thế này, m* nó sao cậu không đấm chết tôi luôn đi?” Nam Hành quay đầu lại hung dữ nhìn anh ta.
Khóe miệng A K co rút: “Tình hình khẩn cấp, nhất thời tôi không khống chế được lực, lão đại đừng trách. Tôi làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho sự trong sạch của hai tên đàn ông chúng ta thôi.”
Nam Hành mang vẻ mặt lạnh như tiền đi ra ngoài, không quay đầu lại.
Trong sạch?
Nếu tối hôm qua anh thật sự đã vào phòng A K, vậy thì hiện giờ anh phải cảm ơn A K đã bảo vệ sự trong sạch cho mình mới đúng.
Ra khỏi phòng A K, Lệ Nam Hành mang sắc mặt khó coi đi ra ngoài. Vừa mới đi đến đầu cầu thang, anh đột nhiên nhìn thấy Phong Lăng đang đi từ trên xuống. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, mặt Nam Hành không hề biến sắc, lạnh lùng nhìn cô một cái.
Còn Phong Lăng khi nhìn thấy anh thì ánh mắt hình như có hơi kinh ngạc: “Lão đại? Sớm như vậy sao anh lại ở đây?”
Vừa nói Phong Lăng vừa nhìn về phía mấy cánh cửa phòng phía sau anh: “Huấn luyện viên Hàn với anh Hứa không ở tầng này, anh đi nhầm à?”
Thấy cô không nhắc tới A K mà cũng không đề cập tới chuyện khác, giống như không hề biết gì về chuyện tối qua nhưng ánh mắt lạnh Nam Hành vẫn không hết lạnh lẽo. Anh chỉ nhìn cô, cũng không giải thích gì. Chỉ là khi Phong Lăng xuống tới, lúc chuẩn bị lách người đi qua trước mặt anh thì anh mới mở miệng, nói: “Còn hai tiếng nữa là sát hạch rồi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi. Tôi đang định đi luyện thêm một lúc nữa để tránh cho động tác tay quá cứng lúc sát hạch.”
“Rất tốt, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ và có sức chiến đấu như vậy, đúng là ý thức cần có của thành viên trong căn cứ.” Nam Hành nhìn sang cô bằng ánh mắt bình thản, đồng thời dừng mắt trên bộ đồng phục chiến đấu rộng rãi trên người cô. Anh đưa tay ra, giúp cô xốc lại cổ áo giống như một người lãnh đạo đang chỉnh lại cổ áo cho cấp dưới.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt và tay của anh đều khựng lại. Mắt anh nhìn chằm chằm vào trong cổ áo của cô, chợt trầm giọng nói một câu vô cùng lạnh lùng: “Bên trong cậu mặc cái gì vậy?”