Là lão đại gửi tin nhắn tới, chỉ có bốn chữ ngắn ngửi: "Phá bỏ thành công?"
Tuy hơn một năm nay lão đại không ở căn cứ, nhưng nhiệm vụ lớn nhỏ nào của căn cứ cũng đều có người báo cáo với anh. Dù là chuyện lớn hay nhỏ, nhất định anh đều biết cả.
Phong Lăng chỉ nhìn bốn chữ kia, vì mới hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn rất nhiều so với kế hoạch dự kiến nên tâm trạng nhóc không tồi. Nhóc nâng mắt lên liếc nhìn A K một cái, để anh ta vạch túi chống cháy ra, rồi chụp bức ảnh A K cầm túi chống cháy trong tay và gửi thẳng cho Nam Hành, coi đó là câu trả lời hoàn hảo sau khi nhiệm vụ thành công.
Tòa nhà Lệ thị, ngoài việc là vỏ bọc kinh doanh cho một căn cứ quân sự của nhà họ Lệ thì Lệ thị cũng là một trong những doanh nghiệp Hoa Kiều kiệt xuất trong giới kinh doanh toàn cầu.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng rộng lớn của tòa nhà Lệ thị đang nhìn ảnh chụp được gửi vào di động, ngón tay dừng lại trên màn hình.
Trong ảnh chụp là nụ cười cực kỳ rạng rỡ trên khuôn mặt nhem nhuốc của A K. Chiếc túi chống cháy trong tay A K là tất cả các loại bom mìn sau khi bị dỡ bỏ thành công.
Sắc mặt vốn lãnh đạm của anh lập tức sa sầm.
Hơn một năm qua, Phong Lăng đã nhận ba nhiệm vụ, A K đều đi chung. Bây giờ không ngờ ngay cả hành động độc lập này căn cứ cũng phái A K đi cùng.
Nhìn khuôn mặt cười toe toét trong bức ảnh, dường như tin nhắn trả lời của Nam Hành cũng lạnh như băng: "Thứ tôi cần là kết quả dỡ bỏ thành công hay không, chứ không phải là ảnh chụp, đây là cách cậu báo cáo nhiệm vụ sao? Ai dạy cậu?"
Phong Lăng đọc tin nhắn của lão đại, không cảm thấy mình sai chỗ nào, bèn bật thẳng lại: "Tôi cho rằng lão đại xem ảnh là có thể hiểu được chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong một nửa thời gian quy định, chứ không chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ đạt tiêu chuẩn."
Đạt tiêu chuẩn?
Nếu lúc Phong Lăng mới vào căn cứ đã không đạt tiêu chuẩn thì anh sẽ không đồng ý giữ cô ở lại.
Hoàn thành nhiệm vụ trong một nửa thời gian quy định, kiêu ngạo vậy sao?
Hay là vì cùng thằng nhóc A K này hoàn thành nhiệm vụ nên rất vui vẻ?
Nam Hành nắm chặt điện thoại trong tay, cặp mắt lóe lên tia lạnh lùng khó chịu.
Thư ký phía sau đi vào thấy biểu cảm của cậu Lệ, lời nói vừa lên tới bên miệng đã lập tức thu lại.
Cậu Lệ bị ép quay về phụ trách Tập đoàn Lệ thị, hơn một năm nay, tất cả mọi người đều biết tính tình của cậu Lệ rất khó chiều. Người bình thường gần như không có cả bản lĩnh bình an vào văn phòng của anh. Gần đây thư ký vất vả lắm mới thăm dò được tính tình của cậu Lệ, công việc cũng suôn sẻ hơn chút, nhưng hôm nay sao ánh mắt của cậu Lệ... Thư ký run rẩy đặt tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn làm việc, sau khi trình bày đơn giản rành mạch về nội dung cuộc họp buổi chiều liền nhanh chóng rời đi, không dám nán lại thêm một giây.
Lệ Nam Hành đặt điện thoại di động xuống, xoay người quay trở lại trước bàn làm việc, cầm lấy tài liệu trên bàn nhìn vài lần rồi lại xem đồng hồ. Nửa giờ sau, trước khi định đi đến phòng họp, Nam Hành bấm điện thoại gọi điện thoại cho Hàn Kình: "Căn cứ cần quy định lại việc chọn người đi làm nhiệm vụ sau này. Không được chia nhóm làm nhiệm vụ cùng nhau trùng lặp quá ba lần, mỗi một thành viên đều cần phối hợp với nhau, cùng nhau tôi luyện, lúc cần thay đổi người thì phải thay đổi người."
"Hả?" Hàn Kình không hiểu được tại sao đột nhiên lão đại lại xử sự như vậy, nhưng nghe giọng như mang theo băng vụn thì vội đáp: "À, vâng, tôi sẽ nói rõ với bọn họ."
***
Đã hai năm rưỡi kể từ khi Nam Hành rời khỏi căn cứ XI.
Lúc trước, ông cụ Lệ đã hứa hẹn chỉ gọi anh về hai năm nhưng lại kéo dài đến giờ, trì hoãn đến nửa năm. Ông cụ Lệ kêu ốm kêu bệnh, mặc kệ chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty và căn cứ, gần như giao toàn bộ vào tay Nam Hành. Cả hai bên đều bận bịu túi bụi, cuối cùng tính tình của Nam Hành ngày càng lạnh lùng, tất cả người trên kẻ dưới trong công ty đều cảm thấy thấp thỏm.
Trong phòng họp, cuộc họp bàn về công việc kinh doanh từ đầu đến cuối luôn bị không khí lạnh thấu xương bao phủ.
Người của bộ phận Tài vụ nơm nớp lo sợ báo cáo tỷ suất lãi năm nay, chỉ sợ cậu Lệ không hài lòng một cái thì ánh mắt thâm thúy rét lạnh giống như băng tuyết kia sẽ chĩa sang mình.
"Cậu Lệ, số liệu chi tiết và tỉ suất lợi nhuận năm nay là như vậy, cao hơn so với năm ngoái..." Nhân viên của bộ phận Tài vụ cố gắng báo cáo xong, cuối cùng mới ngồi xuống.
Cuộc sống thật sự rất khó khăn. Rõ ràng số liệu báo cáo đã cao hơn hẳn năm ngoái, mhẳn là chuyện đáng để vui mừng. Nhưng loại báo cáo này lần nào cũng khiến người ta nơm nớp như thể sẽ bị rơi đầu ngay trong phòng họp vậy.
Cậu chủ nhà họ Lệ này thật sự không phải loại người dễ chọc, càng không phải kiểu người bình dị gần gũi. Chỉ cần bị ánh mắt ánh mắt kia liếc qua một cái thì chắc chắn sẽ bị rét lạnh đến run cầm cập.
Cũng may hôm nay cậu Lệ có vẻ không hoàn toàn tập trung vào cuộc họp mà đang bận tâm chuyện gì đó. Tay anh vẫn nghịch chiếc điện thoại di động màu đen, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn biểu đồ số liệu trình bày trên PPT trước mặt.
Cho đến khi người của bộ phận Tài vụ ngồi xuống, Nam Hành mới thản nhiên lên tiếng: "Ừ, không tồi."
Không tồi?
Hơn hai năm từ khi cậu Lệ tiếp quản công ty cho tới nay, đây xem như là lần duy nhất mà lời anh nói khiến người ta cảm thấy dễ nghe một chút.
Nam Hành cũng không chăm chú nghe.
Dù sao chuyện của công ty vẫn luôn ổn định, chỉ cần quyết sách không sai lầm, tất cả đều sẽ phát triển thuận lợi. Hơn nữa sau lưng Lệ thị có thế lực khổng lồ, rất nhiều đối tác chỉ hận không tương xứng được với nhà họ Lệ. Họ ước gì ngày nào cũng có hạng mục hợp tác trong vài chục năm, để không cần phải quá tốn tâm sức đi lôi kéo bất cứ bên nào.
Anh gần như chỉ để ý đến thời gian.
Hơn hai tiếng trước, Hàn Kình gọi điện thoại đến, nói ba ngày sau, căn cứ sẽ chính thức triển khai sát hạch trước kỳ huấn luyện bắn tỉa. Trong danh sách, đám người Phong Lăng và A K đều được chọn, nhưng danh sách người được chọn cuối cùng chỉ còn lại năm người. Trước mắt danh sách có ba mươi người, hiện tại thì Phong Lăng và A K rất có khả năng, hơn nữa tiềm lực cũng không tồi. Nhưng những người khác cũng không tệ, nên kết quả sát hạch vẫn là ẩn số.
Tin tức này lại càng khiến Nam Hành thêm quyết tâm nghĩ đến chuyện muốn quay về căn cứ XI. Tập đoàn Lệ thị thì giao cho bất kỳ ai cũng được, nhưng căn cứ XI mới là cội nguồn của anh, mới là nơi mà anh thật sự không dễ dàng buông bỏ.
Hai năm qua không ít lần Hàn Kình thảo luận với anh qua điện thoại về thành tích huấn luyện của Phong Lăng. Thể lực của nhóc đã đạt tiêu chuẩn từ lâu, rất nhiều thành viên cao lớn mạnh mẽ hơn cũng chưa chắc đã địch nổi. Dù sao bây giờ Phong Lăng cũng là một thành viên toàn diện từ thân thủ đến tốc độ, mọi thành tích đạt được đều có kết quả cao trong nhóm lính mới.
Lúc trước anh mạo hiểm nhận Phong Lăng, quả thật nhóc không làm anh thất vọng.
Nam Hành nghĩ đến đây, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm.
Mấy nhân viên cao cấp của công ty đang ở trong phòng họp lập tức ngây người ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt dường như đang mang nụ cười như có như không của cậu Lệ.
Như thế này là tâm tình của cậu Lệ hôm nay rất tốt phải không?